Mây mưa kết thúc, Thụ nằm nghỉ ngơi một lát, Công vẫn còn trong cơn cao trào chưa thoát ra, xoay qua đã bị lột sạch, nửa ôm vào phòng tắm.
Trước khi vào phòng tắm, Thụ chỉ đơn thuần muốn rửa ráy sạch sẽ rồi nghỉ ngơi thôi, ai ngờ dưới ánh đèn và hơi nước mông lung, nhìn thằng bé trắng trắng mềm mềm lại chịu không được, thêm một lần nữa.
Cuối cùng khi kết thúc đã khuya lắm rồi, cả ngày điên đảo khiến Công có chút chịu không nổi, mắt mở không lên, nhưng vẫn cậy mạnh muốn tự mình đi tắm, Thụ đương nhiên không chịu, ôm ngang đến rồi ôm ngang đi.
Kết quả đã đạt được, người này đã là của hắn, tâm tình Thụ cực độ hưng phấn, cho dù thân thể đã mệt mỏi tới cực hạn nhưng tinh thần vẫn còn trong trạng thái kích động không thôi, phút chốc không thể vào giấc.
Thế ngủ của Công rất tốt, thân thể cũng tự động chui vào lòng hắn, trừ một lần xoay người cũng không có động tác khác.
Thụ một tay ôm cậu, một tay chỉnh độ sáng của ngọn đèn, ánh mắt tham lam ngắm nhìn Công gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Khu vực phía sau bị sử dụng quá độ, có chút đau, loáng thoáng vẫn có ảo giác bản thân mình bị đâm thủng, nhưng vừa nghĩ tới biểu tình đáng yêu của anh bạn nhỏ vừa thẹn thùng vừa hưng phấn, Thụ lại hiểu được sao mình vẫn muốn cậu quài không chán.
Đây có thể là cái hố lớn nhất hắn gieo vào đời mình, không hề có sự phản kháng, ngược lại, là cái hố hắn tự tay đào, tự mình đẩy về phía trước, cắt đứt mọi đường lui. Ngay từ đầu hắn đã không cho bản thân cơ hội hối hận.
Hiện tại cũng không hề hối hận.
“Cục cưng.” hắn khẽ hôn trán người đẹp ngủ say “Ngủ ngon.”
Cơn buồn ngủ cuối cùng cũng đến, Thụ ôm Công ngủ thật say một giấc tới sáng.
Hôm sau khi hai người mở mắt, kim giờ cũng điểm số mười, ánh mặt trời chói chang, Thụ chưa mở mắt, cục thịt trong ngực đã cựa quậy, Thụ theo bản năng hôn một cái, miễn cưỡng nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Người trong lòng bỗng cứng ngắt, mọi hành động đều bị đóng băng, tiếng ma sát xột xoạt cũng ngưng bặt.
Thụ cố gắng mở mắt ra, đối diện với gương mặt vừa tỉnh ngủ của Công, lại hôn một cái: “Dậy rồi à?”
Hình như Công còn đang mơ màng, cả người như bé thỏ bị doạ sợ, một chút động tĩnh cũng khiến cậu như chim sợ cành cong, Thụ im lặng chốc lát, nhìn biểu tình cậu dần mềm mại lại, mỉm cười gượng gạo, âm thanh lí rí trong miệng đáp: “Buổi sáng tốt lành.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...