Từ hôm đi đảo về đến giờ, giấc mơ đó cứ ám ảnh nó, khiến nó lúc nào cũng suy nghĩ, cố gắng nhớ xem người đó là ai, nhưng vẫn không thể nào nhận ra được.
Ngồi trước dĩa Beefsteak, nó thừ người.
- dai quá hả, đưa anh cắt cho- Câu nói của Hiếu cắt ngang dòng suy tư của nó.
- ừ- nó đưa dĩa cho Hiếu.
Suốt bữa ăn, nó không nói câu nào, để mặt Hiếu luyên thuyên đủ thứ chuyện.
- em ốm à- Hiếu nhìn nó đầy lo lắng.
- không! Chỉ là…Thôi mình về đi- nó lảng tránh.
Dừng xe trước cổng, nhìn Nguyên bước vào nhà rồi, Hiếu mới cho xe chạy.
Anh tự hỏi, cái gì làm Nguyên phải suy nghĩ nhiều đến thế?!
Chợt! Hiếu nhận ra 1 điều, đấy chẳng phải là hình ảnh của Nguyên khi ở Cà Mau, trầm tính, ưu tư.
Cảm giác sợ hãi bắt đầu nhen nhóm trong người, Hiếu cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ của mình, Hiếu hi vọng ngày mai sẽ lại thấy Bảo Nguyên cười tươi, vui vẻ trở lại.
…….
Vừa ngồi xuống ghế, sau 1 ca làm việc, nó ngả người ra sau, thả lỏng.
Dạo này đầu nó thường hơi ê ê, giật mình thức giấc nửa đêm vì những giấc mơ kì lạ khiến nó mệt mỏi hơn thường ngày. Trong mơ nó cứ thấy hình dáng 1 người con trai từ đằng sau, và tỉnh lại luôn là gương mặt nhạt nhòa nước mắt.
“Một ngày em mơ bao giấc mơ tươi đẹp
Nào đâu có mấy giấc mơ đến như em mong chờ
Và đời cho em những nỗi đau vô bờ
Chờ anh đến xoá hết những đau thương
Ước mơ trong đời
Có ai đâu ngờ
Đôi khi sao quá xa xôi
Vẫn mong một ngày
Nắng lên xanh ngời
Ta bên nhau sánh đôi
Biết anh bây giờ chắc vẫn mong chờ
Thôi thì anh cứ mong chờ
Những phút vui nào
Có đến bao giờ
Yêu nhau trong mơ thế thôi”- áp chiếc điện thoại vào tai, nó trả lời theo thói quen:
- alo, Bảo Nguyên xin nghe!
- Chị Nguyên, xuống Banquet nhanh đi, hết ca rồi mà sao chị chưa xuống dự tiệc?!- giọng cô nhân viên chung bộ phận thúc giục.
- Tiệc!- nó suy nghĩ
- Tiệc cuối năm, chị quên rồi à, nhanh chị nhá
- ừ, chị xuống liền.
Nó chậm chạp rời khỏi phòng.
Banquet : “ Staff party- Sheraton Hà Nội”
Nó bước vào phòng dưới con mắt ngạc nhiên của mọi người.
Nó nhìn khắp lượt, hình như mình đi sai phòng thì phải, nó lùi lại cửa ra vào, ngước lên phía trên cửa, dòng chữ “ staff party” to đùng. Nhìn vào phòng, ai cũng áo váy là lượt, trang điểm cầu kỳ, y như buổi dạ hội, nó quá bất ngờ, chưa kịp định thần thì mấy cô bạn bộ phận FO đã chạy lại, lôi nó vào nhà vệ sinh.
- trời ơi, sao em lại mặc như đi làm vậy?!
- sếp không chuẩn bị đồ à
- em! Quên mất hôm nay có tiệc- nó cười trừ.
- không được, phải “tút” lại cho nó, mấy đứa trang điểm đi, để chị đi lấy bộ váy, cũng may chị mang theo 2 bộ.
20’, nó bước vào cùng mọi người.
Tiếng nhạc vang lên, các cặp đang nắm tay nhau nhảy ở chính giữa phòng tiệc, trông họ thật đẹp.
Hướng mắt tìm Hiếu, nó nhìn dáo dác.
- Bảo Nguyên kìa.
Câu nói của người bạn đồng nghiệp khiến Hiếu quay lại theo hướng tay chỉ.
Bảo Nguyên đang đứng cạnh bàn ăn với chiếc đầm bí kiểu voan đen, điểm thêm bông hồng màu đen phía trước ngực, gương mặt được trang điểm kỹ, mái tóc buông dài trên đôi vai trắng ngần, trông thật nổi bật.
Hiếu bước nhanh tới chỗ Bảo Nguyên, đưa tay ra mời:
- Tiểu thư vui lòng nhảy với tôi bản này được chứ.
Nó bật cười trước câu bông đùa của Hiếu, đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay Hiếu, 2 người bước ra, chìm đắm cùng bản nhạc.
…….
“kết quả kiểm tra cho thấy kích cỡ của cục máu bầm đã giảm đi rất nhiều, điều này là nguyên nhân khiến cô hay có những giấc mơ, nó chính là những hình ảnh của quá khứ trước đây. Cô nên để tâm trạng mình thật thoải mái, và bình tĩnh tiếp nhận nó, đừng tập trung suy nghĩ nhiều, nó sẽ khiến cô càng thêm đau đầu”- lời của bác sỹ khiến nó phần nào yên tâm với sức khỏe của mình. Cầm tờ kết quả CT ra khỏi bệnh viện, nó trở về nhà.
Quá khứ là kỉ niệm đẹp hay đau khổ?! Nó tự hỏi lòng, những giọt nước mắt thấm đẫm gối của mình trong đêm, nếu như đó là sự mất mát, nỗi buồn thì hãy để chúng ra đi cùng sự quên lãng.
- xin lỗi, hình như là…- người khách tại FO nhìn nó 1 lúc- Bảo Nguyên.
- Linh!- nó mừng rỡ ôm chầm lấy con bạn.
- Con quỷ, mày đi đâu mà mất tích vậy hả?!
- Hì, thôi thôi, từ từ tám sau, bây giờ tao đang làm việc, chút hết ca tao lên phòng tìm mày.
…
- vậy là bây giờ mày quên sách hết?- Linh ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào nó.
- Ngốc!- nó búng vào trán Linh 1 cái- tao quên hết sao nhận ra mày, 1 phần nào đó thôi!
- Vậy mày có nhớ B…! mà thôi, cái gì đến sẽ đến- Linh thở dài.
- Để tao gọi Hiếu rồi 3 đứa mình đi ăn.
- Hiếu?! ai vậy?
- Hiếu KS3 đó, bây giờ là BF của tao, hì hì- nói rồi nó lấy điện thoại.
- À! Mà thật sự mày không nhớ gì à?! Cả chuyện cũ!
- Tao có thấy những hình ảnh quen quen, bác sỹ nói là kí ức cũ đang dần hồi phục, thỉnh thoảng trong mơ tao có thấy 1 người con trai, dáng rất thân quen và khi tỉnh lại tao khóc ướt cả gối- nó nhún vai.
- Vậy là mày vẫn chưa quên…- Linh nói nhỏ.
Quán ăn trên đường Hồng Bàng luôn đắc khách, nhất là vào những ngày cuối năm, ai cũng bận rộn với công việc nên giới nhân viên văn phòng tập trung ở đây nhiều hơn.
- Linh ra Hà Nội ngày cuối năm có việc gì không?- Hiều hỏi thăm
- À, Linh đang dạy ở trong nam mấy môn thuộc chuyên ngành mình đó, đợt này ra đây mua sắm 1 ít dụng cụ cho trường phục vụ công tác giảng dạy ấy mà- Linh vui vẻ
- Ê mày, tao thấy mày ốm đi đó, bộ trong đó không có thằng nào chăm sóc mày á- nó nháy mắt tinh nghịch
- Tao làm gì được như mày- Linh ngụ ý
Nó và Hiếu nhìn nhau cười.
Linh đang ngồi tại Bar, xoay xoay ly Tequila Sunrise trong tay, đầu lung tung nhiều suy nghĩ.
Hiếu ngồi xuống bên cạnh:
- khuya rồi mà uống 1 mình thế này à!
- Có nhiều chuyện suy nghĩ, nên 1 mình thôi- Linh nhấp 1 ngụm
- Hình như Linh có chuyện buồn?!
Linh không nói gì, cô chỉ cười, bất chợt, cô hỏi:
- Hiếu biết Bảo Nguyên bị mất trí nhớ tạm thời chứ
- Có chứ
- Vậy có biết nó đang suy nghĩ nhiều đến cái quá khứ mà nó đã vô tình quên đi không!
Câu hỏi của Linh xoáy đúng là điều mà Hiếu đã lo lắng bấy lâu nay, khẽ cười buồn:
- Hiếu thấy những lo lắng của Nguyên, nhưng Hiếu không biết Nguyên suy nghĩ gì.
Và câu chuyên về quá khứ của Bảo Nguyên, về những gì mà Nguyên đã quên, dần được gợi mở với Hiếu qua lời kể của Linh.
- Linh nghĩ là, Hiếu nên để cho Bảo Nguyên quyết định tình cảm của mình. Suy nghĩ những gì Linh nói đi nhé, Linh về phòng đây, chào!
Nhìn dáng Linh bước đi, Hiếu rối bời với những suy nghĩ. Bảo Nguyên đã quên người con trai kia chưa?! Nếu như không có tai nạn ấy, cô ấy có đến với mình không?! Nguyên đang hạnh phúc với tình yêu của 2 đứa chứ?! Nếu như nhớ lại mọi thứ, Nguyên sẽ thế nào?!
Đón Bảo Nguyên đi làm, nhìn thấy gương mặt xanh xao, đôi mắt thâm đen, lòng Hiếu lo lắng:
- em mất ngủ à?!
- ừ, tối qua lại mơ thấy giấc mơ cũ, rồi giật mình thức tới sáng, không tài nào chợp mắt được- tựa đầu vào vai Hiếu, nó lim dim.
Hiếu cho xe chạy đi, lòng đầy những suy tư.
Khuất trong góc của quán café Lặng, Hiếu ngồi 1 mình với cốc café đen.
Đầu anh lúc này ngổn ngang nhiều suy nghĩ. Lặng lẽ châm điếu thuốc, rít 1 hơi, nhả khói, mắt hướng xa xăm, Hiếu đang đứng trước 2 ngả rẽ, 1 bên là con đường có Bảo Nguyên, nhưng anh không dám chắc ở cuối con đường đó là hạnh phúc của Nguyên. Còn con đường còn lại, tất nhiên không có hình bóng của Nguyên, 1 mình anh đi trên quãng đường dài, nhưng đằng sau lưng anh là niềm vui, nụ cười của Nguyên.
Đưa tay lên rít 1 hơi thuốc, uống 1 ngụm café đen đắng đầu lưỡi, Hiếu thở dài, lâu lắm rồi anh mới lại café đen và thuốc lá. Những khi căng thẳng, đàn ông thường tìm đến thuốc lá, anh cũng không ngoại lệ.
5 cái đầu lọc nằm trong gạc tàn, Hiếu đứng dậy tính tiền rồi ra về. Chạy xe trong đêm, 1 mình, lạnh buốt da, dừng lại trước cổng nhà Nguyên, ánh mắt buồn của Hiếu hướng về phía cửa sổ phòng Nguyên.
Lặng lẽ đứng trong đêm, sương xuống ngày càng nhiều tỉ lệ thuận với lượng thuốc lá Hiếu đốt.
“ hết ca làm, đi uống café nhé”- tin nhắn của Hiếu.
“ ok”
Quán café Chiều lúc 11:00pm đã vắng khách, tiếng nhạc Piano đánh trức tiếp trong quán vẫn du dương, nhẹ nhàng, những chiếc bàn đã trống, không gian trở nên yên tĩnh như cõi riêng.
Khuấy ly sinh tố bơ đã tan đá, nó lờ mờ nhận ra sự khác lạ nơi Hiếu, im lặng và suy tư đó là những gì nó và Hiếu làm từ khi bước chân vào quán.
- anh đã suy nghĩ rất nhiều…- Hiếu phá vỡ sự im lặng, nhìn thẳng vào mắt nó- anh nghĩ là em nên vào Sài Gòn đi.
- tại sao?- ngạc nhiên trước thái độ của Hiếu, buông chiếc thìa ra khỏi tay, nó khoanh tay nhìn thẳng vào Hiếu- sao anh lại muốn em vào nam?!
- Nguyên à! Anh nghĩ là như thế tốt cho sức khỏe của em hơn- giọng Hiếu trầm hẳn.
- em không muốn vào đó.
- nhưng em cũng không thể chịu đựng mãi những giấc mơ của quá khứ.
- em không muốn nhớ lại, mỗi lần thức dậy, gối em ướt đẫm, mắt sưng húp, anh muốn nhìn thấy em đau khổ khi vào đó ư?!- nó gần như sắp khóc, tim nó nhói đau.
- nếu như em cứ trốn tránh mãi, đó không phải là 1 biện pháp, sau này khi em nhớ lại thì sao? em vẫn đau buồn thôi, anh nghĩ em nên tìm hiểu về quá khứ, thì em sẽ có cách nhìn mới tích cực hơn, biết đâu em sẽ lại vui hơn… em hãy tin rằng, phía sau em luôn có anh, Nguyên nhé!- Hiếu nắm lấy tay nó.
Nước mắt trào ra, nó đang khóc, lặng lẽ.
Nhìn những giọt nước mắt nơi khóe mắt của Bảo Nguyên, lòng Hiếu như xát muối. Khó khăn lắm, anh mới nói được những gì đã suy nghĩ suốt đêm qua. Nếu Nguyên ra đi, có thể anh sẽ mất cô ấy mãi mãi, nhưng nếu như đó là hạnh phúc của cô ấy, thì anh cũng không có quyền gì níu kéo. Khẽ đưa tay lau khô những giọt nước mắt, anh nhìn vào mắt Nguyên, nhẹ nhàng:
- Em nên đi! Khi đã tìm thấy quá khứ rồi thì mọi quyết định là ở nơi em. Anh sẽ tôn trọng mọi quyết định của em!
Nhìn vào mắt Hiếu, nó hiểu anh đang rất nghiêm túc và thật lòng.
Tâm trí nó rối bời, quá khứ đó là niềm vui, hạnh phúc hay đau khổ và buồn tủi. Khi nó đi rồi, Hiếu sẽ ra sao, chẳng phải anh là người quan tâm nó nhất, yêu thương nó nhất ư?! Nó không muốn làm anh đau buồn! Đó có phải là biện pháp tốt nhất cho tình thế của nó lúc này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...