Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!

Thúy Vân hỏi Lục Châu: “Cô thắng được Đại tỉ thì sao?”

Lục Châu lắc lắc đầu, tóc tai bù xù càng rối hơn, khuôn mặt đen nhẻm đầy
vết bẩn lẫn máu, nàng ta vừa khóc vừa cười mà nói: “Không được gì cả,
chỉ cảm thấy hả dạ mà thôi! Cô ta là Đại tiểu thư khuê các được sống
trong nhung lụa từ nhỏ thì làm sao biết được sự vất vả của ta... Đi đâu
cũng vậy, ai ai cũng ưu ái, thậm chí ngay cả lúc ở kĩ viện, chỉ cần có
nam nhân nào xuất hiện cũng sẽ chú ý đến Thúy Kiều. Ta đi theo cô ta đến đây cốt để được đổi đời, ta không muốn làm một ả nô tì ti tiện nhỏ bé
nữa...”

“Lục Châu, ngày ấy nếu cô muốn, cô hoàn toàn có thể ở lại, gia đình ta sẽ trả lại khế ước bán thân năm xưa cho cô.”

Lục Châu ngẩn người ra hồi lâu lại cười chua chát: “Khế ước bán thân thì làm được gì? Vẫn phải nghèo đói thôi...”

Thúy Vân đứng dậy, không bỏ đi cũng không nhìn Lục Châu mà chăm chú quan sát song gỗ trên cửa, đầu hơi nghiêng sang bên phải. Nàng bâng quơ nói: “Cô đuổi Đại tỉ đi, mê hoặc được quan huyện Lâm Tri, bây giờ chẳng phải lại chịu cảnh ngục tù dơ bẩn tối tăm này hay sao?”

“... Giàu sang bằng cách ấy có lẽ sẽ không có kết cục tốt!”

Lần này Thúy Vân đi thật, nàng đi ngang qua một tên binh lính đang nằm gục
ra đấy, không hiểu sao trong lòng lại bực bội không yên, định co chân
đạp cho kẻ kia một phát, bất giác lại thu chân về. Không được, có tức
giận cũng không được trút giận lên người vô tội thế kia. Ngay lúc này
nàng nhìn thấy chùm chìa khóa được giắt trên lưng quần của tên lính kia.

Nàng ngồi xuống nhặt chìa khóa lên, nhẹ nhàng đi trở lại trước
phòng giam của Lục Châu, đặt chìa khóa ở đó rồi xoay người đi tới chỗ Từ Hải đang chờ. Không tìm được manh mối gì từ Lục Châu rồi, vốn trước khi đi Thúy Vân cũng không hi vọng gì nhiều, bây giờ Lục Châu đã thay đổi,
đâu phải là Lục Châu của trước kia. Chỉ là... Thúy Vân không nỡ.

Không nỡ nhìn nàng ta thân tàn ma dại như thế.

Thôi thì coi như đây là lần cuối cùng mà Thúy Vân nàng liên quan tới một cô
gái tên là Lục Châu vậy, sau này nếu xui xẻo mà gặp lại thì cũng như
người dưng với nhau.

Từ Hải không hỏi gì nhiều, nắm tay kéo Thúy Vân trở lại Phỉ Thúy Lâu. Vị tú bà hiện tại ở nơi này là một tiểu thư
tài sắc vẹn toàn, tiếc là gia đình chẳng may bị gian thần hãm hại, chỉ
còn mỗi nàng ấy sống sót, bị bán vào thanh lâu. Nàng ta còn khá trẻ, chỉ lớn hơn Thúy Vân chừng vài tuổi, rất có cốt cách quyền quý cao sang,

vừa nhìn đã nhận ra, không thể lầm đâu được. Cô ấy tên gọi Liễu Kim
Hồng.

Thúy Vân cùng Từ Hải ngồi đối diện với Kim Hồng, Thúy Vân
vừa ngồi xuống đã không yên, cứ muốn túm lấy người ngồi trước mặt mà hỏi cho ra lẽ. Cô ấy đã từng ở đây, chắc hẳn cô ấy phải biết về đại tỉ.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Thúy Vân, Kim Hồng không những biết Thúy Kiều mà còn biết rất rõ là đằng khác.

Vừa nghe tin hai người trước mặt đang tìm Thúy Kiều cô nương, Kim Hồng đã
cho mời hai người vào một gian phòng riêng cho dễ trò chuyện. Nàng ấy
không giấu diếm gì cả, vừa nghe Thúy Vân hỏi đã đáp lại: “Đúng là ta có
biết Thúy Kiều cô nương... nhưng cô nương ấy đã được chuộc khỏi đây hơn
một năm trước rồi!”

Thúy Vân sửng sốt: “Cái gì? Gần một năm?”

“Vâng, một năm, người chuộc cô nương ấy là một thư sinh diện mạo rất tuấn tú, tiếc là ta không nhớ rõ người đó tên gọi là gì!”

Lần này thì không lầm đi đâu được, người trong miệng Kim Hồng đã chuộc Thúy Kiều ra chính là Thúc Sinh. Nhưng mà bây giờ cũng không biết hắn đang ở đâu. Trước kia Thúy Kiều có giúp Kim Hồng vài lần nên nàng ấy mang lòng cảm kích, lần này giúp đỡ Thúy Vân tìm ra Thúy Kiều coi như là trả một
phần ơn nghĩa. Chỉ là... Thúc Sinh đi đâu thì nàng ấy không biết.

Thúy Vân lại tiếp tục thở dài.

Từ Hải hầm hầm siết chặt dây cương, từ ngày rời khỏi kĩ viện đến nay cũng
đã hơn bốn ngày mà Thúy Vân lúc nào cũng thở dài, gương mặt u uất hẳn
ra, ngay cả cười một cái cũng lười nhếch mép. Cuối cùng, tới khi trái
tim đã bị nghẹn lại, chịu không nổi Từ Hải mới tức giận túm lấy Thúy
Vân: “Cô nương kia quan trọng tới vậy à?”

“Vâng, rất quan trọng, nếu không tìm ra tỉ ấy, sau này ta cũng không biết mình phải sống như thế nào...”

Thúy Vân nhìn đường gân xanh đang chạy trên trán của Từ Hải mà mồ hôi tuôn ra ào ạt. Gì vậy? Tự nhiên lại nổi điên à?

Từ Hải hỏi lại lần nữa: “Nếu tìm ra cô ta thì ngươi sẽ làm gì?”

“Đương nhiên là cùng tỉ ấy trở về ạ!”


“Tốt, hai người các ngươi ở chung một nhà à?”

“Vâng!”

RẮC!!!!!

Tiểu nhị đang ở bàn bên xanh mặt liêu xiêu đi tới bên bàn của hai người, lun rẩy mở miệng: “Khách quan, ngài... ngài có cần tiểu nhân dọn dẹp không
ạ?”

Từ Hải âm u không nói, đầu gật nhẹ, mắt như lưỡi dao khiến
tiểu nhị nhỏ bé sợ đến nỗi tay chân run lên cầm cập, không làm được gì
cả. Thúy Vân đối diện cũng xám hồn, mặt như tro tàn, ánh mắt hơi sợ sệt
dò xét nhìn Từ Hải.

Hôm nay ăn nhầm thức ăn gì nóng trong người à? Liệu có cần kê đơn thuốc cho hắn hạ hỏa không nhỉ?

Buổi tối, nhân lúc Thúy Vân đã ngủ say, Từ Hải lẳng lặng bỏ ra ngoài, sau
khi khép chặt cửa, hắn nhón chân một cái, cả người nhảy phốc lên trên
ngọn cây thật cao ở cổng thành Bắc. Theo như lời của tiểu tử kia, Thúy
Kiều là một người tài năng và có nhan sắc, trước sống trong thanh lâu,
giờ đã được chuộc ra bên ngoài làm vợ người khác.

Không nghĩ tới
thì thôi, nghĩ lại cảm thấy bực. Nhớ lại lúc trước khi đi ngủ, Từ Hải
lại mon men hỏi Thúy Vân vài vấn đề nữa, tỉ như: “Cô nương ấy đã thành
gia lập thất chưa?”

Lúc này Thúy Vân đang lui cui bò qua bò lại
trên giường trải chăn chuẩn bị ngủ, thành thật gật đầu. Từ Hải bớt gánh
lo đi một chút, lại hỏi tiếp: “Cô nương ấy đã có gia đình, tướng công,
vậy ngươi còn đi tìm làm gì?”

Thúy Vân dừng tay, ngơ ngác nhìn Từ Hải: “Ơ, tỉ ấy có gia đình thì liên quan gì tới chuyện ta đi tìm tỉ ấy? Ta...”


Nàng vốn định nói nữa nhưng nhìn thấy sắc mặt đen như nhọ nồi của Từ Hải thì thức thời ngậm chặt miệng lại không dám hó hé nửa câu, ngoan ngoãn trải giường tiếp. Bất ngờ lúc này nàng lại nghĩ tới một chuyện, tại sao Từ
Hải lại hỏi thế kia?

Đúng rồi, Thúy Vân thật là ngu ngốc ngoài
sức tưởng tượng, bây giờ Từ Hải mà biết Thúy Kiều đã có gia đình thì làm sao mà còn yêu tỉ ấy nữa?

Nghĩ tới đây, Thúy Vân nhảy dựng lên, từ trên giường leo xuống túm lấy Từ Hải, dùng giọng điệu thương tâm mà
gào thét: “Đại ca, có gia đình thì thế nào, nhỡ đâu tỉ ấy không hạnh
phúc thì làm sao? Nhất định không thể bỏ cuộc, còn nước còn tát, ta phải tìm được tỉ ấy rồi đưa về nhà đến trước mặt cha mẹ ta...”

Từ Hải cố gắng kiềm chế cơn tức giận vô cớ trong lòng lại, nhẹ nhàng cười ròi
dụ dỗ: “Ừ, ừ, ta biết rồi, hôm nay đi đường vất vả, ngươi ngủ trước đi!”

Thế là Thúy Vân nở một nụ cười hết sức mãn nguyện, trèo lên giường, ngủ.

Người nào đó ngủ hết sức ngon lành, còn người kia thì ôm một bụng tức giận đi ra ngoài. Giỏi cho ngươi, cô nương người ta có gia đình rồi mà ngươi
vẫn mơ tưởng viễn vông, được lắm, được lắm...

Từ Hải chui vào
trong một con hẻm nhỏ, lôi hết đám khất cái đang ngủ ở miếu hoang dậy,
đưa ra một sấp ngân phiếu rồi dặn dò vài câu đơn giản: “Tìm một cô nương nhan sắc như hoa như ngọc tên gọi Thúy Kiều, trước kia từng sống ở Phỉ
Thúy Lâu.”

Không cần phải chờ tới sáng mà ngay trong đêm hôm đó
đã có kết quả. Bọn khất cái truyền tai nhau một hồi đã tìm ra được khá
nhiều cô nương, Từ Hải hết sức bình tĩnh ngồi yên chờ kết quả, nhân lúc
đó tịnh tâm ngồi luyện công. Lúc này tên cầm đầu nhóm khất cái kia tới
trước mặt Từ Hải, khom người xuống báo cáo tình hình: “Chúng tôi chỉ tìm ra được vài người giống với lời miêu tả của đại nhân, còn chính xác thì vẫn chưa...”

“Không sao, ghi chép lại rồi đưa cho ta, khi nào tìm được thì đến Hồng Lai khách điếm báo.”

Từ Hải vội trở về trước khi trời sáng hẳn nên khi Thúy Vân tỉnh dậy đã
thấy Từ Hải đang nhắm mắt ngồi bên giường như thường lệ, nàng không hề
nghi ngờ bất cứ điều gì, thậm chí còn cười toe toét với Từ Hải: “Đại ca, buổi sáng tốt lành!”

