Thuốc hạ sốt phát huy tác dụng trong giấc ngủ nặng nề, sáng hôm sau tỉnh dậy Trần Tự cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống mức bình thường, cơ thể chỉ còn chút mệt mỏi yếu ớt sau cơn bệnh.
Cậu thoáng nghiêng người động đậy làm Quý Thuần Tiêu bên cạnh phát hiện, người kia choàng tay ôm chặt eo cậu, vùi đầu vào hõm cổ Trần Tự cọ lung tung.
Trần Tự chớp mắt vài cái, nhất thời không hiểu kịp tình hình hiện tại.
Khung cảnh này quá quen thuộc, mỗi sáng sớm của năm năm trước đây đều sẽ diễn ra một lần.
Quen đến mức Trần Tự suýt chút nữa tưởng rằng việc sống lại sau tai nạn giao thông chỉ là một giấc mơ kỳ lạ.
Nhưng chiếc giường đơn và phù hiệu trên chiếc chăn của Trường Trung học số Một nhanh chóng kéo cậu về hiện thực.
Đây không phải giấc mộng.
Đồng hồ mới hiện sáu giờ, mặt trời mùa hè dâng lên từ sớm, trời đã sáng rõ, nếu bây giờ thức dậy ăn sáng sẽ vừa kịp giờ tự học buổi sáng.
Bạn Quý người yêu cũ tối qua tự tiện trèo lên giường cậu vẫn chưa tỉnh giấc, Trần Tự nhẹ nhàng vỗ mặt hắn, "Quý Thuần Tiêu, dậy thôi, nếu không thì trễ mất."
"...Buồn ngủ lắm."
Đêm qua cậu Quý ngủ rất muộn, cậu ấm ôm tay Trần Tự mơ mơ màng màng: "Hôm nay không muốn đi làm đâu."
"Vâng thưa sếp Quý."
Trần Tự cười, "Nhưng vẫn phải đi học ạ."
Trần Tự vệ sinh cá nhân trước, lúc trở về ký túc xá cậu mới để ý tới hộp giữ nhiệt đang đặt ngay ngắn trên bàn.
Trần Tự sửng sốt trong chốc lát cũng đoán biết được bên trong là gì, cậu mở nắp hộp, mùi thơm dịu của canh bách hợp táo đỏ nháy mắt tràn ra.
Vậy là tối qua Quý Thuần Tiêu nấu canh cho cậu thật ư?
Trần Tự có một cảm giác nói không thành lời.
Từ lúc còn rất nhỏ cậu đã nghĩ rằng việc đưa ra yêu cầu không phải là quyền của mình, và cậu chỉ có thể bao dung và chiều chuộng người khác.
Nhưng điều này không có nghĩa thâm tâm Trần Tự không có khát khao như thế.
Dưới dòng cảm xúc chất chứa ngày này qua ngày khác, cậu cố gắng thử một bước đầu tiên, vốn dĩ cậu vẫn lo mình thất bại, thậm chí còn nghĩ xem bị từ chối sẽ phải đáp lại thế nào.
Vậy thì nói, "Ừ đúng, đã muộn đến thế rồi." Hoặc là, "Không cần phiền đến anh nữa, mai em tự mua được rồi."
Cậu âm thầm luyện tập trong lòng, nhưng những lời này đều không cần dùng tới.
Bởi vì Quý Thuần Tiêu cũng không nói gì mà dùng hành động gửi cho cậu một phản hồi tích cực.
Quý Thuần Tiêu đang nói với Trần Tự rằng cậu có thể đưa ra yêu cầu, có thể thoải mái tùy hứng, dù cho muốn ăn canh vào lúc đêm muộn cũng không sao, vẫn sẽ có người làm tất cả để thỏa mãn cậu.
Hộp giữ nhiệt này hoạt động rất tốt, canh bách hợp bên trong vẫn còn giữ được độ ấm nóng.
Quý Thuần Tiêu rửa mặt xong, vừa đi tới đã ngửi thấy mùi hương thơm ngọt kia.
Lọn tóc đẫm nước rủ trước trán lúc này được vuốt lên, để lộ gương mặt tuấn tú còn mang nét ngây ngô.
Cầm thìa khuấy canh một chút, hắn quay đầu hỏi Trần Tự: "Em ăn chưa? Nếu muốn ăn mới anh lại bảo người nấu thêm."
"Không, chỉ cần hộp này thôi."
Trần Tự lắc đầu, do dự một chút mở miệng: "...!Anh múc canh cho em."
Cậu ấm sợ là chưa từng làm việc thế này nhưng bấy giờ chỉ hơi mở to mắt bất ngờ rồi lại lập tức nở nụ cười.
"Được."
Keo con chó mà không hầu hạ vợ thì làm gì còn tư cách!
Canh bách hợp được múc vào bát nhỏ, hắn cầm bát và thìa không buông tay, mãi đến khi Trần Tự nhìn mình với ánh mắt băn khoăn, Quý Thuần Tiêu mới cười hỏi: "Anh còn đút cho em được nữa cơ, em có cần không?"
"...Không cần!"
Trần Tự giật phắt lấy chiếc thìa, đỏ mặt cúi đầu ăn canh.
Với một khởi đầu thuận lợi, Trần Tự cảm thấy rằng tính cách cho đi vô điều kiện của mình dường như có tiềm năng thay đổi, cậu đang trở thành một người bình thường có thể cân bằng giữa việc cho đi và nhận lại.
Trần Tự vốn luôn đau đáu, nếu mình không còn biết điều như vậy, liệu cậu còn được yêu nữa không? Nhưng bây giờ xem ra cậu không cần sợ hãi.
Vì trong khoảng thời gian này, cậu đã thử thoải mái hơn trước mặt Quý Thuần Tiêu, hay nói cách khác, cậu không còn quá quan tâm sốt sắng, thậm chí đôi khi còn đưa ra một số yêu cầu quá đáng, nhưng Quý Thuần Tiêu không hề tỏ ra ngán ngẩm hay mất kiên nhẫn.
Chỉ vì mấy câu của Trần Tự mà cậu ấm vênh váo lại ngoan ngoãn chạy đi nấu đồ ăn cho cậu, lấy nước gọt vỏ táo cho cậu, còn cúi người buộc dây giày cho cậu.
Sự săn sóc chiều chuộng không còn che giấu.
Quý Thuần Tiêu chưa từng làm những chuyện này nhưng hắn vẫn đang học, bọn họ đều đang thay đổi bản thân, đều mong ước có thể yêu nhau một cách tốt hơn nhiều hơn bất cứ ai khác.
Lớp mười hai không được nghỉ hè, chỉ có những bài kiểm tra và kỳ thi liên tiếp nhau.
Hơi nóng ẩm ướt phả ra giữa ngày hè oi bức khiến người ta ngột ngạt khó thở.
Giờ tự học buổi tối thầy giáo giao lại một cuốn đề toán tổng hợp, Trần Tự nghiêm túc tính trên giấy nháp, dáng vẻ hết sức tập trung.
Mặc dù gần đây nhờ sự kèm cặp của vợ, thành tích của Quý Thuần Tiêu đã khá lên không ít nhưng tờ đề cũng chỉ được lật qua lật lại, vài câu trắc nghiệm và bài tập lớn đã làm xong, còn lại toàn bộ trống không.
Không biết làm nên cũng không lãng phí thời gian, cậu ấm ném bài kiểm tra sang một bên, cầm chiếc quạt nhỏ bên cạnh quạt cho Trần Tự.
Tiếng sấm ầm ầm loáng thoáng từ đằng xa, có lẽ chuẩn bị có trận mưa to.
Chỉ có mười mấy phút nữa sẽ tan học, học sinh trong lớp đã bắt đầu thì thầm buôn chuyện, Trần Tự làm xong bài tập lớn cuối cùng bèn thở hắt một hơi, xoa xoa cổ tay đã mỏi nhừ.
Ngay lập tức liền có người kéo tay cậu dưới bàn, chăm chú xoa bóp cho cậu.
Quý Thuần Tiêu làm chuyện này một cách vô cùng nghiêm túc, như thể đang coi bàn tay của vợ là một bảo bối quý giá.
Trần Tự nhìn sang chỉ nhìn thấy hàng mi dài đang rủ xuống của hắn.
Trần Tự chợt muốn hỏi Quý Thuần Tiêu một vấn đề, dù cho đáp án này hai người đều biết rõ trong lòng.
Cậu hạ giọng, thanh âm trộn lẫn cùng tiếng sấm phong thanh ngoài cửa sổ và tiếng nói thầm thì của bạn học nhưng vang lên rất rõ ràng: "Quý Thuần Tiêu, anh còn thích em không?"
Động tác xoa cổ tay cậu lập tức khựng lại, Quý Thuần Tiêu ngẩng đầu nhìn cậu chăm chú, để lộ vẻ bối rối hiếm khi trông thấy.
Cánh môi mấp máy vài lần nhưng vẫn không thốt nên lời, vành tai Quý Thuần Tiêu đã đỏ rần, hắn ngượng nghịu hồi lâu, cuối cùng buồn bực lầm rầm: "Em còn không biết sao?"
Tính cả kiếp trước đến kiếp này, cậu Quý cũng chưa từng nói mấy lời âu yếm như "Anh yêu em" hay "Anh thích em", từ trước tới nay, cậu ấm luôn được người khác đuổi theo lấy lòng không biết chủ động thổ lộ bao giờ, hắn thực nói không thành lời.
Trước kia Trần Tự nuông chiều hắn, cậu nghĩ rằng không nói thì thôi, dù sao tự mình nói vài lần cũng được.
Nhưng hiện giờ Trần Tự không muốn mơ hồ như vậy nữa, cậu càng muốn nói thêm: "Em không biết, Quý Thuần Tiêu, anh nói em mới biết được."
"...!Chẳng phải vẫn luôn thích sao."
Mặt cậu Quý cũng bắt đầu hồng lên, mắt chớp chớp một cái rồi lại ép mình đối diện với vợ, hắn cố gắng thổ lộ lời tỏ tình đầu tiên một cách khá khẩm hơn một chút.
"Anh vẫn luôn thích em, cho dù là kiếp trước hay kiếp này hay là cả đời sau."
"Quý Thuần Tiêu sẽ mãi mãi thích Trần Tự, đây là định luật."
Lời nói vừa dứt, Trần Tự chớp mi, cảm nhận hốc mắt mình nóng lên, cậu khẽ hỏi:
"Thế nên dù em không yêu, không nhường nhịn, không chiều theo anh một cách hèn mọn như vậy nữa, anh cũng vẫn thích em ư?".
||||| Truyện đề cử: Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng |||||
Quý Thuần Tiêu không ngờ cậu sẽ nói như vậy, hắn chợt sửng sốt rồi cau mày giải thích với vẻ chân thành nhất:
"Tiểu Trần Tự, đó là vì anh yêu em nên thấy em tốt với anh, anh mới cảm thấy vui mừng đắc ý, không phải vì anh cảm thấy em tốt với anh nên mới yêu anh."
"Chỉ cần em là Trần Tự, bất kể em làm điều gì hoặc không làm gì, anh cũng sẽ mãi thích em."
"Anh không cần em đối xử quá tốt với anh, anh chỉ cần em yêu anh."
Khi cất những lời này, giọng Quý Thuần Tiêu rất nhẹ nhưng từng chữ từng chữ đều vang khắp đáy lòng Trần Tự.
Hóa ra tình yêu thiên vị vô điều kiện, thứ mà cậu chưa bao giờ dám đòi hỏi đã được Quý Thuần Tiêu đặt vào tay cậu ngay từ ngày đầu tiên.
Gió ngoài cửa sổ ngày một gấp gáp, cây cối tươi tốt bắt đầu rầm rì, lay động xào xạc.
Ánh đèn bên ngoài hành lang trở nên chập chờn trong tiếng sấm, mưa rào xối xả trút xuống, và khi cơn dông tiếp theo ập đến, cả tòa nhà bất chợt chìm trong bóng tối.
Xung quanh yên tĩnh trong chốc lát rồi lại vỡ òa trong tiếng hò reo của mọi người.
Giữa những tiếng hoan hô "Mất điện!", "Về ký túc thôi!", Trần Tự cảm nhận được Quý Thuần Tiêu đang ôm lấy mình, khẽ hôn lên nước mắt trên má cậu.
Dường như những âm thanh gió mưa hò reo đều bị ngăn cách với một thế giới khác, nơi hai trái tim đang dồn nhịp trong bóng tối, nước mắt mặn chát đang hòa lẫn giữa bờ môi.
Mưa lớn như vậy cũng ít khi thấy, gần năm năm qua chỉ có một lần.
Quý Thuần Tiêu và Trần Tự đều nhớ hôm nay là ngày gì.
Ngày kỉ niệm tròn năm năm của hai người, hoặc nói cách khác, hôm nay là ngày đầu tiên kiếp trước họ ở bên nhau.
Giữa hai thời không hoàn toàn khác biệt, lần này cậu không nhận lầm người, không còn đeo đuổi hèn mọn, bọn họ đều khác trước kia nhưng vẫn như hai thỏi nam châm trái dấu, đến bên nhau không gì ngăn nổi.
Hai người vẫn hôn nhau vào ngày này.
Kiếp trước khi bên nhau, cậu ấm Quý Thuần Tiêu nắm lấy cổ áo Trần Tự, vẻ mặt cao ngạo: "Đuôi nhỏ, vậy thì tôi đây sẽ cố cho cậu một cơ hội."
Lần này, trong lớp học đã trống người, Quý Thuần Tiêu ôm lấy mặt Trần Tự hôn một cách dịu dàng và nâng niu.
"Trần Tự, có thể cố thêm một lần, cho anh một cơ hội được không?"
Trần Tự trước giờ vốn không cách nào từ chối, dẫu thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ yêu Quý Thuần Tiêu.
Giống như Quý Thuần Tiêu nói vậy, đây là định luật.
Thế nên cậu chủ động tiến tới hôn người kia, nói trong mơ màng: "Vậy thì lại một lần nữa đi."
Nhớ lại mộng cũ không phải là giẫm lên vết xe đổ mà là để bọn họ sửa chữa sai lầm, tìm một lối đi tươi sáng hơn.
Vô số những bài học trước kia khiến hai người biết thay đổi, giúp bản thân trở nên tốt đẹp hơn vì người mình yêu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...