Xin Lỗi, Người Em Yêu Không Phải Là Anh


- Cái cravat màu xanh sọc trắng này hợp với anh Bin nè- nó reo lên sung sướng khi nhìn thấy chiếc cravat ưng ý với sở thích của Bin.
- Mày làm gì la to dữ vậy, cả siêu thị ai cũng nghe giọng mày hết á- Linh nhắc nhở.
- Hì, em biết lỗi rồi- nó cười.
- Tao nghĩ cái này hợp với ảnh hơn đó- Vân đưa lên chiếc cravat caro đỏ trắng- cái này hợp với màu áo đồng phục của công ty ảnh.
- Ừ, nhưng mà tao vẫn thích cái này hơn- nó gật đầu đồng ý, rồi quay sang lấy cravat bỏ vào xe đẩy của bọn nó, còn Vân cũng bỏ chiếc kia vào.
Rời khỏi hàng đồ nam, đám con gái chúng nó kéo nhau sang gian hàng khuyến mãi. Lựa được mấy cái áo ưng ý, nhỏ Linh- Chi chui tọt vào thử đồ giao nhiệm vụ trông coi xe đẩy và điện thoại cho nó.
- Mày thấy cái này thế nào- Vân đưa chiếc đầm caro đỏ đen có đính kim tuyến dưới gấu váy lên hỏi ý nó.
- Cũng đẹp, đi thử đi- nó gật đầu.
- Cầm dùm tao điện thoại- Vân đưa cho nó rồi đi vào phòng thử.
Nhỏ Linh í ới gọi nó:
- Ê mày, nhìn được không?

- Cũng được.
Đang nói chuyện với Linh thì điện thoại Vân reo vang, nó nhìn vào màn hình
“ Honey is calling-09059218XX”, sững sờ, nó không tin vào mắt mình, nhìn lại 1 lần nữa, là số của Bin, nó cố gắng bình tĩnh lại phòng thử đồ gõ cửa:
- Vân ơi, có điện thoại.
- Ai vậy mày?- Vân nói vọng ra.
- Là…số lạ- nó ngập ngừng, không hiểu sao nó muốn nghe cuộc điện thoại này đến thế, nó không thể nào nói là Bin gọi được- tao nghe hộ mày nhé!
- Ừ.
Tay nó lạnh cóng, nhắm mắt lấy bình tĩnh, nó bấm nút nghe và hạ giọng:
- Alo.
- Vân ơi, tối nay anh bận đột xuất không đi chơi với em được, anh xin lỗi, anh…- Giọng Bin vang lên trong điện thoại.
Tai ù đi, không tin vào những gì nó vừa nghe thấy, Bin và Vân đang cặp kè ư, cảm thấy khó chịu, giọng lạc đi:
- Anh… Vân đang bận…không nghe điện thoại được… anh gọi lại sau nhé- nói rồi nó tắt máy khi vừa nghe Bin gọi tên mình.
- Nấm!
Tiếng tít tít khô khốc vang lên khiến Bin lặng người, cảm giác tội lỗi bủa vây lấy anh, lâu nay anh vẫn không muốn Nấm buồn khi biết anh đang quen với Vân. Anh luôn tìm cách giấu diếm nhưng khi nghe tiếng Nấm đứt quãng trong điện thoại, anh hiểu rằng hành động của mình đã phạm phải một sai lầm to lớn. Cả buổi làm việc anh cứ ngóng đến lúc ra về.
Đầu óc nó trở lên trống rỗng sau cuộc điện thoại đó, nó đã hiểu ra mọi vệc. Bấy lâu nay nhỏ bạn thân không cùng nó dạo phố ban đêm là do đi chơi với Bin. Còn Bin, lấy cớ làm thêm về muộn đi chơi với Vân. Nó khó chịu thấy rằng mình bị lừa dối, cổ họng nghẹn lại vì tức.
4. Chợt nhận ra
Từ lúc biết Bin và Vân yêu nhau, nó như trở thành một con người khác hoàn toàn. Nó ít cười, ít nói, trầm tư hơn.
Bin dường như cũng cảm nhận được nỗi buồn nơi nó, không khí trong nhà cũng chùn xuống hẳn.
Nó cứ im lặng, chỉ nói những khi cần thiết, và luôn trốn trong phòng.
Bin ghét sự im lặng của nó, anh thích nghe nó nói, thích thấy nó cười, nhưng giờ đây với anh điều đó như là thứ xa xỉ. Lòng anh cũng nặng trĩu, những buổi đi chơi với Vân cũng không thấy thoải mái.

Một ngày đẹp trời giữa tháng 2. Không khí lạnh bất chợt tràn vào miền Nam xoa dịu đi cái oi ả của thời tiết. Nó nằm dài trên giường, ngày đẹp trời lại trúng vào thứ sáu nên nó được nghỉ, cố gắng chui tọt trong chăn vừa tránh lạnh vừa tránh gặp mặt Bin.
Tiếng cạch báo hiệu Bin đã rời khỏi nhà để đi làm, nó lặng lẽ bước xuống giường, chậm chạp xếp chăn rồi kéo rèm. Cái lạnh tràn khắp phòng khi nó mở tung cửa sổ, rùng mình nó khoanh tay co ro, nhìn ánh nắng của một ngày mới mà lòng nặng trĩu, nó không biết mình có khả năng chịu đựng những ngày tháng tiếp theo bao lâu nữa. Nó muốn nói chuyện với Bin về tất cả những gì đang nghĩ trong lòng, nhưng khi thấy Bin lại nhớ đến việc mình đã bị lừa dối như thế nào càng làm nó khó chịu, lại tiếp tục im lặng. Bản tính nó khi giận sẽ luôn im lặng và chịu đựng, nó chưa hề giận ai lâu thế.
Bin rời khỏi nhà. Đóng cửa lại và bước đi, nhưng bước chân của anh dường như nặng nề hơn thì phải. Nấm luôn rời khỏi nhà trước anh, như cố tình tránh gặp mặt, bữa cơm không còn vui vẻ, ngay cả khi anh chọn kênh thể thao cô nhóc cũng không ý kiến gì. Khi nãy trước khi ra khỏi nhà, nhìn thấy đôi giầy của Nấm anh đã vui mừng, chạy ngay đến bên cửa phòng toan gõ cửa, nhưng chợt nhận ra rằng Nấm cố tình tránh mình nên anh lại quay đi.
Bước chân ra ngoài, cái lạnh khiến nó xuýt xoa. Dắt chiếc xe đạp yêu quý ra khỏi bãi, nó hít hơi và đạp hết sức mình để cơ thể ấm lên.
Cả ngày dạo chơi khắp các cửa hiệu, đôi chân nó mỏi rã rời. Chui tọt vào café sách, nó cầm cuốn
Nước Chảy Hoa Trôi của Khánh Vân lên đọc, cuốn sách quá cuốn hút khiến nó quên đi cả thời gian, ly café hết từ lâu nhưng nó chẳng buồn đứng lên để ra về, vẫn chăm chú với cuốn sách. Lúc gấp cuốn sách lại, mắt nó hoa lên, nhắm mắt lại và mỉm cười vì nó đã đọc được một cuốn sách thật hay. Bụng sôi òng ọc, liếc nhiền đồng hồ, đã 7:00pm, thế là nó đã rời khỏi nhà được 10 tiếng và vẫn chưa có gì vào bụng từ sáng ngoài ly café sữa. Đứng dậy cất cuốn sách, trả tiền và rời khỏi hiệu sách, nó nhìn dòng xe cộ qua lại, một cơn gió thoảng qua khiến nó rùng mình.
- h…h…ắt xì- nó hắt hơi và nhảy mũi, hậu quả của 1 ngày đi rong ngoài đường nắng chang chang rồi lại chui vào ngồi máy lạnh ở hiệu sách.
Về tới nhà, nó lục tìm chìa khóa, tìm hết ba lô cũng không thấy, nó sờ khắp các túi quần vẫn không có. Ngán ngẫm nhìn cái ổ khóa, nó tức khí cầm bằng hai tay giật mạnh.
Đứng ngoài hai giờ đồng hồ cho tới khi Bin về, người nó lạnh toát, chui ngay vào chăn nằm ngủ, mắt nó nhắm ghiền.
Sáng ra tiếng chuông báo thức reo vang inh ỏi khiến Bin thức giấc, với tay nhìn điện thoại 6:00am, là chuông báo thức cửa Nấm, sao nhóc chưa tắt đi nhỉ, chắc lại ngủ quên rồi. Bin chui ra khỏi chăn, bước sang phòng Nấm.
- cộc cộc- Bin chờ đợi- cộc cộc cộc- vẫn không thấy Nấm mở cửa, chuông báo vẫn kêu vang. Bin cảm thấy lo lắng, anh gọi lớn- Nấm, mở cửa cho anh, Nấm- vẫn im lặng, Bin vội vàng chạy đi tìm chiếc chìa khóa dự phòng.
Khi mở được cửa phòng, Bin tắt chuông báo thức, quay sang giường, mặt Nấm đang lấm tấm mồ hôi, sờ tay lên trán Nấm nóng ran, vội vàng chạy đi tìm nhiệt kế và khăn chườm mát cho Nấm.
38 độ, Bin nhìn Nấm, lòng anh cồn cào lo lắng, vội vàng chạy ra khỏi nhà mua thuốc hạ sốt.
Cả buổi sáng Nấm cứ mê man. Bin xin nghỉ làm chăm cho Nấm, anh thấy hối hận vô cùng vì thời gian qua đã không quan tâm nhiều đến Nấm. Cảm giác tội lỗi, lo lắng làm anh cứ thấp thỏm.
“Em, em biết không trên bầu trời cao, nhìn ánh sao anh luôn nguyện ước..

tình đôi ta mãi mãi không phai….
Em! anh ước khi tim em bật khóc, anh sẽ lau khô giọt tình buồn, để đôi ta mãi mãi bên nhau….
Mong đêm nay thời gian, đừng trôi nữa để ta không chia lìa, bao yêu thương từ lâu giờ anh nói ra để trao em, đã muốn nói với em, tất cả trong tâm hồn, mà tình yêu đâu chỉ nói bằng lời…..”- Vân is calling
- alo, Vân à, anh Nguyên đây- Bin nghe điện thoại của Nấm trong khi đang chuẩn bị nấu cháo.
- Sao anh lại nghe điện thoại?- Vân ngạc nhiên
- Nấm bệnh rồi, sốt 38 độ- Bin vừa nói vừa bật bếp.
- Anh đang ở nhà à, em qua liền- Nói rồi Vân tắt máy.
Cháo chín, Vân bê tô cháo vào phòng cho Nấm. Đón tô cháo hành từ tay nhỏ bạn, Nấm cười cảm ơn.
- ăn đi cho xuất mồ hôi, công anh Nguyên nấu ày- Vân đưa tay sờ trán nó- bớt sốt rồi.
Nó im lặng, nuốt từng muỗng cháo. Cổ họng đắng ngắt, ăn đến muỗng thứ ba, nó không muốn ăn tiếp nhưng thoáng thấy ánh mắt lo lắng của Bin, nó lại cố gắng nuốt.
Nhìn hai người chăm sóc cho nó, cảm giác buồn bã và tức giận vơi đi phần nào, nó nằm suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ do tác dụng của thuốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui