Mười ngày sau Quân được xuất viện. Cánh tay trái vẫn còn băng bó chờ ngày cắt chỉ, xương sườn bị gãy không đáng lo ngại vì đều không gây thương tổn đến nội tạng. Cánh tay lủng lẳng luôn vung qua vung lại trước cổ Quân khiến Phương không yên tâm, con bé theo cậu gần như là 24/24 để canh chừng, nhỡ vết mổ bị rách thì lại khó lành hơn.
Quân bị thương nhưng không có nghĩa là cậu chịu ngồi lì ở nhà, sau bao nhiêu công sức đấu tranh với gia đình và người yêu thì cuối cùng Quân cũng được "thả", với điều kiện là phải có Phương đi cùng. Tất nhiên là Quân không khó chịu gì với điều kiện này, quá đúng ý cậu.
Nơi đầu tiên mà Quân muốn đến lại là quán lẩu bình dân trên đường Trần Hưng Đạo. Trong khi Phương đang suy nghĩ xem trong lẩu có đồ ăn hay gia vị gì cần kiêng không thì Quân đã xăm xăm kéo nó vào. Quán lẩu không lớn, bàn ghế kê gọn gàng và sạch sẽ, không quá xa hoa nhưng cũng không đến nỗi tuềnh toàng. Không biết có phải do trùng hợp hay là đã được bàn tính trước mà đập vào mắt con bé là hai người rất quen - là anh Hùng, thầy Long dạy võ - và một người đàn ông cũng khá trẻ, nó đoán cũng chỉ hai mươi tuổi là cùng, gương mặt thanh tú, hiền lành nhưng không yếu đuối, khác xa với vẻ ngổ ngáo của thầy Long hay tính cách lúc nóng lúc lạnh lộ rõ trên mặt của anh Hùng, nhìn qua có thể đoán là một người đàn ông tốt bụng hiền hoà, ở độ tuổi này thật hiếm thấy được sự điềm tĩnh trên gương mặt trẻ ấy. Anh Hùng tuy đã hai tư tuổi nhưng nhiều lúc còn cợt nhả như học sinh cấp ba vậy. Quả là khác xa.
Ba con người, nhìn qua thì ba tính cách, phong thái khác hẳn nhau, vậy mà ngồi cùng một bàn ăn và rất thân thiết, đúng là kì lạ.
Xung quanh nó toàn những con người kì lạ. Bạn và thù thoáng chốc đều bị lật ngược, rồi sau đó lại là một lớp mặt nạ thứ hai bị xé rách. Phân biệt bạn và thù, điều đó không thể chỉ qua vẻ bề ngoài. Trường hợp cô giúp việc Hương là một điển hình cho con người hai mặt. Nhưng Phương cũng đã rất may mắn khi có được sự giúp đỡ âm thầm của thầy Long, mà không, là của rất nhiều người, có những người tưởng như chẳng liên quan chút gì trong việc này. Anh Hùng hay đi làm về muộn là vì giúp người bạn làm ở phòng C46 về việc trốn thuế của tập đoàn Golden Gate, Dương luôn giúp nó thoát khỏi móng vuốt của cô gái giúp việc Hương, còn theo nó đến tận Đà Lạt, nhờ có sự giúp đỡ của bố Dương nó mới có thể nguyên vẹn trở về,... Đã bảo bọn họ là những con người kì lạ mà!
Quân kéo ghế giúp Phương ngồi rồi cũng vui vẻ ngồi cạnh con bé, bên trái là anh Hùng. Sau màn chào hỏi cơ bản là hai "đứa trẻ" bé tuổi nhất chào ba "người lớn" đã qua "tuổi làm liều" thì Quân nhiệt tình bắt chuyện với mọi người, còn Phương vẫn đang băn khoăn người đàn ông lạ mặt kia là ai.
Thật khéo khi người đàn ông lạ mặt kia lại là người mở chuyện trước.
- Tay chân thiếu gia như vậy mà còn khoẻ đi, thật khổ thân "cục vàng" của bạn Hùng.
- Chứ không phải anh gọi em ra đây à? - Quân lấy đũa gắp miếng thịt nhúng vào nồi lẩu đang sôi.
Con bé thoáng ngạc nhiên rồi cũng thấy nhẹ người khi bớt được một thắc mắc, nghe giọng điệu trêu chọc kia nó khẳng định ba người chơi thân với nhau chắc chắn là do tính cách có phần giống nhau, đó là tính hài hước chuyên châm chọc người khác không lẫn đi đâu được. Gọi nó là "cục vàng của bạn Hùng", chứng tỏ là có biết nó, vậy tại sao nó lại không biết anh là ai nhỉ?
- Nếu cậu không muốn thì ai ép được cậu. - Người đàn ông lạ nhìn sang Phương. - Không khác tưởng tượng là mấy, Trang nhắc nhiều đến em đấy.
Con bé chợt nghĩ ra, buột miệng hỏi:
- Anh là anh Long phải không?
Nhận được cái gật đầu từ người đối diện, cuối cùng nó cũng tự giải đáp được thắc mắc. Cái con người Long làm Trưởng phòng C46 Công an Kinh tế thành phố mà nó được Trang nói đến nỗi đau cả tai trong suốt một tuần qua thì ra mặt mũi là như thế này. Đúng là rất xuất sắc, mặt mũi hiền lành, tuổi đời còn trẻ mà đã ở chức vụ cao như vậy. Cái gì được nghe nhắc đến nhiều thì não bộ cũng hình thành phản ứng khi gặp mặt. Trang ríu rít kể về Khắc Long không biết mệt, còn mặt dày nói là nhờ anh sắp xếp nên Trang mới có thể trốn về Việt Nam hay cùng Huyền làm thủ tục bay sang Đà Lạt ngấm ngầm theo dõi nó. Có lẽ cũng nhờ đó mà Khắc Long đã phát hiện được manh mối về Đào Duy Lâm và phối hợp cùng công an triệt phá vụ bắt cóc này.
- Gọi là Khắc Long đi không lại nhầm với thầy Long dạy võ "thần thánh" đấy. - Hùng cười cười vỗ vai Vĩnh Long, nói.
- "Thần thánh" đến nỗi em họ em phải thay số điện thoại và ở lì trong nhà. - Quân cũng cười theo.
Chẳng là Huyền vẫn chưa tha thứ cho Vĩnh Long vì việc anh lừa cô. Theo như Huyền nói thì là anh không trân trọng tình cảm của hai người. Huyền thay đổi số điện thoại, liên tục tránh mặt anh. Phải nói là Long khốn đốn với cô trong suốt một tuần qua, giải thích có, xin lỗi có. Nhưng Huyền vẫn chưa thể tha thứ cho anh. Cũng phải, Vĩnh Long không hề tiết lộ cho Huyền một chút trong chuyện lần này, còn cả việc anh che giấu thân phận với cô trong suốt một thời gian dài, hơi khó tin nhưng gần một năm quen nhau Huyền không hề biết Vĩnh Long là con trai của Chủ tịch tập đoàn Golden Gate, cô có cảm giác cô chỉ là người ngoài vậy, hay nói cách khác, Vĩnh Long không tôn trọng cô. Huyền đã rất trưởng thành, nhưng cô nghĩ trong mắt Vĩnh Long cô chỉ là một đứa trẻ con nên anh không cần phải nói cho cô biết. Ai chẳng biết cô tiểu thư nhà họ Đào giận lâu như thế nào. Lần này Vĩnh Long khổ rồi.
- Tôi đã sớm cảnh báo hai cậu về việc có người yêu nhỏ tuổi mà. - Hùng giữ đôi đùa trắng chỉ về vị trí của Vĩnh Long và Khắc Long, giọng trịnh thượng như kẻ cả.
- Tôi vẫn rất tốt đẹp, hơn được người sống hai tư năm mà chưa có mảnh tình vắt vai. - Khắc Long nâng cốc bia lên, nhìn Hùng với vẻ khinh khỉnh. Anh nén vế còn lại vào trong lòng. "Vả lại, chúng tôi đã thật sự yêu nhau đâu."
Phương cố nén cười trong khi Quân chẳng nể nang gì mà khoé miệng kéo dãn hết cỡ, lộ đủ hàng răng trắng sáng.
- Tôi thà ế còn hơn là yêu người kém mình chín tuổi. Chú cháu à? - Hùng đáp lại bằng cái nhìn khinh khỉnh không kém.
Một phép tính hiện ra trong đầu nó, anh Khắc Long hơn Trang chín tuổi, vậy là anh ấy đã hai sáu tuổi. Không phải chứ, gương mặt anh ấy còn trẻ hơn anh Hùng trong khi anh hơn anh Hùng hẳn hai tuổi. Đúng là gương mặt "lừa tình", khi mới gặp nó còn đoán anh chỉ tầm hai mươi tuổi.
- Đấy là do cậu chưa từng yêu thôi. - Khắc Long nhún vai. - Tình yêu không giới hạn tuổi tác.
- Không giới hạn giống cậu Vĩnh Long đây, luỵ quá. - Hùng chuyển hướng sang Vĩnh Long, không thương tiếc mà đánh vào nỗi đau đang há miệng của anh.
Vĩnh Long nãy giờ im lặng chuyên tâm uống bia, thấy Hùng đả kích không chút tình nghĩa, theo lẽ thường thì anh sẽ phản bác không nhân nhượng, nhưng bây giờ thì lại ngồi im chịu trận, nở một nụ cười khổ với Hùng.
- Hay là em cho anh số điện thoại của Huyền? - Quân lên tiếng, làm như thế này chắc cũng được tính là "giúp người".
- Đúng vậy. Lấy được số của cô gái đó thì lấy máy anh nhắn tin này, nếu cô ấy có hỏi là vì sao biết số này thì cứ trả lời là: "Anh cái gì cũng biết, chỉ có nhục là không biết, hay là em làm nhục anh đi." - Hùng tiếp tục công việc phá bĩnh, anh khoác vai Vĩnh Long khuyên bảo rất "chân tình".
- Anh Hùng đã thử... - Quân nói lấp lửng.
- ... và không thành công. - Phương nhúng rau cải vào nồi lẩu, cười khì khì. May mắn là nó đã quen với kiểu nói đùa này của anh Hùng chứ không bình thường nó đã sớm đỏ mặt rồi. Là người nhà nên hiểu nhau hơn, thật may mắn.
- Đừng bao giờ nghe lời khuyên của nó, vì cái sự vô duyên không lối thoát đó mà nó không lấy được vợ. - Khắc Long liếc qua Hùng giống như nhìn một kẻ thất bại rồi anh lại nhìn Vĩnh Long. - Hay là cậu thử đến tận nhà "ăn vạ" xem.
Vĩnh Long ngán ngẩm trước hai người bạn thân "tốt bụng". Anh giả vờ không để ý đến hai lời khuyên "bổ ích" kia, xoay người gọi thêm bia.
Đàn ông khi đi nhậu thì thường nói nhiều hơn là ăn, còn phận phụ nữ ngoan ngoãn không nói leo như nó thì đành im lặng và chuyên tâm ăn uống vậy. Nhưng đấy là chuyện trước khi Khắc Long lên tiếng khuyên, con bé ngẫm nghĩ thấy lời khuyên ấy cũng không hẳn là sai. Thế là "phận phụ nữ" bạo gan lên tiếng:
- Hay là thầy đến khu chung cư An Hoà đứng đợi, em sẽ gọi Huyền xuống. - Phương vẫn chưa quên là nhà Huyền ở khu chung cư cao cấp An Hoà, trí nhớ thật tốt.
- Nếu Huyền nhìn thấy thầy thì cô ấy cũng sẽ quay lưng bỏ đi thôi. - Vĩnh Long lắc đầu.
Khắc Long bỗng búng tay, đôi mắt sáng lên. Anh gõ đũa vào bát, giọng nói tuy đã cố nén lại nhưng vẫn cao hơn vài nhịp:
- Tôi có ý này...
Năm cái đầu chụm lại bàn tính. Khắc Long bắt đầu phổ biến, mặt chăm chú giống hệt khi điều tra. Kế hoạch này nghe có vẻ ổn.
- Nhưng nỡ bạn ấy biết được lại giận hơn thì sao? - Phương nhăn nhó hỏi. Lừa người như thế này liệu có ổn không.
- Không sao hết. - Ba người còn lại - trừ Vĩnh Long - phẩy tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...