Từ Hải hừ một tiếng, mắt chỉ hơi hé ra, sau đó nhắm lại, hoàn toàn xem Thúy Vân như không khí xung quanh mình. Nàng sượng đơ một lúc mới định thần lại, lấy hai tay vỗ vỗ lên má, rón rén
trèo xuống giường, xỏ hài vào.

Hôm nay nhất định phải tìm ra manh mối gì đó mới được, nàng không tin đại tỉ có thể bốc hơi.

Bây giờ Thúy Vân nàng không xác định được Thúy Kiều đang ở cùng với Thúc

Sinh hay đã bị Hoạn Thư bắt ép vào kĩ viện lần nữa rồi, do đó nàng quyết định sẽ đi lùng sục các kĩ viện ở Lâm Tri này trước, mặc dù hi vọng rất mong manh nhưng không thể không thử, biết đâu có kết quả.

Mặc
kệ Từ Hải không thèm giúp mình, Thúy Vân để hắn lại khách điếm nghỉ
ngơi, còn mình thì quải đồ đạc hành lí đi dọc hết các kĩ viện lớn nhỏ
trong Lâm Tri, cuối cùng, sau mấy ngày bôn ba, bạn nhỏ Thúy Vân vẫn
không tìm ra được manh mối gì cả.

Từ Hải thấy Thúy Vân tiu nghỉ
trở về thì trong lòng vui phơi phới, theo như những gì hắn điều tra được thì trong cái huyện Lâm Tri này không hề có ai tên là Thúy Kiều cả, do
đó cứ an tâm để cho tiểu tử kia mệt nhọc tìm kiếm. Tìm không ra, hắn sẽ
nản, nản thì sẽ bỏ cuộc!

Điều mà Từ Hải không thể ngờ tới chính
là vào một buổi sáng đẹp trời, có một cậu bé kháu khỉnh mang một phong
thư chạy tới, trao tận tay cho Thúy Vân.

Trong thư viết: “Thúc Sinh sống ở Vô Tích”

Chỉ đơn giản vài chữ như vậy lại khiến Từ Hải thì thấy ớn lạnh, mặt như tro tàn, nỗi bất an trỗi dậy dồn dập trong khi Thúy Vân mừng còn không hết, đến khi định hình lại, nàng nhìn thấy Lục Châu đứng lấp ló ở một góc
phố cách đó không xa. Lục Châu vốn đang được tri huyện cưng chiều nhưng
lại rắp tâm hãm hại chính thê của tên tri huyện kia nên bị hắn ta bắt
nhốt vào ngục, tin này Thúy Vân cũng vừa biết mấy hôm trước. Dù sao thì
cũng không trách Lục Châu được, đây trước sau gì cũng là số mạng của
Thúy Kiều, không cách nào tránh khỏi, may ra Thúy Vân chỉ có thể giúp
đại tỉ nhà mình vượt qua một cách dễ dàng hơn thôi.

Đã có được
manh mối, Thúy Vân vội thu gom chuẩn bị đi một chuyến đến Vô Tích, trước khi đi còn không quên gửi thư về báo cho gia đình để mọi người khỏi lo
lắng.

Từ Hải ngồi nhìn Thúy Vân, đầu cứ suy nghĩ liên miên, Thúc
Sinh chính là tướng công của cô nương tên Thúy Kiều kia, Thúc Sinh đang ở Vô Tích, vậy thì Thúy Kiều cũng đang ở đó...

Nhìn thấy bộ dáng
hào hứng dọn dẹp hành lí của Thúy Vân, Từ Hải khó khăn nắm chặt tay áo
của nàng: “Vân Du, chúng ta... nhất định phải đi à?”

“Vâng! Nhất định phải đi! Tới Vô Tích!”

Từ Hải tự đấm đấm vào đầu mình, thôi xong rồi, xong thật rồi, rõ ràng có ý định muốn tìm ra cô gái kia trước tiểu tử này cơ mà, sao bây giờ càng
lúc lại càng đến gần chỗ nàng ta thế kia?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui