“Hinh Hinh, ba của đồng nghiệp vừa mới mất, mẹ phải ở lại xem có thể giúp được bác ấy gì không.” Trần mẹ mệt mỏi nói vào điện thoại. Lúc đầu bà dự định chỉ ở lại một chút, nhưng làm một hồi cũng quên mất thời gian. Lúc nhận ra thì không kịp chuyến xe về thành phố T rồi, đêm nay bà chắc chắc phải ở đây rồi.
“Mẹ đang ở đâu vậy? Có cần con đến giúp gì không?” Trần Hinh lần đầu cảm thấy Hoắc Thần Hy xuất hiện cực kì đúng lúc, nếu mẹ cần giúp đỡ, cô cũng có người trông coi tiểu Thuần rồi. Cũng không tệ nha.
“Không cần đâu. Mẹ đang ở thành phố H. Ngày mai mẹ cùng vài người đồng nghiệp trở lại. Không cần lo lắng cho mẹ.” Thành phố H cách thành phố T hai trăm kí lô mét, thuộc ngoại ô Đài Bắc, Trần Hinh chưa bao giờ có dịp đến đó. Nghĩ đến cũng rất buồn, cô rất ít khi được đi xa, hay phải nói là không có. Từ nhỏ, Trần Hinh sống dưới quê, sau đó thì đến thành phố T học tập, ngoài hai nơi này, cô chưa từng được đến nơi nào khác cả.
Lúc nhỏ, Trần Hinh nhìn thấy bạn bè được đi du lịch đâu đó cũng rất hâm mộ, nhưng hoàn cảnh của cô làm sao có quyền mơ đến nó chứ. Ba bỏ đi, hầu hết mọi việc trong gia đình đều do mẹ cô gánh vác, lương của cậu chỉ đủ chi tiêu trong gia đình, mẹ cô phải nhận thêm hai ba công việc mới đủ tiền cho cô đi học.
Trần Hinh ngay cả cơ hội gặp mẹ rất ít, lại nhìn thấy nhà mình thiếu thốn mọi mặt, ước muốn cũng chỉ đành giấu đi.
“Mẹ cẩn thận.” Được rồi, dù sao cũng là quá khứ, không nên nhắc lại nữa. Bây giờ, mọi thứ dường như đã quá đủ, cô chẳng cần gì nữa.
“Con nhớ dặn tiểu Thuần học bài, sáng mai gọi thằng bé dậy trễ một chút, cũng là chủ nhật cho nó ngủ thoải mái một tí. Có lẽ ngày mai mẹ sẽ về muộn, con không nấu ăn được thì dẫn tiểu Thuần xuống dưới lầu mua thức ăn, nhớ không được ăn cái thứ độc hại kia.” Trần mẹ biết mình nói những lời dư thừa, nhưng vẫn cố gắng tiêm vào đầu đứa con gái ngốc này. Bà thật sự không hề yên tâm giao cháu ngoại cho Trần Hinh, lúc nào nó cũng chiều theo ý muốn của con, bà có cảm giác như mình đang chăm sóc cùng lúc hai đứa trẻ vậy.
“Mẹ, tiểu Thuần là con sinh, làm sao lại không chăm sóc được. Mẹ cứ yên tâm phụ dì, ở nhà con lo được. Nếu mẹ thích thì cứ ở lại vài ngày, xem như du lịch cũng được, thành phố H rất đẹp nha.” Bà đã vất vả từ nhỏ, cô cũng muốn bà thư giãn một thời gian. Từ trước đến giờ, không chăm sóc gia đình thì ra ngoài làm việc, mẹ cô chẳng bao giờ có thời gian riêng dành cho mình.
“Cái con bé này. Mẹ đến giúp người ta tổ chức tang lễ, làm sao có thời gian đi chơi.” Mặc dù bà cũng rất muốn tham quan thành phố H một chút, nhưng lại chẳng đem theo tiền hay quần áo gì, đành để dịp khác vậy.
“Ngày mai cũng xong đi. Ngày mai đi cũng được mà.” Cô thật sự rất muốn bà đi chơi thoải mái, cô chỉ muốn mẹ vui vẻ.
“Mẹ không đem theo quần áo và tiền nữa.” Trần mẹ thở dài, không được, bà không nên mê chơi như vậy. Tiểu Thuần còn đang chờ bà chăm sóc nha.
“Ngày mai con gởi tiền cho mẹ. Mẹ cứ đi chơi thoải thích, thích gì thì cứ mua. Còn tiểu Thuần, con chăm sóc được mà.” Trần Hinh không nản chí thuyết phục, cô biết, mẹ cũng rất muốn đi.
“Con cũng không phải đại gia đi.”
“Mẹ, con không thể mua cho người xe hơi, biệt thự trang trọng gì đó, nhưng ít nhất một chuyến đi cũng không thành vấn đề. Con đã nói rồi, tiểu Thuần mẹ không cần lo, con cũng tự chăm sóc cho mình được.” Những lời nói này đều là thật lòng.
“Nhưng mà, có ảnh hưởng đến công việc của con không?”
“Buổi sáng con đưa tiểu Thuần đi học, buổi chiều thì cố gắng về sớm một chút, tuyệt đối không ảnh hưởng.” Dù sao người kia cũng về rồi, lo cho tiểu Thuần hắn cũng phải có trách nhiệm.
Ai bảo hắn là ba người ta nha.
“Ừ, mẹ biết rồi. Hai đứa trong thời gian mẹ vắng nhà không được không nghe lời biết chưa?” Trần mẹ cuối cùng đồng ý, lại thầm thở dài trong lòng.
Bà thật sự không hề yên tâm về bọn nhỏ chút nào.
Trần Hinh mừng rỡ, vội nói “Vâng ạ”, nhưng đột nhiên nghĩ, khoan đã, hình như có gì không ổn.
“Được rồi, có người gọi mẹ, hai mẹ con nhớ chăm sóc nhau. Tạm biệt.” Trần mẹ lo lắng căn dặn, bà thật sự không hề an tâm giao tiểu Thuần cho con gái chút nào. Bà biết tính tình Trần Hinh, chắc chắn ngày mai nó sẽ dậy thật trễ, hai mẹ con tìm thứ gì lặt vặt nhét vào miệng, không thì gà rán đầy dầu mỡ kia. Mặc dù không biết những lời bà nói đứa con này có nghe không, nhưng vẫn muốn nhắc nhở nhiều một chút, biết đâu ngày nào đó Trần Hinh nhớ đến lời bà.
“Con biết rồi ạ. Mẹ cẩn thận. Cũng nhớ ăn uống đầy đủ nha.” Mẹ Trần nghe thấy con gái đảm bảo, cũng bán tính bán nghi cúp máy.
Đầu dây bên này, bạn học Trần vốn đang cười tươi sau khi cúp điện thoại lại thay đổi một trăm tám mươi độ, gương mặt nhăn nhó khó chịu. Không phải chứ, mẹ cô không thể về có khi nào được lợi cho hắn? Cô lại cư nhiên khuyến khích mẹ đi du lịch, chẳng phải lại càng tạo cơ hội cho hắn sao?
Đêm nay không có mẹ, tên kia chắc chắn không chịu về, vậy cô làm sao a? Dù sao bọn họ cũng là người yêu cũ, trai đơn gái chiếc ở chung một nhà liệu có xảy ra tình huống không thể biết trước kia không?
Trần Hinh tự vỗ mặt mình, không được, cô đang suy nghĩ gì vậy, đây là nhà của cô, đuổi khác cô cũng có quyền nha. Hắn chắc chắn cũng sợ cảnh sát đi.
Đắc chí quay lại, ngoài ý muốn lại phát hiện đằng sau không có bóng người. Nhắc đến tình huống ngại ngùng lúc nãy, bạn học Trần tự căm giận bản thân mình, cô lại tiếp tục cho hắn ăn đậu hũ. Ngang nhiên hôn không nói, nhưng khi hắn chủ động ôm, cô lại không hề có chút phản kháng.
Tại sao đứng trước Hoắc Thần Hy, mọi lý trí của cô thay phiên nhau bay mất tiêu rồi.
“Chú à, cái này lắp sai rồi. Phải gắn như thế này.” Từ xa, giọng tiểu Thuần truyền vào tai cô. Rất nhanh sau đó có tiếng người trả lời “Đúng rồi, tiểu Thuần hay quá.” Không sai, ngoài giọng nói của Hoắc Thần Hy thì có thể của ai?
Tò mò, Trần Hinh lén lút đến phòng con, ngoài ý muốn nhìn thấy Hoắc Thần Hy đang ngồi trên giường, bàn tay thon dài cầm chiếc máy bay nhỏ xíu vừa lắp xong, đôi mắt chăm chú nhìn. Hoắc Thần Hy luôn tự thừa nhận mình có bộ óc thiên tài từ nhỏ, nhưng đến khi nhìn thấy đồ chơi lắp ráp của con trai, ngay lập tức cảm giác đó sụp đổ. Đây là thứ quỉ gì, tại sao lại khó lắp như vậy, hắn thà mua máy bay thật còn dễ dàng hơn so với làm ra một “sản phẩm thu nhỏ” này.
“Dật Dật có một chiếc máy bay rất to, lúc bạn ấy đem vào lớp được rất nhiều bạn hâm mộ, muốn được cùng chơi với cậu ấy.” Từ khi đi học, bé thường không được nhiều bạn chơi cùng, vì bé không có ba tài giỏi như bọn họ, cũng không có đồ chơi hiện đại, bé thật sự thật sự rất hâm mộ Dật Dật.
Nhưng mà, tiểu Thuần lại cực kì tin tưởng, khi ba trở về nhất định sẽ mua rất nhiều đồ chơi cho mình, hơn nữa còn hiện đại hơn cả máy bay điều khiển của Dật Dật. Lúc đó sẽ có rất nhiều bạn muốn chơi với bé.
Tiểu Thuần đột nhiên nói, bé không biết những lời nói vô tình này lại khiến bậc cha mẹ “vô tâm” kia một phen đau lòng.
“Dật Dật?” Hoắc Thần Hy đau lòng im lặng, hắn không có tư cách làm ba người ta, ngay cả khiến con mình vui vẻ lại không làm được.
Thật thất bại.
“Nhà cậu ấy rất giàu, hằng ngày Dật Dật đều được đưa đi học bằng xe hơi, cậu ấy có rất nhiều đồ chơi đẹp. Hơn nữa quần áo cũng rất đẹp. Con thật sự rất muốn chơi cùng cậu ấy, nhưng chẳng bao giờ cậu ấy quan tâm đến con.” Tiểu Thuần ngây thơ nói, con nít thật sự rất tốt, thích hay yêu đều rất rõ ràng, không cần như người lớn tìm mọi cách tránh né.
Trần Hinh đứng ngoài cửa nghe hết những lời tiểu Thuần nói, lại tự trách bản thân mình. Những lời đó con chưa bao giờ nói với cô, cũng chẳng đòi hỏi mình phải được mua đồ chơi hiện đại nhất, cô cứ tưởng thằng bé không thích những thứ đó.
Có lẽ, không phải bé con không thích, chỉ là không muốn nói ra.
Tiểu Thuần, tại sao không nói với mẹ.
Đứa ngốc này.
“Tiểu Thuần, mẹ con, có bao giờ nhắc đến ba không?” Hoắc Thần Hy không nhìn được dò hỏi.
Trần Hinh cũng không định xông vào phá vỡ không gian của ba con bọn họ, cô cũng muốn biết, con trai đang suy nghĩ điều gì?
Người ta nói không sai, tuy con trai quấn mẹ, nhưng ba lại là người thân thiết hơn, tình nguyện chia sẻ mọi chuyện, dù bé con không biết nhiều về hắn.
Tiểu Thuần, uổng công mẹ nuôi con vất vả.
“Tiểu Thuần có hỏi, nhưng mẹ hình như rất ghét ba.” Bé thẳng thắng nói ra suy nghĩ. Mẹ cho chú ấy vào nhà, nhất định là rất thân với chú, nói cũng không sao đâu.
“Tại sao con lại nghĩ mẹ ghét ba?” Người phụ nữ này, không biết trong thời gian anh đi xa có âm thầm đầu độc vào đầu tiểu Thuần những suy nghĩ xấu nào không? Được đấy, nếu cô dám nói xấu anh trước mặt con, tương lai anh nhất định sẽ đòi cả vốn lẫn lời.
“Tiểu Thuần từng nhìn thấy mẹ khóc vì ba, mẹ cũng chẳng bao giờ nhắc đến ba.” Suy nghĩ của đứa bé bốn tuổi thật ra rất đơn giản, chỉ là ghét người nào đó, thì sẽ không muốn gặp nữa.
Khóc? Cô ấy khóc vì hắn? Chuyện này là thật hay mơ? Cô gái lạnh lùng kia thế nào lại biết khóc?
“ Con từng thấy mẹ khóc?” Không những Hoắc Thần Hy bất ngờ mà ngay cả bạn học Trần đứng ngoài cửa cũng khá bất ngờ. Cô khi nào lại khóc để con nhìn thấy chứ?
Nhưng tại sao con lại biết, cô là đang khóc vì người kia?
“Là lúc tiểu Thuần bệnh, mẹ đưa con đến bệnh viện, sau đó bà ngoại nói chuyện với mẹ, con tình cờ nghe được.”
Là lần đó, cô cứ tưởng con đang ngủ nên mới thật lòng khóc một trận, nào ngờ, con lại biết tất cả.
“Con bị bệnh?” Nghe thấy con đến bệnh viện, lòng hắn đột ngột lo lắng, sau đó từ từ chuyển sang tự trách. Con bệnh, ba lại chẳng biết gì, xứng đáng không?
“Rất lâu rồi, tiểu Thuần cũng không nhớ rõ nữa. Chú, khi nào chú nhìn thấy ba con, nhớ thay tiểu Thuần đánh cho ông ta một trận.” Bạn Hoắc bị nhột, rùng mình một cái. Chẳng lẽ hắn lại tự đánh mình sao?
“Vậy, tại sao mẹ khóc, bà ngoại nói gì với mẹ nha?” Vấn đề này cực kì quan trọng, phải hỏi cho ra lẽ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...