Xin Lỗi, Làm Người Yêu Tớ Đi!

Chap 46:
Hôm nay lại là một ngày nắng. Nóng thật. Quân ngồi trong phòng làm việc cũng phải phe phẩy tập tài liệu cho đỡ nóng. Nếu không phải vì quy định thì cậu đã cởi phăng cái áo vest ra rồi.
Thư kí Bảo còn khổ hơn, anh ta chạy đi chạy lại nhiều, đã vậy cơ thể còn đô con hơn Quân, thế là mồ hôi sướt mướt, cảm giác như ở trong phòng xông hơi, nóng đến mờ cả mắt.
- Tôi bật điều hoà được không? - Không chịu nổi, thư kí Bảo quyết định lên tiếng.
- Không. - Quân vừa viết vừa trả lời.
- Cậu không thấy nóng à? - Thư kí Bảo gần như là nổi giận, nóng quá khiến đầu óc cũng chả minh mẫn như trước nữa.
- Lắm mỡ như anh mới thấy nóng. - Quân ngẩng lên nhìn thư kí Bảo, suýt nữa thì cậu phì cười khi nhìn thấy bộ dạng của anh ta. Tuy rằng Quân cũng thấy hơi nóng nhưng cậu vẫn chịu được, phải hành hạ “con lợn” lắm mồm kia đã.
Thư kí Bảo nuốt giận. Anh biết anh là người của Chủ tịch, mà vị giám đốc trước mặt anh lại là người luôn chống đối Chủ tịch. Rõ ràng ép người quá đáng thế này là vì mưu thù cá nhân chứ chả phải là "tiết kiệm điện cho trụ sở" như Quân thường nói.
Nhưng mà... nóng quá. Anh chịu nóng kém nhất, sau đó mới là chịu đói.
Anh khẽ liếc sang Quân. Đúng là quái vật, chẳng có tý mồ hôi nào. Thật ghen tỵ quá mà.
Quyết tâm liều mạng, thư kí Bảo lấm lét lấy điều khiển điều hoà. Nếu Quân có muốn...
đánh nhau thì chắc chắn phần thắng sẽ thuộc về anh, dù gì anh cũng to hơn Quân mà.
"Tít".
Quân ngẩng đầu lên. Cái tiếng "tít" khởi động điều hoà không lẫn vào đâu được. Cậu quay sang nhìn thư kí Bảo. Anh ta đang cười trừ với cậu.
Xem ra anh ta đang thoả mãn với cái không khí mát mẻ này. Dám trái ý Quân à? Biết Quân không có quyền sa thải thư kí chính thì anh ta lộng hành được à?
Quân mỉm cười ma mãnh:
- Mát chứ?
- Tuyệt. - Thư kí Bảo ngây thơ trả lời.
- Còn tôi thấy hơi khó chịu. Sẵn đây có anh đang thoải mái, làm giúp tôi đống này nhé. - Quân cười để lộ hàm răng trắng, chuyển hết đống giấy tờ cao ngút đi sang bàn thư kí Bảo.
- Ơ... - Thư kí Bảo ngỡ ngàng.
Quân đã trở lại bàn làm việc từ lúc nào, cậu mở laptop ra, kết nối wifi và... đánh Dota. Chả tội gì mà không cho bản thân thư giãn vào lúc này.
- Nhưng đây là phần việc của cậu? - Thư kí Bảo bất mãn nói.
- Làm đi. Anh bật điều hoà khiến tôi khó chịu trong người, không làm được. Cố mà làm cho xong đi không Chủ tịch đến kiểm tra là anh chịu hết đấy. - Quân rê chuột xem danh sách bạn, tuyệt, chúng nó ở trên đây hết.
Thư kí Bảo méo mặt. Vị giám đốc kia trái tính dã man. Mới tuần trước còn lao đầu vào làm việc như điên, thế mà bây giờ lại sinh ra lười biếng. Anh để ý tâm trạng cậu ta cũng khác thường, tuần trước thì âm u như một đám mây đen còn bây giờ thì lại mát rượi như một ngọn gió.
Hay cậu ta làm việc theo cảm xúc nhỉ...
Quân chả quan tâm đến cái tên thư kí lắm mồm kia nữa, cậu bắt đầu chơi. Vì trong room chưa đủ 10 người nên Quân cùng lũ bạn nói chuyện.
“Ngài giám đốc rảnh quá ta. Đánh Dota cơ đấy.”
“Vừa mới đáp việc cho con lợn làm.”
“Anh sắp cưới chưa? Khi nào cưới gửi thiệp mời cho bọn em đê.”
“Im đi. Chúng mày cứ bô bô trước mặt Phương thì anh giết. Cưới xin gì, dẹp hết.”
Quân chắt lưỡi. Mấy thằng ở 11B3 “troll” thật. Đã cố lờ đi rồi mà chúng nó còn gợi lại.
Chả là hôm qua Minh Hà đánh Phương rồi bỏ chạy, Quân bị Phương mắng té tát. Ừm thì đúng là cậu sai thật. Lúc đấy tâm trạng một người con gái đã không tốt, Quân còn cắm thêm nhát dao lún cán vào trái tim Minh Hà. Như thế đúng là có tàn nhẫn.
Nhưng nếu Phương biết được những gì cô ta đã làm với Phương thì liệu Phương có hiểu cho Quân không?
Mà chắc cũng chả có gì thay đổi đâu, cái tính thương người “mù quáng” của Phương Quân còn lạ gì. Có là kẻ thù không đội trời chung gặp nạn, Phương cũng chẳng ngại ra tay giúp.
Còn Minh Hà thì Quân không quan tâm. Cô ta có ở đâu cũng không liên quan đến Quân. Cậu còn đang gặp rắc rối với vị Chủ tịch đáng kính kia đây.

“Vào trận đi, full rồi.”
Quân gõ bàn phím nói với Host.
Đánh mãi cũng chán. Quân thì không nói chứ trong team có nick toàn làm feeder. Thế là chán. Được ba ván thì Quân out.
Nãy giờ không chú ý, giờ mới thấy thư kí Bảo chăm chỉ thật. Anh ta ngồi cặm cụi làm việc, được cái da thịt khô ráo chứ không mướt mồ hôi như lúc nãy. Đấy, giám đốc Quân tốt như thế còn gì nữa.
Quân vươn vai. Ngồi nhiều khó chịu quá. Cậu gập laptop lại, quay sang nói với thư kí Bảo:
- Tôi đi sang trụ sở phía Nam.
Thư kí Bảo cũng lục đục định đứng dậy. Theo quy định thì thư kí phải đi cùng giám đốc. Đặc biệt là vị giám đốc bất trị này.
- Ở lại làm nốt việc đi. – Quân hất mặt về đống giấy tờ cao ngất bên cạnh thư kí Bảo. – Chủ tịch đến kiểm tra mà chưa xong thì tôi sẽ làm đơn đề nghị sa thải anh đấy.
Thư kí Bảo gần như mếu. Đúng là Quân không có quyền sa thải thư kí, nhưng Quân lại có quyền làm đơn yêu cầu sa thải thư kí đưa lên Chủ tịch. Thời buổi này kiếm được công việc khó khăn, nay lại còn bị chèn ép một cách đau đớn thế này...
Quân ung dung đi ra khỏi phòng, thỉnh thoảng bắt nạt người khác cũng vui. Lâu rồi Quân chưa được “bắt nạt” ai. Mà nói đến “bắt nạt” thì Quân lại nghĩ ngay đến Phương. Lấy điện thoại ra xem giờ, tầm này chắc Phương đã đi học về.
Phương đi học với Huyền. Để Phương đi một mình Quân không yên tâm. Mặc dù vệ sĩ đã đi theo nhưng Phương là con bé là chúa nghịch ngầm. Có khi mấy người vệ sĩ còn chả theo kịp mấy trò nghịch ngợm của con bé.
Mà khi có sơ hở, trường hợp nó gặp nguy hiểm rất cao... Vì tai mắt của bác cậu ở khắp nơi. Giống như một con rắn đang rình mồi, chỉ cần còn mồi sơ hở, nó sẽ không ngần ngại đớp lấy.
Nghĩ đến là lại nhớ. Quyết định đi, đến nhà người yêu “xin” bữa cơm vậy. Phải bắt Phương đền bù cho cậu. Hôm qua Phương cũng đã xin lỗi Quân về những việc trước kia. Quân tuy rằng đã tha thứ nhưng lại ranh mãnh đặt điều kiện. Xem ra đây là cơ hội tốt rồi.
Thật sáng suốt khi lừa tên thư kí nhiều chuyện kia ở lại mà. Quân ung dung quay chùm chìa khóa trong tay, bước xuống gara lấy xe.
Cổng nhà Phương lúc nào khóa như thế này tức là lúc đấy Phương ở nhà một mình. Nhiều lúc Quân cũng lo cho Phương, con gái mà toàn ở nhà một mình, võ vẽ thì không biết có đánh nổi ai không.
Quân... lười bấm chuông. Cậu xắn tay áo, vận dụng hết các kĩ năng trèo tường trốn học của mình, “đột nhập” vào nhà Phương. Biết là làm thế này kiểu gì cũng bị Phương mắng nhưng Quân vẫn thích. Đôi khi làm người khác bất ngờ còn thú vị hơn cả nhận được bất ngờ từ người khác.
Hai giây ột lần đột nhập. Xem ra Quân đã luyện thành tinh môn võ này. Cậu đút tay vào túi quần, bước vào nhà nó như bước vào nhà mình. Căn nhà vẫn ấm cúng và có chút... thanh mát dễ chịu.
Phương đang lọ mọ trong bếp. Lại ở nhà một mình. May là nó được Trang và Huyền cùng lúc xúi dại, yêu cầu anh Hùng phải mua đồ ăn để trong tủ lạnh cho nó. Thế là giờ đây nó mới có thể làm một bữa ăn đúng nghĩa thay vì mì gói.
Đang khệ nệ bê bát canh rau ngót ra mâm, bỗng nó thấy có người đằng sau mình.
“Á!”.
Nó giật mình hét lên. Con gái một thân một mình ở nhà, tự nhiên có người đằng sau lưng. Một là ma, hai là trộm. Mà nó thì sợ cả hai.
Cái bát canh trong tay nó sóng sánh. Quân vội vàng đỡ lấy. Nước canh nóng hổi văng vào tay cậu.
Quân không phản ứng gì, mà không, tay cậu hơi giật lên rồi lại thôi. Cậu bình tĩnh đặt bát canh vào mâm, sau đó quay ra nhìn nó. Con bé sợ tái xanh mặt. Người đâu mà thần kinh yếu thế.
- Cậu... bị... bỏng rồi. – Nó nhìn vào cổ tay Quân, “kinh hoàng” nói.
Quân cũng nhìn vào cổ tay mình, đỏ ửng lên rồi. Phương chộp lấy cổ tay cậu, kéo vội ra bồn rửa gần đấy. Con bé xả nước xối xả vào cổ tay cậu.
Bôi thuốc cho Quân cẩn thận, nó mới chịu để ý đến cậu ấy. Áo vest vắt trên tay, ăn mặc rất chỉnh tề, giống như... công chức nhà nước vậy.
- Cậu làm gì ở đây thế? – Nó hỏi Quân.
- Xin vợ bữa cơm. Hôm qua vợ bảo muốn gì vợ “chiều” mà. – Quân cười nhăn nhở.
Nó đấm nhẹ vào tay Quân. Lúc nào cũng nhăn nhở được. Quân là đồ bịa đặt, hôm qua nó chỉ nói là nó sẽ bù đắp lại những gì nó gây ra với Quân. Nói gì thì nói, tất cả mọi chuyện đều là do sai lầm của nó. Chính nó cũng làm tổn thương Quân. Nhưng nó không ngờ cậu ta lại có thể xuyên tạc như thế.
Tự nhiên Quân áp tay lên má nó. Gương mặt cậu cũng thay đổi hẳn.
- Còn đau không?
Ừm, bên má đó hôm qua bị Minh Hà tát. Nó lắc đầu. Minh Hà còn đau hơn nó nhiều. Đôi mắt dại đi, hằn lên những tia nhìn oán hận đau đớn của Minh Hà ám ảnh nó.
- Ha ha... Ăn cơm thôi. – Quân kéo tay Quân xuống, cười trừ rồi đi ra nhà bếp.
Quân cũng đi theo nó. Quân biết mà, lòng tốt của nó lại đặt không đúng chỗ. Nhưng Quân cũng không thể can ngăn được. Điều duy nhất mà cậu có thể làm là âm thầm bảo vệ nó thôi.
Đúng là cơm “vợ” nấu. Quân ăn ngon lành. Một hương vị khó quên.

Nó mỉm cười nhìn Quân. Chăm sóc người mình yêu quả thật rất hạnh phúc.
Mỗi ngày đều được như thế này thì thật là tuyệt vời.
Như nhớ ra điều gì, nó nhấp nháy mắt với Quân:
- Tớ còn giữ ít pháo đấy, ăn cơm xong chơi pháo với tớ đi!
(Còn nữa).
Minh Hà đưa lắc cốc rượu trong tay. Viên đá chạm vào thành thủy tinh tạo thành tiếng kêu “leng keng”. Quán bar nhỏ và khá yên tĩnh. Mới có sáu giờ chiều, chưa đến giờ “bay”.
Cô chống tay nhìn nữ ca sĩ đang hát trên sân khấu. Toàn là nhạc nhẹ, nhiêu đây chưa đủ làm dịu đi cơn “sóng thần” trong lòng cô. Thứ cô cần là một không gian ngập ngụa tiếng bass đập, tiếng hò hét, một không gian nghẹt thở, không hở một giây nào để suy nghĩ.
Siết chặt cốc rượu trong tay, cô nhếch mép lên cười. Cười cho chính bản thân mình. Cô không nghĩ là cô đủ bình tĩnh để ngồi ở đây cả ngày và chỉ nhâm nhi gần hết chai rượu nhẹ. Tửu lượng của cô khá lắm, phải là rượu mạnh, cực mạnh thì may ra cô mới say. Khi say thì đầu óc cô trống rỗng, mọi phiền phức đều biến hết.
Từ lúc biết uống rượu đến giờ, cô chỉ say duy nhất một lần. Đó là khi cô được dẫn đến mộ của bố mẹ. Hai ngôi mộ liền kề nhau, hương khói lạnh ngắt. Không một tấm ảnh, tất cả những gì cô thấy chỉ là dòng chữ khắc tên bố mẹ cô trên hai bia mộ. Cô khóc nức nở ở đấy, sau đó cô tìm đến rượu. Lần ấy cô say, cả người mềm nhũn như chết rồi. Dượng - người nhận nuôi cô – đã đóng băng mọi tài khoản của cô trong một tháng để phạt cô.
Xem ra hôm nay sẽ là ngày đánh dấu một Minh Hà say xỉn lần hai. Cô không ngại dượng nữa, dù sao cô cũng tách khỏi dượng từ lâu. Cô đưa cốc rượu lên miệng uống một ngụm nhỏ. Sẽ say, nhưng không phải ở đây. Quán bar nhỏ này chỉ là nơi dừng chân nghỉ ngơi của cô để chuẩn bị ột chuyến “bay” thông đêm. Chả còn gì để cô phải gồng mình khoác lên cái mác ngoan hiền nữa. Hôm qua cô đã tát con bé đó, người cô yêu còn chứng kiến việc đó. Xem ra không còn đường mà chối cãi nữa. Lộ nguyên hình rồi cũng hay, sống thoải mái hơn rất nhiều. Ngày hôm qua, những gì tích tụ trong lòng đều đã được cô xả hết ra. Còn ngày hôm nay, cô sẽ chìm trong ảo giác, mọi thứ trong tâm trí sẽ thật tuyệt.
Hơi nheo mắt lại để xem giờ, thời gian trôi nhanh thật, nghĩ ngợi lung tung một tý mà đã bảy giờ kém. Đi thôi, lên đến đó, ngồi nghỉ một chút là đến giờ “bay”.
Kéo ghế đứng dậy, Minh Hà lấy trong ví ra chiếc thẻ tín dụng, đưa cho phục vụ. Chiếc thẻ tín dụng này dượng cô cấp cho, sau đó dượng bỏ cô ở lại Việt Nam, sống một mình trong căn hộ cao cấp, còn ông ấy lại sang Anh tiếp tục công việc làm ăn. Nếu không phải có mấy đứa em gái, đặc biệt là Dương, bầu bạn thì chắc cô đã lên cơn tâm thần vì tự kỉ mất.
- Em làm gì ở đây vậy?
Giọng nam hơi trầm vang lên. Minh Hà quay lại, cô hơi nhíu mày, không phải anh ta tìm đến cô để bóc mẽ sự giả tạo của cô trước kia chứ?
- Không liên quan đến anh. – Minh Hà cộc cằn trả lời.
- Tâm trạng em không tốt à? – Thư kí Bảo chưa nhận ra được sự thay đổi kì lạ và nhanh chóng của cô, anh kiên trì tiến đến gần cô và hỏi.
- Đã nói không liên quan đến anh mà. – Minh Hà gắt lên và bước nhanh ra ngoài.
Cô hơi bất ngờ khi thấy thư kí Bảo chưa có phản ứng gì thể hiện là anh ta đã biết chuyện cả. Hay là con bé đó chưa nói gì?
Chắc là chưa đến tai anh ta thôi.
Cô ngồi vào trong xe, nói với tài xế riêng khởi hành. Trước khi xe lăn bánh, cô kịp nhìn thấy thư kí Bảo đang chạy ra ngoài cửa quán bar và gọi tên cô.
Kệ. Chả quan tâm. Một kẻ quá nhiệt tình và đầy rẫy phiền phức.
- Chú cho xe đi nhanh hơn hộ cháu.
***
Hôm nay Phương lại được nhìn thấy một Quân “trẻ con”. Cả hai đốt pháo nổ ầm nhà. Thật may là hàng xóm hai bên đều khá dễ tính, chứ không chắc họ đã gọi tổ trưởng tổ dân phố đến... bắt vì tội “tàng trữ và tiêu thụ hàng quốc cấm” mất.
Nghịch xong đống pháo khổng lồ cũng đã là tám giờ. Nó lấy chân đạp đạp vào người Quân – lúc này đang “lăn lê bò toài” trên sàn nhà.
- Cậu... không về à?
- Không. – Quân bướng bỉnh trả lời.
- Vì bố cậu à? – Nó đến ngồi cạnh Quân.
- Không. – Quân gối đầu lên đùi nó, khép mắt lại, giống như đang ngủ vậy.
- Đừng có bướng. Đó là bố cậu đấy. – Nó cốc nhẹ vào đầu Quân. – Bác ấy chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Nghe tớ đi, quay trở về, bình tĩnh nói chuyện với bác ấy. Tớ không tin một Quân đầu đội trời chân đạp đất mà lại không dám thuyết phục bố mình đâu.
- Buồn ngủ quá. – Quân ngáp dài. Thái độ này là muốn trêu tức nó đây mà. Rõ ràng là đang rất nghiêm túc, thế mà Quân lại vô tâm phá hỏng.
Nó giận run người. Nó đứng phắt dậy, đầu Quân mất điểm tựa đập cái “cốp” xuống sàn.
- Cậu không coi lời tớ ra cái gì à? – Nó nghiến răng trèo trẹo. Không thể tha thứ được.

- ... – Quân xoa đầu nhìn nó, đau thật. Còn vết thương trên trán nữa chứ, Phương nhẫn tâm quá.
- MỘT LÀ CẬU...
Nó định quát lên đe dọa Quân thì tiếng chuông cửa vang lên, chặn ngang cổ họng nó.
Nó lườm Quân một cái cháy mặt rồi hậm hực đi ra ngoài cổng. Quân ngơ ngác đi theo, may mà có tiếng chuông, không thì cậu chết với Phương mất.
