Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!

[Lời tác giả]

Đây là tác phẩm thứ hai của ta, cũng là một câu chuyện thuộc thể loại đồng nhân, do ta tự sáng tác nên có nhiều tình tiết cũng như những quan niệm hay một cách nhìn nhận nào đó phát triển theo tư duy của ta, hi vọng mọi người đừng ném đá! :-D

Ý tưởng của câu chuyện này phát sinh từ một lần ta đọc được tác phẩm Truyện Kiều được viết thành văn xuôi do nhà sư Thích Nhất Hạnh dịch, có đoạn: "Gia đình hưởng đầy đủ phúc và lộc. Kim và Vương cứ từ từ được thăng quan tiến chức và hạnh phúc kéo dài lâu bền. Thúy Vân đảm đang hết trách nhiệm thừa kế. Nàng sinh ra một đàn con cháu khá đông đảo, từ một gốc cù mộc nở ra bao nhiêu hoa quế hoa hòe. Nếp phong lưu và phú quý của gia đình họ ai mà sánh kịp, và họ như một thửa vườn đầy xuân sắc để lại tiếng thơm cho muôn đời."

Không hiểu sao khi đọc xong ta lại nổi máu tài lanh, ngồi tức thay cho Thúy Vân! Máu đã nổi, chỉ có thể lôi ra mà viết thành truyện, có như vậy mới cảm thấy nguôi ngoai phần nào!

Trong tác phẩm này, Thúy Kiều không phải nhân vật phản diện, Thúy Vân cũng không phải, rất hạn chế các nhân vật tiểu tam tiểu tứ, đề cao chủ nghĩa một vợ một chồng :-D ngoại trừ vài nhân vật vốn gia cảnh đã tam thê tứ thiếp hay phong lưu thành thói...! Các tình tiết theo ta thấy cũng không gay cấn hay hồi hộp, mức độ cao trào chỉ vừa vừa, còn lại đều tập trung vào cuộc sống sau khi trùng sinh của Thúy Vân, từ một cô gái trầm tư im lặng luôn luôn giữ kẻ trở thành một kẻ bất cần, chuyện gì cũng không để vào mắt. Thúy Vân trong truyện trước hay sau vẫn là một người cổ đại, cho nên một vài suy nghĩ của Thúy Vân ta vẫn viết theo lối suy nghĩ của người cổ đại, cố gắng tránh né tư tưởng của người hiện đại xuyên không nhưng vẫn còn sai sót, mong mọi người thông cảm và bỏ qua!

Thêm vào đó, ta khuyến cáo, những nàng nào đang học chương trình phổ thông lớp 9, 10 không nên đọc truyện này bởi tư tưởng cùng quan niệm nhân văn của tác giả ta rất quái gở + dị hợm, chỉ sợ sau khi đọc xong các nàng sẽ bị ảnh hưởng đến kiến thức giảng văn đang được học ở trường :-D , do đó hãy cân nhắc trước khi đọc!

Hệ thống nhân vật của tác phẩm ta vẫn giữ nguyên như thế, vẫn đi theo một đường lối nguyên mẫu trong truyện của Thanh Tâm Tài Nhân, nếu có thêm chỉ là thêm những nhân vật bên ngoài lề!

Những lưu ý cần phải đọc trước khi quyết định theo dõi (bởi vì Truyện Kiều quá nổi tiếng, ai ai cũng biết, nếu sơ sẩy một phát có khi dư đá để xây nhà :rain: )

+ Tác giả không thích Kim Trọng, do đó Kim Trọng trong truyện cũng không tốt lành gì!

+ Thúy Kiều không phải là một cô gái toàn diện, toàn bích!

+ Thúy Vân không phải là một kiểu nhân vật chính anh dũng hi sinh, có một chút chết nhát, cũng không phải là thiên tài hay nổi bật trong lĩnh vực gì cả, chỉ có nội tâm phong phú bởi lẽ cái gì cũng đã biết rồi! Lúc nào cũng thích giả vờ cúi đầu im lặng, đôi khi vẫn rất ngốc nghếch, là một tiểu thư khuê các từ kiếp trước tới kiếp sau, do đó không có kinh nghiệm sống, ra đường vẫn bị người khác lừa gạt như thường! => ai thích kiểu nhân vật nữ trùng sinh một tay xoay chuyển càn khôn, xin khuyến cáo không nên đọc!

+ Một khi đã bắt đầu đọc, xin hãy chấp nhận quan niệm nhân sinh của tác giả! Do đây là thú vui giải trí tao nhã của tác giả nên có nhiều chi tiết không được đứng đắn đường hoàng cho lắm!

+ Nếu cảm thấy có gì không hài lòng, xin hãy bộc bạch một cách nhỏ nhẹ nhất :-D tác giả là một cô gái yếu đuối nên không thể chịu nổi cường quyền!

_ Tiết tử_

(1)

…Hôm nay trên đường trở về nhà, ba tỉ muội chúng ta bắt gặp một chàng công tử thư sinh nho nhã, là bạn đồng học cùng với tiểu đệ ta. Hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào đại tỉ, ánh mắt hâm mộ si mê không hề che giấu. Dường như đại tỉ cũng có tình ý với hắn…

… Phụ thân bị người khác hàm oan, đại tỉ phải bán mình chuộc cha, trước khi đi còn cầu xin ta, xin ta hãy tiếp tục duy trì lời ước hẹn giữa đại tỉ và vị công tử kia. Trông thấy dáng vẻ đáng thương của đại tỉ, ta gật đầu đồng ý. Tỉ ấy đã hi sinh bản thân mình để cứu gia đình, ta há có thể từ chối một lời cầu xin của tỉ?...

... Đại tỉ bị gả đến một nơi thật xa, người nhà cũng mất tung tích, phụ thân ngã bệnh nặng, mẫu thân trở nên cộc cằn khó chịu, mỗi lần nhìn thấy ta đều nổi cơn điên tiết trong lòng, ra sức chì chiết ta…

Người bảo:

“Ông trời ơi, ông thật nghiệt ngã, tại sao, tại sao? Đứa con gái nhu mì hiếu thuận của ta, tại sao ông lại nỡ cướp nó đi, sao số phận nó khổ thế này…”

Ta im lặng không đáp, bê chén thuốc đến gần mẫu thân thì bị người gạt ra, còn tặng cho ta một cái bạt tay đau rát ê ẩm. Khóe mi ta ươn ướt, không phải vì đau mà là vì tủi thân. Ta không có ép đại tỉ bán mình, tại sao mẫu thân lại đổ lên đầu ta?

Mẫu thân thấy dáng vẻ đó của ta thì càng thêm bực dọc, lớn tiếng gắt:

“Đứa con gái không biết xấu hổ, ngươi tài sắc không có, lại chẳng nhu mì hiếu thuận được như đại tỉ ngươi, bây giờ còn khóc cái gì? Ta có bán ngươi vào lầu xanh hay không?”

Mẫu thân, người mãi mãi không biết, ta đã từng có suy nghĩ, phải chăng kẻ bán mình chuộc cha là ta thì ta sẽ được như đại tỉ, sẽ được mẫu thân yêu thương, luôn luôn sống trong tim của mọi thành viên trong gia đình?

Phụ thân không có thái độ gay gắt như mẫu thân, mỗi lần thấy ta ông chỉ thở dài thườn thượt, ánh mắt rất xa xôi, có lẽ, ta khá giống đại tỉ, chỉ là không được sắc xảo chim sa cá lặn như tỉ ấy mà thôi.

Trong nhà chỉ có tiểu đệ là cảm thông cho ta. Nhưng như thế thì sao? Cũng không thay đổi được gì…

Ta phải làm việc quần quật, vừa nuôi Vương Quan tiếp tục ăn học, lại phải chăm sóc cha ốm mẹ đau, từ tiểu nhị cho đến chép sách thuê, gia cảnh bần hàn vô cùng, cuối cùng ta đành phải cắn răng đem cầm kỳ tài nghệ của bản thân ra để mua vui cho thiên hạ. May mắn, vị chủ khách điếm cũng không bắt ép gì ta, hàng ngày chỉ cần đến đàn ca là được. Tuy không bằng đại tỉ nhưng cũng không phải không có người nghe…

_Tiết Tử_

(2)

Vị thư sinh kia bỗng nhiên trở lại, hay tin đại tỉ đã xuất giá bán mình thì khóc ngất lên ngất xuống, thương tâm tột độ, dường như có ý định đi tìm cái chết.


Cha mẹ biết chuyện đại tỉ đã hẹn ước cùng người ta, vội gọi ta đến, bảo ta đồng ý thay đại tỉ tiếp nhận hôn sự này. Ta có chút mơ màng, không phải người hắn yêu là đại tỉ hay sao? Bây giờ lại muốn cưới ta?...

Phụ thân bảo: “Vân Nhi, con xem, người ta thành tâm đến thế, đau khổ đến vậy, gia đình chúng ta đã thất hứa với người ta rồi, con đành phải gả thay đại tỉ con thôi…”

Mẫu thân bảo: “Đại tỉ ngươi hi sinh cả thân mình cũng không tiếc, bây giờ ngươi chỉ việc cưới người ta để đền ơn thay cho đại tỉ ngươi ngươi cũng không chịu, thật ích kỉ hèn hạ”

Tiểu đệ bảo: “Nhị tỉ, dù sao người ta cũng là con nhà danh giá, cho dù có cưới cũng sẽ mang lại hạnh phúc cho tỉ, tỉ phải thay đại tỉ sống cho thật tốt…”

Đúng vậy, cưới người này ta mới có thể sống tốt.

Hôn lễ diễn ra, sau đó tướng công của ta cùng Vương Quan cùng đỗ đậu tiến sĩ trong khoa thi cử, gia thế dần dần hưng thịnh trở lại, thái độ của mẫu thân cũng hòa nhã hơn nhưng mỗi lần người bệnh sốt lại tiếp tục lôi ta ra tra tấn, sau đó ngồi trên giường khóc nức nở gọi tên đại tỉ,…

Tướng công của ta hào hoa phong nhã hơn người, đối xử với ta vô cùng có chừng mực, chưa bao giờ hành xử chuyện gì quá đáng, tương kính như tân, mọi người bảo đó là hạnh phúc, nhưng ta biết, đó chính là thái độ của người dưng với nhau. Mỗi lần có hơi men vào, hắn đều ôm lấy ta, sau đó gọi tên đại tỉ.

Làm sao ta quên được, ta không phải đại tỉ nhưng ta khá giống đại tỉ, có điều cuộc đời của ta có phần an nhàn hơn tỉ ấy mà thôi…

Ta thầm nghĩ, như thế cũng không sao, cứ như thế này mà sống hết đời cũng được…

Cuộc sống bình lặng của ta cuối cùng cũng nổi sóng.

Sau mười lăm năm lưu lạc, tướng công tìm được đại tỉ, đưa tỉ ấy trở về nhà.

Đại tỉ không còn nét ngây thơ trong sáng như xưa nữa mà thay vào đó là vẻ đẹp mặn mà của thiếu phụ, nhan sắc mang theo vẻ phong tình vạn chủng, vô cùng mị hoặc, kèm theo đó là vẻ hời hợt trên khóe mi càng thêm cuốn hút.

Mẫu thân cùng phụ thân vui mừng, tiểu đệ vui mừng, tướng công vui mừng… Theo lẽ mà nói, ta cũng phải vui mừng. Ta vui, rất vui, hôm đó khi đón đại tỉ, nước mắt ta tuôn ra như suối. Không biết bao lâu rồi ta mới khóc…

Nước mắt của ta, buồn vui lẫn lộn.

_Tiết Tử_

(3)

Đại tỉ trở về, tướng công hàng ngày đều quấn quít lấy người.

Đại tỉ trở về, mẫu thân đến gặp riêng ta, nói: “Vân Nhi, đại tỉ con đã phải chịu nhiều đau khổ rồi, khó khăn lắm mới đoàn tụ với mọi người được, nhưng chỉ sợ nó ngại thân phận của mình mà thôi. Con đến bảo nó quay trở về nên duyên vợ chồng với hiền tế đi…”

Ta câm nín làm theo. Ta hỏi ý tướng công, hắn không nói gì nhưng rõ ràng vẻ hạnh phúc vui mừng ngập tràn trong đáy mắt. Ta âm thầm cười khổ, hóa ra là vậy…

Ta phải hi sinh thì mọi người mới cảm thấy hạnh phúc.

Ban đầu đại tỉ không đồng ý, mặc cho mọi người xung quanh khuyên can hết lời. Mẫu thân khẽ liếc mắt nhìn ta, ta đành đứng dậy, khuyên tỉ ấy, mong tỉ ấy sẽ kết hôn cùng tướng công của ta…

Đại tỉ đồng ý, vẻ miễn cưỡng.

Hôm đại hôn, ta đứng trong góc phòng, màu đỏ rực như dao đâm thẳng vào, thật chói mắt. Đại tỉ kiều diễm xinh đẹp, tướng công ta vẫn như ngày nào, vẫn bộ dáng hào hoa ấy, chính là phong thái đã cuốn hút ta ngay từ lần đầu gặp mặt nhưng thứ tình cảm ấy đã được ta chôn sâu trong đáy lòng mười mấy năm trời bởi lẽ ta hiểu một chuyện, những thứ gì không thuộc về mình thì mãi mãi không phải là của mình.

Đại hôn xong, đại tỉ là vợ cả, ta hiển nhiên trở thành một thê thiếp nhỏ bé.

Ta tự hỏi, ta vào cửa trước, phải không?

Nhưng chỉ là tự hỏi, ta nào dám nói lên câu hỏi ấy?

Đại tỉ cùng tướng công tuy đồng phòng nhưng không cộng chẩm, đại tỉ chỉ muốn yên bề gia thất cho cha mẹ yên lòng chứ không còn muốn vướng vào luân hồi tình cảm phức tạp nữa, tướng công vẫn vô cùng yêu thương đại tỉ.

Mỗi tháng hắn sẽ đến chỗ ta hai lần, sau đó rời đi, ngày ngày đều ở bên cạnh chăm sóc cho đại tỉ.

Ta có thai, hơn ba tháng, đáng lẽ phải được mọi người chăm sóc kĩ lưỡng, thế nhưng lúc đó bên cạnh ta không có một ai ngoại trừ Vương Quan. Vì sao không có ai bên cạnh ta? Bởi vì hôm đó đại tỉ bị sốt phong hàn, tướng công phải mời thái y đến chữa trị cho đại tỉ trước.

Nghĩ đến nghĩa vụ của mình trong cái nhà này, ta trở nên mông lung, cả người mệt mỏi vô cùng, thai nhi trong bụng dường như không yên, cử động rất mạnh khiến ta đau xót vô cùng, mồ hôi ướt đẫm gối…


Ta chỉ cần ngoan ngoãn sinh đẻ thôi, những chuyện còn lại không đáng quan tâm đến.

Đúng, đại tỉ không chịu ăn nằm cùng với tướng công, làm sao có con được? Đương nhiên trọng trách ấy được đè nặng lên vai của ta.

_Tiết Tử_

(4)

Bụng ta quặn đau, nắm chặt lấy tay của Vương Quan, đau đến muốn chết đi nhưng ta vẫn kiên cường gắng gượng nói lên những lời mà có lẽ cả đời này cũng chưa từng nói…

“Vương Quan, ngươi nghĩ xem, hắn không yêu ta, tại sao lại cưới ta?...”

“… Vương Quan, hắn yêu đại tỉ, ta lại giống đại tỉ nên hắn cưới ta, phải không?”

“Vương Quan, nếu năm xưa người hi sinh là nhị tỉ, ngươi có đau xót cho tỉ không…”

“Vương Quan, tại sao … Bọn họ đã hạnh phúc bên cạnh nhau rồi, còn bắt ta hàng ngày phải chứng kiến cảnh tượng đó? Tướng công yêu đại tỉ, tại sao còn bắt ta sinh con cho hắn? Hắn có từng yêu ta hay không…?”

Vương Quan nắm chặt tay ta, hốc mắt đỏ hoe lên, nó ra sức siết tay ta lại, hoảng hốt lay vai ta: “Nhị tỉ, ngươi không được nghĩ quẩn, mau tỉnh dậy, đừng nói lung tung nữa, ta đi tìm thái y, thái y…”

“Không… không cần đâu! Ta… Ta biết tại sao thái y không đến đây, ngươi không cần giấu… Chỉ là, chẳng lẽ đại tỉ… xinh đẹp hơn, tài giỏi hơn… nên mẫu thân cùng phụ thân yêu thương tỉ ấy hơn ta chăng? Cả đời này… ta chỉ là cái bóng của tỉ ấy…”

“Nhị tỉ, đệ van người đừng nói nữa, đừng nói, người đâu, người đâu, mau vào đây…”

“Không kịp đâu, giờ phút này… ta mong cái chết biết chừng nào! Nếu… nếu…”, ta nghẹn lại, cổ họng đắng chát, khóe môi run rẩy, ngón tay trắng bệch bấu chặt lấy bụng, cố nén từng cơn đau đang dồn dập ập tới, “…nếu ta chết đi, mọi người sẽ hạnh phúc hơn… Ta cũng…”

Ta không nói được nữa, dùng chút sức lực cuối cùng khẽ vuốt gương mặt tinh tế mà nghiêm nghị lại có phần trẻ con của Vương Quan, đệ không biết đâu, trước khi rời khỏi đây, ta đã đề nghị tướng công nhờ thái y đến khám cho ta, vốn mấy hôm nay nghe trong người đã khó chịu, ban chiều lại bị trượt ngã trước bậc thềm nên thấy hơi lo lắng, chỉ là không ngờ hắn chỉ nhẹ nhàng nói một câu, giọng nói vẫn như xưa, khách sao xa lạ: “Vân Nhi, nàng chỉ có chút khó chịu thôi nên cũng không cần thái y gấp, ta nhờ thái y khám cho Kiều Nhi trước rồi sẽ đến chỗ nàng ngay có được không? Ngoan, nàng ở đây chờ ta…”, hắn nói xong vội vã bỏ đi.

Đúng rồi, sao ta lại quên mất, lại ngu ngốc đòi hỏi một yêu cầu quá đáng như vậy! Đại tỉ đang bị sốt mà…

Ta đã mang trong người đứa con của hắn, hắn vẫn không thể dành tình cảm cho ta, dù là một chút. Ta nên vui mừng chứ hả, “tỉ phu” của ta yêu đại tỉ của ta đến như thế mà…

Lồng ngực nặng trịch, bên ngoài ồn ào hẳn, vang lên âm thanh hối hả của ai đó…

Cửa phòng mở toang, tướng công, đại tỉ, mẫu thân, phụ thân đều có mặt đủ.

_Tiết Tử_

(5)

Vương Quan đứng dậy chắn trước mặt ta, nước mắt giàn giụa, lớn tiếng hét: “Tất cả các người cút đi hết đi, cút hết đi…”, sau đó nói ôm chặt ta vào lòng, sợ ai chạm vào ta. Ta cố nhướn mi thì nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của đại tỉ, dung nhan xinh đẹp có phần tiều tụy. Tỉ ấy khó khăn bước vào phòng, nước mắt cũng tràn ra trên khóe mi. Ta âm thầm cảm khái, quả nhiên đại tỉ thật xinh đẹp, ngay cả khóc cũng đáng yêu kiều mị như thế!…

“Vân Nhi, muội…”

“Đại tỉ, sống tốt…”

“Cha, mẹ… Mọi người… cố gắng sống tốt…”

Ta nhẹ giọng nói, thanh âm như từ chốn âm ti địa ngục truyền về, ánh mắt khẽ lướt qua từng người. Chết, có thể buông tay được rồi. Vị trí vợ lẻ này, ta không cần, tình yêu của tướng công, ta không có, ngay cả đứa bé trong bụng cũng không giữ được, đến phút cuối, người có được tất cả lại là đại tỉ của ta, thật bất ngờ có phải không?

Tướng công đứng ngoài cửa một hồi lâu, ánh mắt trống rỗng, Vương Quan thấy hắn có ý định chạm vào ta thì gạt phăng tay hắn ra, vẻ mặt thù địch: “ Ngươi không xứng đáng với nhị tỉ của ta,…”

Ta yên lặng nằm trong lòng Vương Quan, cười khẽ vỗ vỗ vai nó: “Tiểu đệ, ngoan!”

Đoạn, quay đầu sang nhìn đại tỉ cùng tướng công: “Kim Trọng, đại tỉ, chúng ta… hết nợ! Cha… mẹ… con gái… bất hiếu!!”


Ta cũng không nhớ mọi chuyện sau đó như thế nào nữa, cả người mệt mỏi, chỉ muốn nhắm mắt lại.

Những tạp âm xung quanh, đừng làm ồn nữa, ta chỉ muốn được yên tĩnh một lát!

Ta là Vương Thúy Vân, trên đời này không có thứ gì khiến ta bận tâm được nữa rồi, cuối cùng cũng có thể tìm thấy tự do của bản thân mình!

Trong lòng lại tự nhủ, Vương Thúy Vân, vốn chỉ là một nhân vật làm nền xoay quanh cuộc sống của Vương Thúy Kiều, thay Thúy Kiều làm những việc nàng ấy không có khả năng làm mà thôi! Tóm lại một câu, Thúy Vân ta chỉ là một nhân vật quần chúng!

Thúy Vân cảm thấy cả người lơ lửng nhẹ nhàng, cơ thể dường như tan ra, xung quanh là đêm đen thăm thẳm u tối…

Một vài tia sáng xuyên qua, nàng cũng không biết là sương hay là nắng…

Chập chờn nửa tỉnh nửa mê, cũng không biết nàng đang ở đâu, cả người lâng lâng nhè nhẹ…

Bỗng nhiên mùi thơm của đàn hương xông thẳng vào mũi khiến nàng sực tỉnh. Đây chẳng phải là loại hương nàng thích dùng nhất đó sao? Nhưng kể từ ngày đại tỉ bán mình đi, nàng đã không sử dụng nữa rồi, mãi về sau cũng thế…

Tâm trí lạnh ngắt mang theo chút chán nản. Hóa ra nàng không chết, nàng vẫn phải sống ư? Ông trời thật bất công, ngay cả quyền được chết nàng cũng không có…

Chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt mang theo tí mù sương mờ mịt, xen lẫn vào đó là vẻ tuyệt vọng khó tả. Thúy Kiều đang ngồi bên giường trông thấy thế thì giật mình:

“Vân Nhi, muội làm sao vậy?”

Thúy Kiều buông cái khăn ướt đang cầm trong tay xuống, lo lắng chạm nhẹ lên trán Thúy Vân, sau đó mới thở phào: “May mắn không sốt, muội hù dọa ta! Có chỗ nào không thoải mái không?”

Thúy Vân vẫn mang theo vẻ bi thương khó tả, tuy nhiên không thể che giấu được sự kinh ngạc của nàng trong đôi mắt.

“Đại tỉ…”, nàng khó khăn mở miệng, hai mắt có chút hoa lên, vẻ mặt rối rắm không biết phải nói như thế nào. Thúy Kiều cũng không để ý nhiều, chỉ tập trung lau mồ hôi trên mặt em gái, sau đó đứng dậy bê thau nước đã lạnh ra bên ngoài, trước khi đi còn khong quên dặn dò: “Nằm yên ở đó nghỉ ngơi đi, ta đi gọi cha mẹ tới!”

Bóng dáng Thúy Kiều đã khuất phía sau cửa phòng một hồi lâu, Thúy Vân vẫn nằm yên trên giường, đôi mắt trống rỗng nhìn chăm chăm lên trần nhà.

Người vừa nãy rõ ràng chính là Vương Thúy Kiều, là đại tỉ của nàng, thế nhưng… đại tỉ quả thật là một mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng chẳng lẽ nàng vừa ngất đi một thời gian thì đại tỉ lại thay đổi như thế? Lại còn vấn kiểu tóc của tiểu thư khuê các. Rõ ràng trong đôi mắt của đại tỉ chỉ có dáng vẻ e thẹn cùng ngây thơ của một cô gái mới lớn, nào còn cái vẻ đẹp mị hoặc chúng sinh như trước. Thúy Vân âm thầm tự hỏi, không lẽ đại tỉ vừa mới cải lão hoàn đồng chăng?

Không đúng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy có gì đó không hợp lí cho lắm…

Căn phòng nàng đang ở, đây không phải là căn phòng trước kia của nàng sao? Đây rõ ràng chính là căn phòng nàng đã ở suốt mười bốn năm trước khi gia đình gặp nạn có phải không? Quả thật không thể sai được, màu màn cửa, màu rèm che trên giường, bình phong hình hoa mẫu đơn nở rộ chắn ngang giữa phòng, toàn bộ đồ dùng cùng cách bào trí vô cùng quen thuộc, không thể lẫn đi đâu.

Thúy Vân kinh hãi đặt tay lên bụng mình, khác hẳn với cảm giác mọi ngày, nơi đó không còn nhô nhô cao lên nữa mà lại vô cùng bằng phẳng, thậm chí còn mang theo vẻ mềm mại khác thường. Nàng hoảng sợ ngồi bật dậy, mặc kệ mắt hơi hoa lên, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào hai bàn tay nhỏ xinh trước mặt.

Này… tại sao tay của nàng lại nhỏ như thế?

Đưa tay lần mò hết người, cả đầu ong ong lên. Sao… Sao bỗng nhiên cả người bị teo nhỏ lại thế này? Mà khoan, dường như đại tỉ cũng bị thu nhỏ lại thì phải, khi nãy trông đại tỉ có vẻ khá mảnh khảnh…

Thúy Vân sợ đến ngây người chẳng biết phải làm sao thì bên ngoài ồn ào hẳn, cửa phòng xuất hiện một đống người, người đầu tiên đặt chân đi vào chính là một người đàn ông trung niên, mái tóc muối tiêu nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm nghị vô cùng, đi theo phía sau là một vị phụ nhân, vẻ mặt hiền hòa phúc hậu, trên tóc cắm một bộ trang sức của phu nhân nhà quyền quý. Cả hai tiến lại gần giường, người đàn ông vội ngồi lên giường, tay chạm nhẹ vào gò má của nàng:

“Vân Nhi, có thấy khó chịu không?”

Cổ họng nàng đắng nghét, sóng mũi cay xè, quả nhiên vẫn là phụ thân lo lắng cho nàng nhất…

“Phụ thân…”

Vương Lưỡng Tùng thấy con gái khóc, tưởng mình khiến con đau nên vội buông tay ra, vẻ mặt lo lắng: “Này, Vân Nhi, con sao vậy? Đau ở chỗ nào, nói cho phụ thân nghe, ngoan…”

Thúy Vân vốn không định khóc, mắt chỉ ngấn lệ nhưng khi thấy dáng vẻ luống cuống của cha mình thì khóc òa lên nức nở, cha thương nàng như thế, nếu biết nàng chết rồi có buồn không? Nàng nhận ra khung cảnh này rồi, vào năm mười tuổi nàng ốm một trận ra trò, lần đó cứ ngỡ đã mất mạng, may mắn thay được đại phu tốt cứu giúp nên mới toàn mạng, không ngờ mình đã chết, thế nhưng linh hồn lại quay ngược trở về trước kia…

Nàng khóc càng lúc càng thương tâm khiến Vương Lưỡng Tùng khó xử, vội quay sang cầu cứu: “Phu nhân, bà xem con bé bị làm sao vậy?”

Vương phu nhân tuy đứng một bên sau lưng trượng phu nhà mình nhưng vẫn mang theo vẻ lo lắng nhàn nhạt, ngồi xuống mép giường nơi Vương lão gia vừa đứng dậy, khẽ nắm lấy hai tay của nàng: “Vân Nhi, mẫu thân đây, con khó chịu trong người phải không? Chúng ta đi gọi đại phu đến cho con rồi, chỉ cần chờ một chút thôi!”

Thúy Vân nhìn thấy mẫu thân mình vẫn xinh đẹp như ngày nào, trên mặt đâu còn nét khổ sở nghèo nàn của trước kia, lại thấy thái độ quan tâm yêu thương của người, nàng trợn mắt lên một cái, lại tiếp tục khóc phế tâm phế liệt, khóc không kịp thở, nước mắt cứ tuôn ra như mưa. Bao lâu rồi nàng mới được hưởng sự quan tâm chân thật như thế từ mẫu thân? Nàng rúc vào trong lòng của Vương phu nhân, cánh tay nhỏ bé bấu chặt lấy áo người, tay kia vòng qua ôm người thật chặt, cắn môi nức nở.

Mẫu thân, cho dù người không thương con bằng đại tỉ nhưng con biết, thật sự người vẫn rất quan tâm con. Người đã đứt ruột để sinh con ra, nuôi nấng con đến nhường này, lẽ nào lại ghét bỏ con. Nương, có phải khi con chết rồi người rất buồn, rất khổ sở có đúng không?... Thúy Vân mang theo tiếng nấc nghẹn ngào, giọng nói có chút non nớt, run run cất lên:

“Nương, nếu… nếu con chết đi, nương có buồn không…?”

Vương phu nhân giật mình, vội vươn tay bế cái kẻ đang mè nheo nhõng nhẻo trong lòng mình lên, ôm nàng ngồi vào trong lòng mình, giọng nói mang theo tia hoảng sợ: “Vân Nhi ngoan của nương, sao lại nói như thế, chẳng phải con đã tỉnh lại rồi sao? Không được hù cha mẹ như thế…”, vừa nói, bà vừa quay đầu nhìn tướng công nhà mình, môi hơi mím lại.

Thúy Vân gối đầu vào trong hõm vai của mẫu thân, được nằm trong vòng tay của người như thế khiến nước mắt vốn tưởng đã cạn nào ngờ lại chực chảy ra, tay vòng qua cổ ôm chặt lấy mẫu thân, cơ thể nhỏ bé run lên, tiếp tục nấc…


Dù trước kia kể từ ngày đại tỉ đi người không còn yêu thương con nữa nhưng con vẫn không thể ghét người, con vẫn ao ước được nằm trong vòng tay của người biết bao nhiêu. Nương, nương của con, con gái bất hiếu…

Cảm nhận được thân hình nhỏ bé trong vòng tay mình khóc còn dữ tợn hơn, Vương phu nhân vội vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, Vương lão gia đứng bên cạnh cũng lo lắng, tay chắp ra sau lưng, khuôn mặt nhăn lại khổ sở: “Phu nhân, nàng xem xem con bé có bị thương ở chỗ nào không?”

“Ngoan, để nương xem…”

“Cha, mẹ, con không có sao…”

Mãi đến lúc này Thúy Vân mới buông mẫu thân ra, mặt ngây ngây ngốc ngốc cười hề hề, dùng vạt áo chùi nước mũi cùng nước mắt lấm lem trên mặt, miệng vẫn cứ ngoác ra.

Vương Lưỡng Tùng khó hiểu nhìn đứa con gái nhỏ của mình, nghệt mặt quay sang nhìn phu nhân thì bắt gặp vẻ mặt y hệt như thế. Hai người vẫn không thể nào hiểu được không biết hôm nay con gái mình bị làm sao. Thúy Vân bò xuống giường, hài cũng không thèm mang mà chạy đến cái gương được đặt trên bàn, hai gối quỳ trên mặt bàn, cánh tay nhỏ xinh khẽ chạm vào gương mặt non nớt bé nhỏ đang phản chiếu trên mặt gương.

Đây chính là gương mặt khi còn nhỏ của nàng, tuy không phải chim sa cá lặn, nét mặt rất non nớt nhưng sự non nớt ấy vẫn khó có thể che dấu được tư sắc bên trong, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt rạng rỡ như trăng tròn.

Vương lão gia nhấc bổng nàng khỏi mặt bàn, khẽ thở dài oán trách: “Con khỉ con, vừa mới khỏi ốm lại nghịch ngợm!”

Mẫu thân đón lấy nàng từ tay phụ thân, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, sai nha hoàn bên ngoài tiến vào đi tìm một bộ quần áo mới để tay cho nàng. Thúy Vân âm thầm quan sát đánh giá cơ thể mình, khóe môi nhẹ nhếch lên! Ha ha, vẫn còn nhi đồng lắm, còn lâu mới trưởng thành!Nàng vừa thay quần áo xong thì đại tỉ Thúy Kiều đi vào, tay còn dắt theo một bé trai nhỏ nhắn khoảng chừng bảy tám tuổi, tóc trên đầu được búi thành một cục tròn nhỏ, cố định bằng mảnh vải màu xanh nhạt trông rất đáng yêu. Thằng bé vừa thấy nàng đã vùng chạy khỏi tay đại tỉ, ào ào như hổ đói vồ mồi, phóng một cái đã leo lên tới trên giường, băng ngang cả người mẫu thân:

“Nhị tỉ, tỉ chưa chết phải không?”, thằng nhãi con vừa hỏi vừa túm lấy tóc mai phía sau gáy của nàng giựt mạnh xuống khiến nàng đau đến nín thở, sau đó nó bò ra phía trước, tay túm lấy gò má phúng phính của nàng mà kéo ra. Thúy Vân dùng hai tay túm chặt lấy nó muốn gỡ nó ra, hốc mắt phiếm đỏ.

!!!Đau chết cha!!!

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến phụ thân cùng mẫu thân vẫn cứ ngây người không kịp trở tay, may mắn là phụ thân vẫn vô cùng tỉnh táo:

“Tiểu Quan, nhị tỉ ngươi vừa khỏi bệnh đã bị ngươi hù cho muốn bệnh lại rồi, có leo xuống không?”

Vương lão gia vừa nói vừa túm chặt lấy cổ áo của Vương Quan nhỏ bé, nào ngờ nó sống chết ôm chặt lấy nàng, khóe vai khẽ run rẩy, sau đó ngẩng mặt lên. Thúy Vân giật mình, khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu đầm đìa nước mắt, bờ môi nhỏ cũng bị cắn chặt đến nỗi trắng bệch, thằng bé run giọng: “Vậy mà lão đại phu dám lừa ta, bảo nhị tỉ chết rồi…”

Thúy Vân đau lòng lau đi nước mắt trên mặt Vương Quan, nhẹ véo mặt nó: “Xàm ngôn, nhị tỉ còn ở đây, làm sao mà chết được! Tiểu Quan Nhi ngoan, không được khóc nữa!”

Tuy biết là vậy nhưng Vương Quan vẫn cứ dính chặt lấy người nàng không buông, đến khi đại phu đến khám cho nàng lần nữa nó mới bị cả nhà mang đi, chỉ có đại tỉ ở lại canh chừng. Đại tỉ đứng bên cạnh giường, cả người nôn nóng cứ đi qua đi lại, cuối cùng nhịn không nổi mà mở miệng: “Đại phu, tiểu muội có điểm nào không khỏe hay không?”

Lão đại phu cứ ngồi gật gù cái đầu, sau đó chậm rãi bắt mạch, không hề có ý định trả lời câu hỏi của đại tỉ.

Đại tỉ lại sốt ruột hô: “Đại phu?”

Lão đại phu già cuối cùng cũng chịu mở miệng trấn an: “Vương đại tiểu thư không cần lo lắng quá, Nhị tiểu thư đã khỏe lại, không có gì đáng lo ngại, chỉ có điều, lão phu quả thật không thể hiểu được, rõ ràng mạch tượng hôm qua đã yếu như vậy, không thể ngờ hôm nay lại hồng hào khỏe mạnh, mạch đập đều đặn thế kia…”, đoạn, lại tiếp tục trầm ngâm. Đại tỉ không vui lên tiếng:

“Đại phu, ông lại nói gở cái gì đó? Nếu để phụ thân cùng mẫu thân nghe được thì không hay đâu. Nếu tiểu muội đã không có gì đáng lo ngại thì xin đa tạ đại phu có lòng tốt cứu giúp!”

Thúy Vân nằm yên trên giường, nghe giọng điệu hờn dỗi của đại tỉ thì phì cười khiến tay hơi giựt giựt, lão đại phu nheo mắt nhìn nàng chằm chằm khiến nàng có hơi mất tập trung, vội giả vờ lo lắng sợ hãi. Nào ngờ cái dáng vẻ giả vờ ấy của nàng đều bị đại phu nhìn thấy hết. Ông ấy khẽ cao giọng đằng hắng:

“Vương đại tiểu thư, cô có thể nào đến gọi phu phụ Vương viên ngoại đến đây gặp lão phu có được không? Lão phu có chuyện quan trọng cần giải bày…”

Thúy Kiều sợ đến tái xanh cả mặt, trong đầu cứ nghĩ tiểu muội nhà mình gặp chuyện không may nên không dám chậm trễ, vội nâng chân bước ra ngoài.

Bên trong khá yên tĩnh, vị đại phu lớn tuổi khẽ dọn dẹp đồ đạc của mình vào hòm gỗ, mắt cũng không hề nhìn tới Thúy Vân:

“Tại sao… Rõ ràng lần cuối cùng lão phu bắt mạch cho cô, cô gần như đã chết, tim không còn đập, mạch tượng vô cùng yếu ớt, chỉ như cá nằm trên cạn thoi thóp chờ cái chết mà thôi, tại sao hôm nay…”

“Đại phu, do ông quá đa nghi thôi! Trời thương mạng tiểu nữ còn nhỏ quá nên cũng không nỡ cướp đi…”

“Ha ha, giỏi cho con nhóc khá lươn lẹo!”

Trái tim Thúy Vân chùng xuống, ánh mắt có chút đề phòng nhìn đại phu, mức độ cảnh giác bỗng nhiên tăng cao. Lão cũng không nói gì nữa, chỉ âm thầm cười cười:

“Cô nương quả thật rất đặc biệt, những người khác có thể không biết… nhưng đáng tiếc cho cô nương, kẻ đó lại là ta!”

“Cô nương biết không, mạch tượng của cô nương, dường như đã được cải tử hoàn đồng…”

“Trương đại phu, ông có ý gì?”

“Không có ý gì cả, chờ cha mẹ cô tới thì sẽ rõ!”

Thúy Vân thầm kêu không ổn trong lòng, ánh mắt khẽ giám sát từng hành động của Trương đại phu. Không ngờ mình vừa sống lại đã có người nghi ngờ rồi!

Nàng khẽ mím chặt môi, đúng vậy, có gì phải lo lắng? Mặc kệ cho ông ta muốn nói gì thì cứ nói, chỉ cần nàng một mực chối bỏ là được, không lẽ cha mẹ lại đi tin lão ta hơn tin mình ư?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui