Thúy Vân bị Từ Hải lôi một mạch trở về, vừa kịp lúc trời tờ mờ sáng, nàng
thay quần áo xong vội chạy ra phía trước canh cửa lại ngăn không cho cô
bé tì nữ của Hồ Nguyệt Nga đi vào trong phòng. So với thời gian một
tháng trước kia, bây giờ Châu Nhi nói rất nhiều, rất hoạt bát, hoạt bát
tới nỗi Từ Hải phát bực với cô nhóc này.
Vì cái lí do gì mà cô ta cứ lỡn vỡn quanh tiểu tử kia?
Lúc Từ Hải thay quần áo bước ra ngoài thì thấy cảnh Thúy Vân đang ngồi trên ghế gỗ, Châu Nhi thì đứng bên cạnh, dường như đang nói gì đó rất vui
vẻ, Châu Nhi bẽn lẽn cười duyên một tiếng, gương mặt non nớt hơi đỏ ửng
lên, đôi lúc tay còn vô tình níu lấy áo của Thúy Vân.
Từ Hải cáu!
Hắn không nói không rằng, lầm lầm lủi thẳng tới trước mặt Thúy Vân, nắm tay kéo nàng đi mất dạng, mặc kệ cho Từ Hải kéo mình, Thúy Vân vẫn lịch sự
cười với Châu Nhi: “Hôm nay e là ta không thể đến dùng bữa sáng với tiểu thư được, phiền muội nói lại với cô ấy...”
Châu Nhi nghệt mặt,
không thể ngờ rằng người vừa mới ngồi trước mặt mình, vậy mà bây giờ đã
biến đâu mất dạng, chỉ để lại câu nói dở dang. Nàng ấy luyến tiếc gọi:
“Công tử...”
Tiếc là “công tử” đã bị “tỉ phu của công tử” kéo đi về xó nào đó mà ngay cả tác giả cũng không rõ rồi!
Cả hai đi lại trên đường phố tấp nập, Thúy Vân hơi sợ nên không dám đi
cùng Từ Hải, vốn ban đầu cả hai đi ngang hàng nhau nhưng càng về sau thì nàng càng đi chậm lại, giữ cho khoảng cách giữa mình và Từ Hải an toàn
mới nhẹ nhõm được một chút. Mà quái, làm gì sáng sớm mặt đã đen như lọ
nồi thế, đã vậy sát khí còn bốc lên cuồn cuộn, ngay cả gân trên tay cũng nổi lên rần rần.
Tính khí quá thất thường, thôi tránh xa ra cho lành chuyện!
Tiếc là Từ Hải không nghĩ được giống Thúy Vân nên khi thấy nàng bị tuột lại
sau lưng mình, hắn lạnh nhạt ôm kiếm đứng lại chờ, đầu hơi ngoái lại ý
cảnh cáo, Thúy Vân bị ánh mắt như dao găm kia xỉa trúng vào người thì
vội tăng tốc lon ton chạy tới đi bên cạnh Từ Hải, miệng cười xuề xòa:
“Đại ca, huynh không nên để vẻ mặt khó coi đó đi ra ngoài phố, người ta
sẽ chú ý...”
Nghe Thúy Vân nói vậy, Từ Hải hơi đơ lại, nét mặt
giãn ra một chút nhưng vẫn giữ nguyên thái độ hờ hững với Thúy Vân. Nàng cũng lười quan tâm, chỉ bận suy nghĩ xem bây giờ nên mua thuốc gì chữa
bệnh cho phu nhân trước. Cả hai dừng lại trước một y quán, Thúy Vân đi
vào, rất nhanh sau đó đã trở ra, trên tay cầm theo một mớ thuốc to nhỏ
đủ loại.
Trưa hôm sau Thúy Vân đã chế xong thuốc, vì phu nhân bị giam trong núi rừng hoang vu nên khó lòng nấu thuốc giống bình thường
được nên đành phải vo lại thành viên, tuy không chất lượng bằng những
loại thuốc khác vì thời gian chế tạo quá ngắn nhưng ít nhiều vẫn sẽ giúp phu nhân hồi phục lại.
Thuốc đã có trên tay, thế nhưng không hiểu sao Thúy Vân cứ thấy bất an...
“Đại ca, chúng ta... ta cảm thấy có gì đó...”
“Vân Du, nhanh đi, ta đã liên lạc với bọn Trần Đông rồi, đúng tối nay bọn họ sẽ đến đó, chúng ta mau đi thôi!”
Nhìn thấy vẻ hồ hởi của Từ Hải, Thúy Vân đành đi theo, dẹp mấy cái suy nghĩ
cảm tính kia sang một bên. Lần trước đã tìm được rồi nên lần này đi tới
nơi rất nhanh, vừa đặt Thúy Vân xuống Từ Hải đã phải quay lại bìa rừng
để đón bọn Trần Đông đến đây. Thúy Vân cũng không phải trẻ con, đứng ở
đây một mình quả thật không làm khó nàng được, vả lại nàng cần cho phu
nhân uống thuốc, càng sớm càng tốt!
Đứng trước cửa động vào
hang, trái tim của Thúy Vân bất giác đập liên hồi, như thể có chuyện gì
đó kinh khủng lắm sẽ đến. Nàng nhíu chặt mi, một tay ông chặt lồng ngực
lại, sau khi trấn tĩnh lại, nàng lần mò mở cơ quan bí mật trên vách đá
ra.
...
Trần Đông quay sang an ủi Thước Hỉ: “Chúng ta sắp tới nơi rồi, muội đừng căng thẳng nữa!”
Thước Hỉ nghẹn ngào nói không ra lời, cũng hơn ba năm rồi nàng không có gặp
mẫu thân, không biết bà sống như thế nào, bị bọn quan lại thối nát kia
tra tấn nhiều ra sao... Nước mắt của Thước Hỉ cứ rơi xuống liên tục, bọn Đình Trung Trọng Nghĩa im lặng không lên tiếng nói, tập trung chạy theo Từ Hải phía trước. Tìm được phu nhân, triều đình sẽ không còn gì để gây áp lực với bọn họ nữa cả, thuyền chủ cũng sẽ bỏ ý định đầu hàng cho
triều đình.
Từ Hải đang lao đi vùn vụt phía trước bỗng nhiên
khựng lại, Trần Đông thấy dáng vẻ bất động của Từ Hải thì tiến lên phía
trước định hỏi xem có chuyện gì, nào ngờ bị cảnh tượng phía trước làm
cho người vốn điềm tĩnh như Trần Đông cũng phải giật mình.
Nơi Từ Hải dừng lại không có bất kì hang đá nào cả, ngay cả cửa động cũng không còn, chỉ còn lại đống đổ nát.
Giữa lớp bụi mù mịt là một tấm giấy lụa, được chặn lại bởi một cây trâm ngọc.
Từ Hải nhìn thấy cây trâm ngọc kia thì thất thần, chỉ biết trơ mắt nhìn cây trâm kia.
Bọn Đình Trung cùng Trọng Nghĩa vội nắm lấy tấm lụa để xem, xem xong mặt ai cũng xám như tro tàn, căng thẳng lên đến tột điểm, Thước Hỉ lã người
đi, ngất lịm, may mắn được Trần Đông đỡ lại kịp thời. Hắn lo lắng nhìn
lại nội dung của tấm lụa, sau đó lo lắng nhìn Từ Hải: “Từ Hải, bây giờ
không được manh động, có lẽ Hồ Tôn Hiến đã phát hiện ra chúng ta rồi.
Nhanh chóng rời khỏi đây mau, tiểu tử kia sẽ không sao đâu.”
Trần Đông nói là làm, vội bế Thước Hỉ rời khỏi khu rừng, mọi người đều đã đi hết, Từ Hải vẫn đứng lại nơi đó, cổ tay siết chặt kiếm bên hông, tấm
lụa bị nội lực chấn kinh của hắn dày vò chịu không nổi nên bị nghiền nát thành tro bụi, rơi lã tả trên đất.
“Mạng đổi mạng, con gái Uông Trực đổi lấy Vân Du.”
Hồ Tôn Hiến, ngươi được lắm, tiếc là lần này ngươi bày mưu tính kế lên sai đối tượng rồi.
Trong lúc đám người Từ Hải đang rối ren không yên thì người bị bắt là Thúy
Vân lại vô cùng nhàn nhạ ngồi trong phòng uống trà. Bây giờ đã bị phát
hiện, vả lại hắn sẽ không giết mình nên Thúy Vân rất vô tư thoải mái
ngồi nhìn thẳng vào mắt Hồ Tôn Hiến mà không sợ sệt giống khi trước nữa. Hồ Tôn Hiến cười nhẹ, nâng tay rót đầy tách trà đang uống dở của Thúy
Vân. Nàng nhìn chằm chằm, một hồi lâu sau mới đưa lên mũi ngửi sơ qua,
cuối cùng mới nâng chén cạn ly rồi mới uống.
Thấy Thúy Vân đa
nghi như vậy, Hồ Tôn Hiến cũng không nói gì, hắn chỉ ngồi vui vẻ gắp
thức ăn cho tam phu nhân đang ngồi bên cạnh. Gương mặt của Tam phu nhân
Hồng Nhạn, tuy chưa khỏi hẳn nhưng ít ra đã hơn lúc đang bệnh rất nhiều, gương mặt nàng ấy cũng tươi tỉnh hẳn lên! Nàng ấy im lặng với tất cả
mọi người, duy chỉ cười với Hồ Tôn Hiến, điều này khiến Hồ Tôn Hiến có
vẻ vui mừng ra mặt, đôi mắt tràn đầy yêu thương mà lo lắng cho Hồng
Nhạn. Hồ Nguyệt Nga ngồi đối diện đỏ cả mắt lên, không khí trong phòng
hôm nay rất khác lạ, rất kì quái. Nàng ấy đứng lên, bật luôn cả bàn ăn
trước mặt mình dậy khiến thức ăn vốn được bưng riêng cho nàng ta đều
văng tung tóe ra xung quanh, Thúy Vân nhanh tay vội che tô thịt hầm của
mình lại tránh bị thức ăn của Hồ Nguyệt Nga bay vào, khéo lại vứt cả tô
ấy chứ!
Hồ Nguyệt Nga chỉ tay vào mặt của Tam phu nhân, móng tay
đỏ chót khiến người ta gai cả mắt: “Cha, cha cứ bị ả ta mê hoặc đi, sau
này cha sẽ hối hận...”
“Câm miệng!”, không đợi cho Nguyệt Nga nói hết, Hồ Tôn Hiến đã tức giận đập bàn thật mạnh, dằn đôi đũa trên tay
xuống, tay kia vẫn ôm chặt Tam phu nhân Hồng Nhạn, mắt đỏ lên: “Đồ bất
hiếu, con còn dám nói như thế với di nương thì ta sẽ không nương tay
đâu. Người đâu, nhốt tiểu thư vào phòng, không cho ra ngoài nửa bước!”
Hồ Tôn Hiến vừa nói xong, hơn năm binh lính xông từ ngoài cửa vào, mặc kệ
Hồ Nguyệt Nga là con gái cưng của Hồ Tôn Hiến mà thô bạo lôi nàng ấy đi
mất, ngay cả góc váy lụa của nàng ta cũng bị vướng vào một cành cây rồi
nát bươm ra. Hồ Nguyệt Nga uất ức hét to: “Cha, cha đừng bao giờ hối
hận, cha hãy nhớ lấy ngày hôm nay... Cha! Cha, thả ta ra...”
Sức
lực của một nữ nhân chân yếu tay mềm so với mấy vị nam tử hán lực lưỡng
kia... Ngay cả Thúy Vân cũng cảm thấy hơi lo lắng cho Hồ Nguyệt Nga.
Chuyện không có gì, chỉ là cha nàng ta cưới thêm vợ nhỏ thôi, sao nàng
ta cứ làm căng chuyện này nhỉ? Nguyệt Nga vùng vẫy kịch liệt nhưng không tài nào thoát ra được đành tiếp tục gào: “Cha, cô ta là gián điệp
của...”
Thúy Vân nghe không rõ, tiếc là Nguyệt Nga đã bị lôi đi
mất, nhưng nếu nàng nghe không lầm thì... dường như Nguyệt Nga nói Tam
phu nhân là gián điệp.
Gian tế của ai nhỉ?
Sau khi Hồ
Nguyệt Nga bị lôi đi mất, mấy tì nữ khom người kính cẩn ngồi xuống dọn
dẹp lại đống đổ nát mà Nguyệt Nga tạo ra khi nãy, mọi việc đều quay lại
như thường, mấy cô ca kĩ lấy lại tinh thần tiếp tục múa hát như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Thúy Vân suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, Hồ
Nguyệt Nga và Tam phu nhân Hồng Nhạn có mâu thuẫn với nhau, Hồ Tôn Hiến
rất yêu thương con gái nhưng lại sủng ái vị phu nhân này hết mực...
Thấy Thúy Vân nhìn mình, Hồ Tôn Hiến cười to nâng rượu lên: “Vân Du công tử, lần này ta phải có lời khen ngợi, các ngươi che dấu rất tốt, nếu không
phải lần cuối cùng có một mình ngươi đi vào hang động thì còn lâu ta mới bắt được các ngươi phải xuất đầu lộ diện! Khá khen cho Từ Hải cùng Trần Đông nhỉ!”
Hắn ta nâng tay hô cạn ly, sau đó uống một mạch hết
sạch. Thúy Vân lịch sự cười nhẹ đặt ly rượu sắp tràn của mình xuống bàn, chỉ hơi hớp một ngụm, đầu lại cúi xuống không nhìn ai.
Từ Hải, huynh định chừng nào mới xuất hiện? Các người không xuất hiện, coi như cái mạng này của ta đi tong!!!
Hồ Tôn Hiến coi như cũng nhân đạo, nhốt Thúy Vân vào một gian phòng không
đến nỗi tồi tàn, chỉ hơi rách nát cũ kĩ mà thôi. Nàng đi một vòng xem
xét, cửa sổ đã bị đóng chặt từ bên ngoài, cửa ra vào thì miễn bàn, đừng
mong có cơ hội trốn thoát. Thúy Vân thở dài, đành ngồi xuống bàn, trong
đầu sắp xếp lại tất cả những chuyện xảy ra.
Nàng cùng Từ Hải tiếp cận Hồ Nguyệt Nga, đột nhập vào phủ Ngự Sử, sau đó suốt một thời gian
lại không tìm ra manh mối gì, bỗng nhiên cách đây hai hôm Từ Hải lại
phát hiện ra nơi nhốt phu nhân. Hôm sau khi trở lại, Thúy Vân bị bắt giữ làm mồi nhử bọn Trần Đông cùng Thước Hỉ xuất hiện.
Dường như... có một âm mưu ở đây.
Hóa ra là vậy...
Từ Hải vì nóng lòng cứu phu nhân mà mất đi cả sáng suốt, hành động theo
cảm tính, chỉ một lòng muốn cứu phu nhân ra mà quên mất sự xảo quyệt của Hồ Tôn Hiến. Hắn ta không có bất kì một hành động nào đáng ngờ trong
suốt thời gian vừa qua, chờ khi Từ Hải mất cảnh giác thì giả vờ dụ các
nàng vào bẫy.
Bây giờ Thúy Vân mới rõ tại sao trước kia Trần
Đông từng không đồng ý để Từ Hải đi đến nơi này. Tâm địa thâm sâu của Hồ Tôn Hiến không phải ai cũng có thể đoán ra. Từ Hải tuy rất giỏi võ công nhưng bàn về khoản mưu mô này thì không bằng một góc với Hồ Tôn Hiến.
Tốt rồi, hay rồi, bây giờ Thúy Vân nàng chỉ còn cách chống cằm ngồi chờ hên xui may rủi mà thôi. Không biết bọn Trần Đông cùng Từ Hải đang làm gì,
mong là bọn họ không đi mất luôn bỏ nàng lại ở đây!
Haiz... Giang hồ hiểm họa khó lường thật!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...