Dương sốt ruột đứng trước cổng nhà nó, khi cánh cổng vừa được kéo ra, con bé đã vội vã chộp lấy Phương:
- Chị Minh Hà... Cô có thấy chị Minh Hà đâu không?
- Không. Có chuyện gì vậy? – Nó lắc đầu trả lời. Hiếm khi thấy Dương hốt hoảng như vậy.
Cả nó và Dương đều quay sang nhìn Quân.
- Không biết. Từ hôm qua đến giờ đã về nhà đâu. – Quân cũng lắc đầu.
- Vậy chị ấy đi đâu? Tôi tìm khắp nơi rồi. – Dương giật tay áo của Quân. – Anh không biết chị ấy liều lĩnh như thế nào đâu. Mau đi tìm chị ấy đi.
Sắc mặt của cả Quân lẫn nó đều tái đi sau khi nghe câu nói của Dương. Chẳng nói chẳng rằng, cả hai đều chạy vụt đi.
Gần như là mọi ngóc ngách trong thành phố đều được cả ba đến tìm. Nhưng Minh Hà thì vẫn chẳng thấy đâu. Đã là chín giờ. Minh Hà có thể đi đâu được?
Điện thoại của Quân đổ chuông. Là thư kí Bảo gọi. Giờ này còn làm phiền nhau là thế nào đây.
- Alo – Quân khó chịu bắt máy.
“Minh Hà có ở nhà cậu không?”. Giọng thư kí Bảo có phần ngập ngừng. Thái độ của Minh Hà lúc ở quán bar nhỏ kia khiến anh hơi lo.
- Chúng tôi đang đi tìm cô ta đây. Anh có gặp cô ta ở đâu không? – Quân lập tức hỏi, có một chút hy vọng.
“Tôi gặp cô ấy ở bar Love cách đây một tiếng. Nhưng cô ấy đã bỏ đi ngay lúc đấy rồi.” Thư kí Bảo càng lo lắng khi nghe Quân thông báo.
- Anh có biết cô ta đi đâu không?
“Tôi không biết, nhưng xe của Minh Hà đi về phía đường Sở Dầu.”
- Tôi biết rồi.
Quân quay sang nó và Dương nói:
- Minh Hà đi về phía đường Sở Dầu. Chắc cô ta muốn lên Hà Nội. Cô có biết cô ta hay đến chỗ nào ở Hà Nội không?
Mặt Dương tái nhợt. Con bé lẩm bẩm nói, giống như tự nói với chính mình hơn:
- Lên Hà Nội. Chị ấy đến sàn Next Top.
- Cô ta bị điên à? Ở đây thiếu gì sàn mà phải lên tận đấy. – Quân vò xù tóc rồi hậm hực vào xe.
- Cậu còn nói được như thế à? Đi nhanh lên. – Nó mắng Quân. Trong lúc “nước sôi lửa bỏng” như thế này mà còn nói một câu như thế, thật quá đáng mà.
Chiếc xe oto màu trắng rồ ga phóng đi về phía đường Sở Dầu, theo sau là chiếc xe oto màu đen. Một mối lo dấy lên trong lòng cả ba.
Minh Hà – cô ấy thật ngu ngốc!
Nexttop Club. 10 giờ 30 phút.
Sàn Nexttop với một màu xanh pha lê đặc trưng. Dù càng lúc càng về đêm nhưng người trong này vẫn đông như bình thường. Không khí ngày càng nóng lên. Bây giờ nhạc mới chính thức là bắt đầu “lên”. Thứ âm nhạc này mới chính là món quà dành cho dân “bay”, rõ hơn thì là cắn thuốc hút cỏ phải có âm nhạc như thế này mới thích hợp. Những người đánh Dj ở chính giữa kia phải thật chuyên nghiệp. Chỉ cần làm hỏng một đoạn nhạc nhỏ thôi cũng có thể khiến cho dân “bay” gãy thuốc.
Minh Hà ấn đầu lọc điếu cỏ vào gạt tàn. Cô kiêu ngạo đứng dậy, bàn tay thon chỉnh lại vạt váy ngắn cũn. Cô đi ra chính giữa – nơi mà những con người đang sôi động nhất. Hút cỏ xong là phải đến chỗ có nhạc lớn để nhảy. Như thế mới thật sự là “bước vào cõi tiên”.
Cô lắc lư điệu nghệ theo điệu nhạc. Một người thanh niên bước đến, ngang nhiên ôm lấy eo cô và cùng cô nhảy.
Minh Hà đang say, còn cả “phê” cỏ nữa. Vì thế nên cô chẳng có phản ứng gì. Cô để cho bàn tay kia tự tiện động vào mình.
Nhảy mệt nghỉ, cơn say “cỏ” cũng dần tan. Minh Hà rời đến quầy bar để nghỉ. Cô châm lửa ột điếu cỏ nữa. Người thanh niên kia cũng đi theo cô. Hắn ta ngồi ngay cạnh cô và gọi một ly rượu giống hệt cô.
- Ra ngoài cùng anh không? - Hắn ta uống cạn ly rượu rồi nhìn Minh Hà.
- Đi đâu? – Minh Hà chống tay nhìn hắn, cười không kiểm soát.
- Bão. - Hắn ta đưa mặt mình sát vào mặt Minh Hà.
- Tôi không muốn đi “bão”. Tôi buồn ngủ rồi. – Minh Hà cười. Cô nói câu này là không có mục đích gì cả. Chỉ là hút cỏ và nhảy nhót xong thì cô mệt, cơn buồn ngủ gần như xâm chiếm. Thêm nữa là cô đang say, cho nên lời nói của cô cũng chẳng câu nệ gì.
- Vậy thì anh đưa em đi ngủ. - Hắn ta đỡ Minh Hà đứng dậy, sau đó rút trong ví ra tập tiền đưa cho bartender.
Minh Hà ngật ngưỡng theo hắn ta ra ngoài. Cô chẳng suy nghĩ được gì nữa. Những gì cô cần lúc này là một cái giường êm ái để phục vụ cho giấc ngủ.

Cả cơ thể cô giống như chìm trong ảo giác vậy. Nửa thực nửa hư. Cô không biết mình đang ở đâu. Người cô được đặt một tấm đệm êm ái. Không khí mát lạnh hơn. Có tiếng xả nước nữa. Nhưng Minh Hà mặc kệ, cô kéo chiếc chăn mỏng lên và tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Ngủ một giấc thật dài để quên đi mọi chuyện.
Có một bàn tay vuốt ve sau lưng cô. Tiếng kéo khóa ở lưng váy rít dần. Và còn cả thứ da thịt mát lạnh đang mơn trớn cô nữa. Minh Hà cảm nhận được những điều đấy trong giấc ngủ, nhưng cô không thể phản ứng được. Rượu và “cỏ” khiến cô chóng mặt. Mặc dù trí não đã ra lệnh cho từng bộ phận trên cơ thể là phải phản ứng lại, nhưng từng cái nhấc chân nhấc tay đôi với cô bây giờ cũng là một sự khó khăn.
Minh Hà nhăn mặt. Khó chịu quá. Còn có cả sự ghê tởm nữa.
Cô bắt đầu cựa quậy. Sau dần là giãy giụa. Nhưng cánh tay cô bị khóa chặt. Cổ cô nóng ran. Một bàn tay đang vuốt ve đùi cô.
Minh Hà chợt mở to mắt. Cô đang ở đâu đây? Một gã đàn ông đang nằm trên cô.
Cô giật mình hét lên.
Thấy cô có phản ứng, hắn ta bắt đầu khống chế cô. Cô càng sợ. Cô không nhớ có chuyện gì xảy ra. Minh Hà gào lên.
- CỨU TÔI! CỨU TÔI VỚI!
Gã đàn ông bẩn thỉu kia bịt chặt miệng cô.
“Ưm... ưm...” Minh Hà không nói thành tiếng.
“Rầm!”
Cánh cửa phòng bị bật ra, âm thanh chói tai.
- Thằng chó. Cút ra.
Quân và thư kí Bảo lao vào ngay lập tức. Gã đàn ông kia bị bất ngờ. Quân và thư kí Bảo đánh hắn không thương tiếc. Đặc biệt là thư kí Bảo. Anh ta gần như phát điên, anh đánh hắn không một chút gượng tay.
Phương và Dương chạy đến bên cạnh Minh Hà. Nó vội lấy chiếc chăn mỏng quây xung quanh Minh Hà. Chiếc váy trên người Minh Hà cũng gần như tuột xuống rồi.
- Này. Dừng lại được rồi đấy. – Quân giữ lấy tay thư kí Bảo. Nhan sắc của kẻ “yêu râu xanh” kia vị bóp méo đến độ đáng sợ.
- Bỏ ra. Tôi phải tặng nó “món quà” này nữa. – Thư kí vảo với lấy cái đèn ngủ, giơ lên.
Gã đàn ông kia hét lên đầy khiếp sợ.
- Đã nói dừng lại. – Quân giật lấy cái đèn ngủ ra. Sau đó cậu quay sang gã đàn ông đang run rẩy kia. - Biến đi.
Tất nhiên là hắn ta vội thu lượm quần áo rồi bỏ chạy.
- Cô bị điên à? – Quân gần như điên lên với Minh Hà.
- Chuyện của anh à? – Minh Hà cũng không vừa, bây giờ cô đã tỉnh táo hơn. – Tôi làm gì kệ tôi. Tôi có chết cũng không liên quan đến anh.
“Chát!”
Một cái tát giáng thẳng xuống mặt Minh Hà. Là của Phương.
- Cái tát này tôi dành cho chị. Giữ cho đến hết đời đi. Đừng có bán rẻ nhân phẩm của người con gái như thế.Chị còn trẻ. Đừng làm gì để rồi ôm lấy ân hận về sau. Trinh tiết chỉ có một, giữ lấy và giành cho người đàn ông xứng đáng. Chị đâu có muốn sống buông thả như thế này. – Nó gằn giọng. - Chị có biết chúng tôi khó khăn như thế nào mới tìm được chị không? Và chị có biết là chị đang lãng phí sự quan tâm của mọi người không?
Tất cả điều sững sờ trước hành động của nó.
Minh Hà ôm phần má bị tát không nói lên lời. Quá kinh ngạc mà.
- Đứng dậy và đi về đi. Tôi mong chị sẽ không dại dột như thế này lần nữa.
Nó kéo tay Quân và bước nhanh ra ngoài, để lại ba người đang chết đứng trong phòng.
Ra đến ngoài gara, nó mới chịu dừng lại. Nước mắt bây giờ mới chịu lăn xuống. Nó lấy tay áo lau đi.
- Có đáng để cậu khóc vì cô ta không? – Quân thở dài và lau nước mắt cho nó. Cái tính thương người của nó bây giờ đang rất phiền phức đấy.
- Cấm cậu nói thế... Chị ấy không giống như cậu nghĩ... – Nó vừa nói vừa nấc lên. Lần nào nói chuyện mới Quân về Minh Hà, nó đều bênh Minh Hà hơn.
- Rồi. Cậu đúng. – Quân lau nước mắt cho nó. Cậu thở dài. Luôn là thế mà.
- Nhưng vừa nãy tớ tát có mạnh không? – Nó lúng túng hỏi Quân.
- Có. – Quân thản nhiên gật đầu.
Người nó giật nảy lên. Lúc đấy thật sự là rất giận. Giận sự nhẹ dạ của Minh Hà. Và cả sự bất cần đến dại dột của cô ấy. Vì thế nên nó mới tát Minh Hà. Không có gì khác ngoài mục đích làm Minh Hà hiểu.
- Cậu không làm sai đâu, đừng làm bộ mặt đó nữa.
Quân cúi xuống, cạ trán mình vào trán nó. Cái gương mặt đầy ân hận và cắn rứt của nó khiến cho cậu thấy... hay hay. Đến Quân còn không ngờ nó có hành động đấy. Đúng là làm người khác “bổ ngửa” ra mà.
Chỉ là cố gắng vui vẻ trước nó thôi. Quân biết ngày mai, bố cậu sẽ không để yên cho cậu đâu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui