Mùa hè của năm thứ ba đại học kết thức với nhiều kỉ niệm. Nó đã có một công việc làm thêm ưng ý tại quán Pizza trên đường Hùng Vương ở quê, tích lũy được kha khá kinh nghiệm.
Hai tháng hè trôi đi là khoảng thời gian nó vùi đầu với công việc ban ngày, vui chơi với đám bạn phổ thông ban đêm, và hạnh phúc với những tin nhắn phá Bin lúc về khuya.
Cái cảm giác nhớ nhung luôn kề bên nó, muốn thấy Bin mỗi sáng với mái đầu rối tung, muốn nghe giọng Bin chọc nó khi đi làm về, muốn thấy Bin cười khi ra ban công hóng gió, muốn giành remote với Bin vào ngày chủ nhật, muốn nghe Bin tỉ tê chê bai các món nó nấu- mặc dù môn Chế Biến Thực Phẩm nó đạt 9.0, và muốn được ngồi yên sau xe Bin để cảm nhận được mùi, hơi ấm từ cơ thể Bin.
Quay trở lại Sài Gòn, nó đã là cô sinh viên năm cuối với nhiều thức cần phải lo toan, những mục tiêu cần hoàn thành trước khi ra trường.
Tháng 11 trôi qua chậm với khoảng thời gian yên bình.
“Em, em biết không trên bầu trời cao, nhìn ánh sao anh luôn nguyện ước..
tình đôi ta mãi mãi không phai….
Em! anh ước khi tim em bật khóc, anh sẽ lau khô giọt tình buồn, để đôi ta mãi mãi bên nhau….
Mong đêm nay thời gian, đừng trôi nữa để ta không chia lìa, bao yêu thương từ lâu giờ anh nói ra để trao em, đã muốn nói với em, tất cả trong tâm hồn, mà tình yêu đâu chỉ nói bằng lời…..”- Bin is calling
- Tối nay anh trực đêm nên về trễ, buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi, nhớ đóng cửa cẩn thận.
- Em biết rồi, vậy mấy giờ anh về- nó nhìn đồng hồ.
- 11h anh giao ca. À nếu em sợ thì gọi bạn sang ngủ chung, không sang nhà chị Hà chơi đi.
- Em biết rồi, bye anh.
- Bye
8:00pm. Chương trình thời sự đã hết, nó ngước nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn khắp phòng.
Ngày bé, cứ mỗi lần mẹ đi chợ, bố đi làm, chị đi học, mình nó ở nhà dù ban ngày nhưng nó vẫn sợ. Mỗi lần mẹ khóa cửa đi chợ, 1 mình bên trong, nó đi khắp nhà kiểm tra xem tất cả cửa đóng chưa, rồi trèo lên giường, ngồi dựa sát tường, mắt hướng về phía cửa sổ mở ra đường trông cho tới khi mẹ về. Hễ có tiếng động gì lạ, mắt nó lại nhìn quanh, khuôn mặt hiện lên nỗi sợ sệt, lại càng ngồi sát vào góc tường, có tiếng xe chạy qua nó lại ngồi bật dậy hi vọng đó là mẹ. Mỗi lần thất vọng là nỗi sợ của nó lại dâng lên.
Bây giờ khi đã lớn, nó vẫn sợ cái cảm giác cô đơn khi ở 1 mình vào ban đêm. Tiến lại gần dàn đĩa, chọn cái đĩa có bài hát ưng ý nhất, nó mở máy, vặn âm thanh thật lớn rồi vác ghế ra ban công, nhìn phố xa xe cộ qua lại nó cảm thấy đỡ sợ.
“Em, em biết không trên bầu trời cao, nhìn ánh sao anh luôn nguyện ước..
tình đôi ta mãi mãi không phai….
Em! anh ước khi tim em bật khóc, anh sẽ lau khô giọt tình buồn, để đôi ta mãi mãi bên nhau….
Mong đêm nay thời gian, đừng trôi nữa để ta không chia lìa, bao yêu thương từ lâu giờ anh nói ra để trao em, đã muốn nói với em, tất cả trong tâm hồn, mà tình yêu đâu chỉ nói bằng lời…..”- Vân is calling
- Tao nghe nè
- Hù
- Con khỉ, còn chọc tao hả
- Xì, biết mày đang sợ ma nên tao gọi hỏi thăm mày chết nhát chưa thôi, hehe
- Ôi trời ơi, mưa to, nay mày đại gia gọi cho tao, sao không để tiền gọi cho trai nhỉ- giọng nó châm chọc
- Hờ hờ, có đại gia lo tiền card rồi
- Hả?! lại anh nào nữa- nó hí hửng- có KFC ăn không mày
- Để tao xem, chắc cũng sắp có.
- Đẹp trai không- nó tò mò
- Đẹp
- Chà chà, ghê vậy ta, bữa nào dắt ra cho tao chiêm ngưỡng dung nhang 1 cái nhá
- Yên tâm, ngày ấy không xa, mà mày gặp rồi chắc thấy cũng bình thường
- Là sao mày?
- Hehe, bí mật
- Hehe, mà sao biết tao ở nhà 1 mình- nó thắc mắc
- Tao cài điệp viên trong nhà mày rồi, hehe
Cuộc điện thoại kéo dài 20’ với Vân làm nó quên đi nỗi sợ.
Ngồi suy nghĩ miên man, nó nhớ lại hôm sinh nhật, nó đã rất hồi hộp khi Bin kéo tay nó ôm eo và cả lúc Bin ôm nó vào lòng trong thang máy, giờ nghĩ lại, tim nó vẫn còn đập nhanh.
Chiếc đầm được nó treo cẩn thận trong tủ, thỉnh thoảng nó cũng mang ra ngắm nghía rồi lại cất vào.
“Khi gặp nhau, tình yêu hé nở nụ cười
Nắng mai làm hồng đôi tim ấm nồng
Bao mộng mơ,ước muốn luôn luôn làm anh vui
Lòng thầm mang ơn trời đã cho anh gần em…
… Để em được sống mãi với tiếng yêu đầu chất ngất khi ta gặp nhau…
…Để em được thấy mãi những khi anh cười
Thấy mãi anh trong niềm vui
Và sẽ mãi luôn được gần bên anh….”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...