Sức chịu đựng có hạn, khi đã hết kiên nhẫn, sự tức giận của bà Yến là không thể đong đếm được. Khi Dương không ở nhà, bà Phạm Yến quyết định làm rõ mọi vấn đề. Đáp lại sự gay gắt của bà lại là vẻ hờ hững lạnh nhạt của Đại tá Minh Hải Hoàng. Cái ông cần là một lời xin lỗi rõ ràng là thẳng thắn nhận lỗi. Có lẽ là do tính chất công việc đã tôi luyện tính cách của ông. Mọi thứ phải thật rõ ràng rành mạch. Ông đang chờ, chờ sự ân hận vì hành động bộc phát thiếu suy nghĩ của bà. Vậy mà điều ông nhận được lại là như vậy. Ông cũng là con người, và ông cũng biết tức giận. Chưa lần nào ông thấy tức giận như vậy. Và khi cả hai con người đều mất bình tĩnh cãi nhau, kết quả chẳng bao giờ là tốt đẹp.
“Nếu anh không cần cái gia đình này thì tôi cũng chả níu kéo làm gì nữa.” Đấy là câu nói của bà Phạm Yến khi sự tức giận chạm đến đỉnh điểm.
“Tùy cô”. Câu nói cuối cùng cũng không hề kém giận của Đại tá Minh Hải Hoàng.
Câu nói như giọt nước tràn ly. Đúng ba ngày sau, có người nói với Đại tá Minh Hải Hoàng là nhìn thấy bà Phạm Yến ngồi sau xe người đàn ông khác, có vẻ rất thân mật. Rồi đến lượt Dương hỏi người đàn ông đi cùng mẹ về nhà là ai, sao lại được lên phòng bố mẹ.
Họ lại nói chuyện với nhau, rồi lại cãi vã. Ồn ào đến nỗi chẳng thể giấu được Dương nữa. Con bé dần hiểu ra chuyện và biết được gia định chẳng còn như trước. Khoảng cách của con bé với bố mẹ ngày càng xa.
Bà Phạm Yến hận, nhưng bà vẫn còn rất yêu. Người đàn ông kia chỉ là người bạn thân thiết của bà, tất cả cũng chỉ là diễn kịch, không hề có sự mờ ám nào cả. Ngay cả người đàn ông đó cũng khuyên bà nên suy nghĩ lại, nhưng bà không hề quan tâm, lí trí của bà đã bị hận làm lu mờ.
Ngày Dương bắt gặp bà đang chuẩn bị đi cùng nhân tình “giả”, con bé đã níu bà lại, nhưng câu nói của con bé lại đánh trúng vào điều khiến bà phải diễn màn kịch này , “Chẳng lẽ gia đình này là chưa đủ, bố còn điều gì chưa đủ để níu mẹ?”, chính vì thế nên bà đã nổi giận mà đánh Dương, những lời nói không kiềm chế đã khiến con bé thay đổi hẳn mọi suy nghĩ về mẹ nó.
Sau khi gặp Phương, Dương không về nhà mà đi... uống rượu. Con bé uống say đến nỗi người mềm nhũn như xác chết. Người chủ quán buộc phải tìm điện thoại trong người con bé, gọi cho “Bố”. Như chưa yên tâm, ông còn lục tìm trong danh bạ, gọi tiếp cho “Mẹ”. Cả hai người đều vội vã đến quán rượu cùng một lúc. Bất ngờ chạm mặt, đôi vợ chồng chỉ kịp một giây ngỡ ngàng rồi nhanh chóng đỡ Dương về, con bé nôn thốc nôn tháo trên xe.
Về đến nhà, làm đủ mọi cách để giải rượu, khi Dương còn lờ đờ, một trận mắng té tát ập đến từ cả bố lẫn mẹ. Bao nhiêu uất ức về gia đình trong con bé cũng vì đó mà vỡ òa. Lần đầu tiên Dương khóc, vừa khóc vừa trách móc bố mẹ mình như một đứa trẻ con.
Chính hai người lớn cũng sững sờ trước những gì Dương nói. Họ giật mình về những gì họ đã làm trong thời gian qua. Khi Dương vì khóc mệt và do rượu mà thiếp đi thì cũng là lúc họ trấn tĩnh thẳng thắn nhìn vào vấn đề. Cuộc nói chuyện kéo dài suốt đêm. Không ai có thể ngủ được. Và họ nhận ra rằng, gia đình họ mất từng ấy năm xây dựng không thể bị đổ vỡ bởi những lí do kia.
Ai cũng có sai lầm. Họ cũng vậy. Tuy rằng những gì họ làm đã đẩy họ đi xa, nhưng không có nghĩa là họ không thể quay lại. Họ tha thứ cho lỗi lầm của nhau và đợi chờ sự tha thứ của người con gái. Họ cùng nhau gây dựng những thứ đã đổ vỡ.
***
- Hết rồi. – Quân nhún vai kết thúc câu chuyện mà con bé mong chờ.
Biết ngay là Phương sẽ cười mà. Cười híp cả mắt, hai má phính lại đẩy lên cao. Câu tiện tay rướn lên bẹo má nó. Thích tay thật!
- Thảo nào sáng nay thấy Dương tươi tỉnh. Hì hì. – Con bé kệ hành động “vô lễ” của Quân, cười nhe răng. Sực nhớ ra điều gì đó, nó hỏi. – Mà sao cậu biết rõ thế?
- À có gì đâu, Minh Hà kể ẹ tớ, mẹ tớ kể lại cho tớ. Lúc ở quán rượu tớ cũng nhìn thấy D... – Quân đã theo đà nói ra, bỗng nhận ra mình vừa nói hớ liền im bặt.
- Gì cơ? Cậu ở quán rượu á? - Tất nhiên là không thể qua mắt được Phương, con bé quay phắt lại, tiếp tục túm lấy cà vạt của Quân mà “ép cung”.
- À... à... Tại tay tớ... nó đau. Mấy anh gọi đi uống rượu... giảm đau... – Quân vừa cười vừa nói lắp, mồ hôi lạnh lại rịn ở trán. Cậu nói thật mà, mấy anh Long, Hùng rủ cậu đi thật chứ, có mỗi đoạn đau tay là cậu nói hơi quá thôi.
- Cậu chết với tớ!
***
Lâu rồi Phương không gặp Trang đã một thời gian dài. Sau một chuỗi những chuyện kinh hoàng xảy ra, Trang chỉ xuất hiện ở nhà Phương một lần vì gia đình Phương mời cô đến ăn cơm, mục đích là để cảm ơn Trang đã cứu giúp Phương. Phía bên gia đình Quân cũng gửi lời mời đến Trang nhưng trước ngày hẹn một vài ngày thì Trang đột nhiên biến mất. Phương cũng chỉ liên lạc với Trang qua những cuộc điện thoại ngắn ngủi, Phương đoán Trang lại tiếp tục cuộc lẩn trốn bố mẹ. Nhưng về sau đó đột nhiên Trang lại ngắt liên lạc hoàn toàn. Phương rất lo lắng nhưng Quân kịp trấn tĩnh, cậu nhún vai nói là “Trang ở Pháp rồi, anh Khắc Long bảo thế”.
Quả nhiên, sau đó Phương và cả Huyền thường xuyên nhận được những tin nhắn và cuộc gọi từ số điện thoại nước ngoài, lắng nghe đến phát bực những tiếng mếu máo khóc lóc về hoàn cảnh hiện tại. Thêm nữa là những tiếng đay nghiến Khắc Long không thương tiếc vì chính anh đã “tiếp tay” với bố mẹ “lôi cổ” cô về nhà.
“Cũng phải thôi, cậu không định học nữa mà đòi ở hẳn đây?” Tin nhắn của Huyền trong hộp chat nhóm.
“Anh Long với bố mẹ muốn tốt ày thôi. Học xong đi, biết đâu lại được về Việt Nam lần nữa.” Phương cũng lạch cạch gõ bàn phím an ủi Trang.
“Gì mà về, tao phải ở đây lấy chồng. Lấy cái gã giun dế kia ấy.” Trang trả lời ngay lập tức.
Phương cười cười, Trang hay gọi Khắc Long là “giun dế”, biệt danh ngộ thật. Mà khoan đã! Gì thế kia?
“Lấy cái gì cơ?” Huyền đã nhanh tay hỏi lại.
“Lấy anh giun dế làm chồng. Có đính ước rồi, tớ mới biết thôi. Thì ra bố mẹ tớ sắp đặt hết rồi. Làm gì có cái chuyện trùng hợp như thế. Ở đâu ra có kiểu làm bạn thân với con bé không có bạn ở Pháp, rồi còn tốt bụng giúp tớ trốn về Việt Nam. Đã thế còn nói đỡ cho tớ lúc tao bị tóm về. Lẽ ra tớ cảnh giác tại sao một công an như anh ta sao suốt ngày ở Pháp thế chứ. Công an chỉ làm cái vỏ bọc thôi.” Trang cố gắng tỏ ra thản nhiên, tiếc là các con chữ trên màn hình kia cũng đủ để làm hiện lên bộ mặt phụng phịu bất mãn.
“Con điên này, chuyện động trời thế sao mày không nói sớm?” Phương hớt hải nhấn phím enter, không thể tin được.
“Thì tao cũng mới biết mà. Tao không lấy chồng đâu. Tao có kế hoãn binh rồi. Tao còn phải học hết trung học, rồi còn đại học. Xong đại học tao đòi về Việt Nam kiếm việc làm ổn định đã, rồi sau đó hẵng hay. Từng ấy thời gian lại không làm bố mẹ chán à?” Trang trả lời một lèo, cuối cùng còn để một icon cười rất tự mãn.
“Nhưng cuối cùng cậu cũng có thoát được đâu. Kiểu gì cũng phải lấy. Tôi từng biết uy lực của mấy cái bản hôn ước rồi.” Huyền nói. “Anh Vĩnh Long cũng nói anh Khắc Long chưa có người yêu, lại chăm sóc cậu một thời gian lâu như vậy, còn cả bản hôn ước kia nữa. Cậu cũng nên chấp nhận anh ấy đi làm vừa.”
“Không bao giờ, tớ sẽ không để cuộc đời tớ bị người khác quyết định đâu.” Trang bướng bỉnh trả lời.
“Ý Huyền không phải là thế, không phải mày cũng có tình cảm với anh Khắc Long sao?” Phương vừa gõ bàn phím vừa tủm tỉm cười. Con bé nãy giờ bị bất ngờ vì tin động trời kia, giờ mới bình tĩnh trở lại. Với cá tính của Trang, chắc chắn cô sẽ chẳng để yên. Vậy mà cách nói chuyện của Trang rõ ràng không bình thường. Đã thế khi nhắc đến Khắc Long, Trang còn lộ rõ vẻ “quá khích” nữa. Nếu thật sự chỉ coi Khắc Long là anh trai như lời Trang thường kể trước đây, Trang sẽ giải quyết việc này dễ hơn nhiều. Phương cá chắc là Trang sẽ liên hiệp với Khắc Long làm một trò tưng bừng để chống đối. Nhưng cách mà Trang chọn lại để lộ ra sự băn khoăn nhập nhằng trong lòng, Trang muốn hoãn binh chứ không phải là trực tiếp đòi hủy hoàn toàn. Phương chắc chín mươi phần trăm Trang có tình cảm với Khắc Long rồi.
“Khônggggggggggggggggggggggggggggggg phảiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii” Trang cố gắng kéo dài từng chữ để phủ định, “Không phải, chắc chắn không phải. Không bao giờ có chuyện đó.”
Cả Huyền và Phương không hẹn mà cùng để mặt cười lăn lộn. Gương mặt Trang ở bên kia màn hình chắc chắn phải đỏ hơn quả gấc, Phương chắc chắn thế.
Giống như ngượng quá vì bị nói trúng tim đen, Trang để lại tin nhắn “Bị bận rồi, biến hình đây” rồi out hẳn. Chỉ còn lại Phương và Huyền ở lại, hai cô gái nhỏ còn nói chuyện một lúc nữa về Trang, chủ yếu là do cái tin động trời về hôn ước chứ còn về tình cảm của Khắc Long và Trang, hai “chuyên gia tâm lý tình cảm” đã không dưới một lần “mổ xẻ” không giới hạn rồi.
***
Mà đúng là Trang có tình cảm với Khắc Long thật.Thật sự thì đúng là cô nhận ra tâm tư của mình đã thay đổi khi ở cạnh Khắc Long trong khoảng thời gian dài gần đây. Không còn vô tư hay cảm giác thân thiết kiểu anh em kết nghĩa như ngày đầu nữa nữa. Có gì đó nhói lên trong Trang khi thấy Khắc Long nói chuyện với người phụ nữ khác, hay là trái tim phản chủ đập mạnh trước mỗi cử chỉ thân thiết của anh. Rõ ràng khi mới quen, Trang đâu có phản ứng này. Khi bố mẹ nói về hôn ước này, Trang đã giãy nảy lên. Một phần vì cô rất ghét những cuộc hôn nhân ràng buộc như thế này, một ví dụ điển hình trước đó chính là Quân và Minh Hà. Ràng buộc chỉ đưa những người vô tội vào vòng luẩn quẩn bức bối. Một phần khác là vì cô sợ, cô sợ tình cảm của mình không chắc chắn mặc dù nó ngày càng lớn dần lên, thêm nữa chắc gì Khắc Long đã có tình cảm với cô. Bao nhiêu tật xấu của cô anh đều biết hết, liệu một người hoàn hảo như anh có giữ hình ảnh của cô vào một ngăn riêng nào không?
Chỉ là sau khi “bỏ chạy” bởi cuộc “tra khảo” trên mạng kia vì quá ngượng, điện thoại của Trang rung liên hồi. Có ba tin nhắn. Hai tin nhắn của Phương và Huyền, nội dung là “Dũng cảm lên!” và “Để mất thì đừng tiếc.”, tin nhắn còn lại chả biết có phải ngẫu nhiên không mà lại là Khắc Long, anh muốn cùng cô chiều nay đi mua một số đồ dùng. Khắc Long sẽ ở lại Pháp khá lâu.
Trang giữ chặt điện thoại trong tay, hít một hơi thật sâu như hồi còn học võ Vĩnh Long dạy cô.
Dũng cảm lên!
***
Phương có đem chuyện của Trang kể cho Quân. Cậu chỉ cười cười và nói lấp lửng: “Anh Long phải đợi lâu quá rồi”.Vậy cũng đủ để con bé hiểu.
Cặp đôi này kì lạ thật!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...