Xin Lỗi, Làm Người Yêu Tớ Đi!

Hai cơ thể rơi xuống vực sâu, chìm vào trong bóng tối. Quân bị trúng đạn nhưng chưa bất tỉnh, trước khi đôi mắt mờ đi, cậu vẫn nhìn thấy cơ thể của Phương, giống như một làn gió mà rơi xuống vực. Quân chỉ biết cậu phải bảo vệ Phương bằng mọi giá. Tay chân hoạt động trước khi kịp suy nghĩ, Quân lao lên, ôm lấy Phương, vòng tay rộng lớn bảo vệ con bé trước mọi nguy hiểm.
Những người thân thiết nhất đều chạy đến mép vực mà gọi tên hai người một cách vô vọng. Sự thất thần trên gương mặt ông Lãm và chú Lập. Huyền gào tên Quân và Phương điên dại, giống như ngày ông nội mất, cô tuyệt vọng đến tột cùng. Trang và Dương ngày thường đều không thể nhìn ra một chút bi quan mà bây giờ cả hai đều thấy sợ, nỗi sợ rất lớn. Bởi ai cũng biết, vực thẳm kia nguy hiểm như thế nào, khả năng sống sót khi bị rơi xuống là cực thấp.
Nhờ Phương đẩy ngã vào trong nên Đào Duy Lâm đã thoát chết. Chứng kiến cảnh con bé ngã xuống, đôi mắt hoảng hốt, bàn tay hẫng giữa không trung không một ai giữ lấy, gương mặt trắng bệch dần bị bóng tối nuốt chửng, ông ta không khỏi nhớ đến cảnh tượng kinh hoàng năm ấy, đứa con gái tám tuổi trước khi chết cũng là gương mặt ấy. Mười ngón tay ôm lấy đầu, vò tung mái tóc hoa tiêu, đôi mắt ông ấy dại hẳn đi, miệng run rẩy gọi: "Không... Ngọc Anh... Ngọc Anh..."
- Lập tức tìm đường xuống đáy vực cứu người. - Đại tá Minh Hải Hoàng là người đầu tiên trở lại sự bình tĩnh mà điều khiển đoàn người.
Tiếng đó, ông xoay người nhìn về một nhóm cảnh sát đang khống chế ba tên côn đồ đuổi theo nó vào rừng mà họ bắt giữ được khi nãy:
- Đưa các đối tượng bắt cóc lên xe. - Ông chỉ về phía Đào Duy Lâm không còn khả năng kháng cự ở phía trước.
- Rõ.
Những người đang ở mép vực vội vã xoay người đi theo đoàn cảnh sát đang tìm đường xuống đáy vực. Không được mất niềm tin khi mà vẫn còn một tia hi vọng cuối cùng. Đại tá Minh Hải Hoàng chạy song song với họ, giọng ông cứng rắn và cực kì chắc chắn, rất đáng tin cậy:
- Tôi khẳng định tính mạng hai đứa trẻ không gặp nguy hiểm. Mọi người đừng nên lo lắng.
Đường vòng xuống vực cách đó không xa, chỉ mất mười lăm phút là có thể đến nơi. Phía trước đang có rất đông người. Tiếng người nhốn nháo và cả tiếng khóc của con gái rộn lên một vùng.
Khi đến nơi thì họ thấy nhân viên y tế đang khiêng cáng đi ra, người nằm trên đó không ai khác chính là Quân. Chiếc áo trắng đã sớm bị bẩn bởi bùn đất và nhuộm màu máu, nơi đậm màu nhất vẫn là trước ngực trái. Gương mặt Quân trắng bệch vì mất máu, mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nề. Cậu dường như đã ngất, vậy mà đôi mày vẫn nhíu chặt. Là vì vết thương ở ngực hay là do vẫn còn lo lắng cho Phương?


Phương khập khiễng chạy bên cạnh, khóc không thành tiếng. Quân bị thế này là do bảo vệ nó. Khi ngã xuống cậu đã che chở cho nó. Cả khi ngã xuống thì người bị đau nhất vẫn là Quân, cậu vừa phải chịu sức nặng từ nó lại phải chịu va đập mạnh từ sau lưng. Nếu không phải ở giữa vực có lưới bảo vệ thì cả hai đã không thể toàn mạng như thế này được.
Quân lúc nào cũng vậy, luôn ngốc nghếch không ngại nguy hiểm mà bảo vệ nó. Nếu cậu ấy có mệnh hệ gì thì nó làm sao mà sống nổi chứ. Nước mắt rơi như những hạt mưa nặng trĩu. Đầu nó đau buốt kinh khủng. Trí não xoay vòng trong những câu hỏi liên quan đến Quân. Nó sợ lắm. Sợ Quân sẽ rời xa nó mãi mãi. Một năm yêu nhau không thể nói là nhiều, nhưng tình cảm lại rất sâu đậm. Nó đã quen với hình ảnh của Quân luôn tươi cười trước mặt, nay lại thấy cậu không còn chút sức sống vì cứu nó, trái tim như bị siết chặt. Đau thắt và không thể thở nổi.
"Làm ơn. Làm ơn đừng chết. Em yêu anh!"
Suy nghĩ cuối cùng của con bé trước khi ngất xỉu. Một mảng đen che kín mắt nó, cả cơ thể nhẹ bẫng mà ngã xuống trước sự hốt hoảng của mọi người.
***
Tiếng súng nổ.
Mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi.
Tiếng cơ thể đang bao bọc mình va chạm mạnh với lưới bảo vệ.
Máu thấm đẫm áo, bắn cả lên mặt.
Gương mặt kiệt sức. Hơi thở yếu ớt.

Chết?
Phương choàng tỉnh. Nó ngồi bật dậy, thở dốc, ngực phập phồng không ngừng, trán ướt đẫm mồ hôi. Đầu đau như muốn nổ tung.
- Con tỉnh rồi à? Con hôn mê gần một ngày rồi đó.
Phương quay sang nhìn, nó khẽ mấp máy đôi môi nhợt nhạt:
- Mẹ Hương? - Mẹ Hương và bố Quyền đều đang đi công tác ở tỉnh khác mà, rõ ràng mấy hôm trước còn gọi điện hứa là sẽ về trong hè để đưa nó đi chơi, bây giờ mới đầu hè... Nhưng không còn thời gian để thắc mắc nữa, nó vội nắm tay mẹ Hương, hoảng hốt hỏi. - Quân đâu hả mẹ?
- Thằng bé đang ở bệnh viện. - Mẹ Hương trả lời ngắn gọn.
- Con... mẹ đưa con đến đó đi. - Nó vội vàng định đi xuống giường.
- Uống thuốc đã. - Giọng nghiêm nghị của bố Quyền vang lên, cắt dứt ý định của nó.
Không để cho nó kịp phản kháng, bố Quyền đưa cốc nước ấm cho nó, bàn tay lớn mở rộng, ở giữa là những viên thuốc nhỏ màu trắng.
Nó lập tức uống hết những viên đắng nghét ấy, không dám cãi bố nửa lời.

Bố Quyền có vẻ hài lòng trước sự nghe lời của nó. Ông nhận lấy cốc nước rỗng, bàn tay đặt lên trán nó kiểm tra nhiệt độ.
- Bố... - Đôi mắt ướt ngước lên. - Quân... sao rồi ạ? Bố đưa con đến viện đi.
Đôi mắt bố Quyền chợt loé lên một tia đùa cợt, nhưng rồi lại rất nhanh trở về vẻ nghiêm túc, mà nó thì mắt còn ầng ậng nước, không thể nhìn ra sự thay đổi trong chốc lát ấy.

- Bố không đưa. - Bố Quyền lắc đầu.
Nó mở to mắt nhìn bố. Bố đang đùa sao? Không phải bố vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra với Quân chứ.
- Con vốn đang ở bệnh viện mà. Quân ở phòng bên cạnh. - Bố Quyền chỉ về vách tường bên cạnh.
Mặt nó nghệt ra trong chốc lát. Ngốc thật, sao nó không chịu để ý đến căn phòng độc một màu trắng với mùi thuốc sát trùng phảng phất chứ. Nó vội nhảy xuống giường, xỏ dép rồi mở cửa chạy ra ngoài. Bây giờ mới thấy hai bàn chân đều băng bó, nhưng nó không thấy đau. Nó muốn gặp Quân ngay bây giờ.
Hàng ghế chờ ở đối diện cửa phòng chật kín người. Toàn là những gương mặt quen thuộc. Bố mẹ Quân, bố mẹ Huyền; Huyền, Trang, Dương, ai cũng mang trên mình vẻ lo lắng. Một dự cảm không lành ập đến. Con bé hốt hoảng đến gần.
Chưa để nó kịp mở miệng, bà Mai nặng nề chỉ tay về phía cửa phòng đối diện, giọng nói khó khăn:
- Thằng bé ở trong đấy. Con vào đi.
Lồng ngực như bị siết chặt, nó cảm thấy khó thở trong giây lát. Giọng nói của bác Mai, gương mặt phiền muội của mọi người, còn cả vẻ giấu giếm của bố mẹ nữa, có phải Quân đã xảy ra chuyện rồi không?
Phẫu thuật không thành công?

Vết thương quá nặng?
Viên đạn... Không phải là viên đạn găm vào nơi nguy hiểm chứ?
Nỗi sợ chèn ép nó đến nghẹt thở, đầu óc không còn nghĩ được gì nữa. Bàn tay trắng bệch run rẩy mở cửa phòng bệnh trước mặt. Thề có Chúa, nếu chỉ một trong những điều nó vừa nghĩ xảy ra, nó nhất định sẽ khuỵu ngay lập tức.
...
- A vợ yêu, vợ tỉnh rồi à?
Nó trợn mắt, cầu mắt thiếu nước lộn hẳn ra ngoài. Cái người mặt mũi tươi rói ngồi xếp bằng trên giường kia có đúng là Quân không vậy?
Mặt hớn hơn bao giờ hết, tay trái băng bó lủng lẳng ở cổ, mặt dán một miếng cao trắng, quần áo dành cho bệnh nhân cũng không mặc nghiêm chỉnh, cúc áo mở ra tận ba nút, để lộ những dải băng gạc trắng ở ngực. Có thật là cậu ấy đang ở vị trí bệnh nhân không vậy? Hơn nữa bị thương nặng như vậy mà còn tỉnh trước nó. Thật sự là không thể ngờ được.
Nó nghe thấy tiếng cười nhỏ ở sau lưng, quay lại thì nhìn thấy những gương mặt ở hàng ghế chờ kia đang cố nén cười.
Nó bị lừa dễ dàng thế à?
Trò đùa này chẳng vui gì cả. Nó khép cửa lại và đi đến gần Quân. Gương mặt con bé có giấu giếm chút nhẹ nhõm nhưng lại rất nhiều phần đau lòng. Khẽ nở nụ cười nhợt nhạt, xem ra nó đã lo lắng quá nhiều rồi.
Quân vẫn là Quân, trẻ con không khác trước một tý nào. Thấy nó đến gần, cậu vội cúi người xuống, kéo chiếc ghế sắt lại gần giường hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui