Chap 12:
Những ngày hôm sau vẫn tiếp tục như thế. Nó liên tục tránh mặt Quân. Ngồi trên xe thì giả vờ ngủ. Giờ ra chơi trốn chặt ở trong lớp hoặc chạy ra canteen.
Canteen trường nó ở bên cạnh dãy nhà B, khi đi đến canteen kiểu gì cũng phải đi qua nhà đa năng.
Hôm nay cũng như mọi ngày, vừa hết tiết nó đã lò dò chạy nhanh xuống canteen. Vừa mới đi đến cửa phòng đa năng thì bỗng nhiên có một cánh tay chộp lấy tay nó, lôi mạnh nó vào trong.
Quân ép nó vào tường, hai tay chống lên tường không cho nó chạy. Cậu nhìn thẳng vào mắt nó, đáy mắt ánh lên những tia tức giận:
- Cậu mấy hôm nay làm sao vậy?
- Tớ làm sao? – Nó nuốt khan.
- Tại sao lại tránh mặt tớ.
Nó không dám nhìn thẳng vào mắt Quân. Quay mặt đi chỗ khác, nó cố chỉnh giọng cho tự nhiên nhất:
- Tớ không tránh mặt cậu.
- Vậy tại sao thấy tớ là cậu chạy? Hết tiết bỏ xuống canteen?
Nó không biết trả lời như thế nào nữa. Tình thế này thì chỉ có… đánh Quân thì mới thoát được thôi.
Nó nuốt nước bọt, nắm chặt tay, bất ngờ túm lấy hai cánh tay Quân, chân phải hất lên, gạt mạnh vào chân của Quân.
Quân bị hẫng, mất đà ngã xuống.
Nó nhân cơ hội này vụt chạy.
- Xin lỗi.
- Trần Thanh Phương! Cậu đứng lại cho tớ! – Quân tức giận quát ầm lên.
Nó co giò chạy nhanh về lớp, ngồi phịch xuống ghế thở hổn hển. Tình huống vừa rồi nguy thật. Nó còn dám “đánh” Quân nữa. Nó cắn môi. Quân nhất định sẽ không tha cho nó.
“Chết rồi! Lúc về tính sao đây?”
Nó sực nhớ ra là lâu nay luôn đi học cùng Quân.
“Làm sao bây giờ?”
Mặt nó nhăn nhó một cách khổ sở.
“Hay là xin nghỉ tiết cuối? Nhưng mà tiết cuối kiểm tra.”
Ông trời thật không thương nó tý nào. Mặt nó méo xẹo, nghĩ tới lúc ngồi trên xe cùng với cái kẻ mà mình vừa đánh khiến nó rùng mình.
Nó thở hắt ra. Thôi kệ, cái gì đến cứ đến. Nó đành làm kẻ bất cần đời trong hôm nay vậy.
Như sợ nó trốn, vừa trống tan học cái Quân chặn ở cửa lớp nó, mặt đằng đằng sát khí. Nó nhìn Quân như nhìn thấy thần chết. Quân vẫn im lặng, kéo tay nó đi.
Nó ngồi trong xe mà cảm thấy khó thở. Không gian như nén xuống. Trực giác mách bảo nó có chuyện chẳng lành. Quân ngồi cạnh nó, khoanh tay trước ngực, quay sang nhìn thẳng vào mặt nó.
Nó thấy tình hình không ổn:
- Cậu… ừm… vừa nãy…có làm sao không? – Nó ngượng nghịu hỏi.
- Cái đấy không quan trọng. Nói cho tớ biết cậu đang làm sao đi?
- Tớ…không sao…cả.
Thế tại sao lại tránh mặt tớ? – Quân chồm dậy, đưa mặt mình sát vào mặt nó.
Tim nó càng đập dữ dội. Khoảng cách này nguy hiểm quá. Nó vội lấy hai bàn tay để chéo trước mặt, mắt nhắm tịt lại.
- Tớ không tránh mặt cậu. Tại…mấy hôm trước lúc tớ ngủ trên xe… Tớ tựa vào vai… - Nó nói một cách khó khăn. Lí do này cũng không tệ đấy chứ.
Quân phì cười. Cười thành tiếng trước sự ngượng nghịu của nó.
- Chỉ thế thôi?
- Ừ. – Nó gật đầu chắc nịch, hai tay vẫn chưa hạ xuống, cứ khư khư để trước mặt.
Quân cầm tay nó kéo xuống. Khuôn mặt cậu vẫn còn phảng phất nét cười.
- Ở bên Anh thì đấy chỉ là chuyện bình thường thôi. Không sao đâu, đừng bận tâm.
Nó lén thở dài, may mà Quân tin cái lí do củ chuối ấy
***
- Sắp đến Noel rồi. - Huyền nhắc.
- Ừm. – Quân hờ hững trả lời.
- Trường mình tổ chức prom Noel nữa.
Quân không trả lời. Cậu đang suy nghĩ về thái độ kì lạ của Phương. Cậu không ngốc đến nỗi tin vào cái lí do ngớ ngẩn kia.
- Phương đang thích một người. - Huyền nói tiếp, không liên quan gì đến câu trước cả.
Tin này như sét đánh ngang tai Quân vậy. Ngay lập tức, cậu ngồi thẳng dậy, mặt không giấu được sự sửng sốt.
- Ai?
- Em không biết. - Huyền lắc đầu. - Bạn ấy bảo thích nhiều lắm.
Quân không nói gì nữa. Cậu đờ người, mắt nhìn ra khoảng không. Sự lo lắng bao trùm lấy khuôn mặt điển trai.
- Nếu anh không làm-gì thì… - Huyền ngừng lại, lấy tay xoẹt ngang cổ. - Khực.
- Đêm hội Noel. – Quân nói chắc nịch.
Quân cũng đã nghĩ đến việc này từ lâu rồi. Cậu nhận ra rằng tình cảm của cậu dành cho Phương đã quá lớn, lớn đến nỗi cậu không thể giấu nó trong vỏ bọc bạn thân được nữa. “Con người thật tham lam”. Cái thông tin Phương đang thích một-người-nào-đó lại càng cho cậu thêm động lực để thể hiện tình cảm với Phương.
***
Nó lại ngồi ngẩn ngơ ở bàn học. Nãy giờ giải mãi không xong một bài toán cơ bản. Đầu nó đang lơ đếnh, bay bổng đi đâu đó.
“Quân có đồng ý với chị Minh Hà không nhỉ?”
Nó lẩm bẩm. Rồi lại cốc vào đầu mình một phát.
“Học đi.”
Nhưng mà hết học kì I rồi, giờ chỉ việc ngồi đợi đêm hội Noel thôi. Nó lại cắn bút.
“Nếu cậu ấy với chị Minh Hà yêu nhau thì mình hết cơ hội à?”
Nó lắc mạnh đầu.
“Chắc gì Quân đã thích mình.”
Nó đưa hai tay lên ôm đầu, vò tung mái tóc đen nhánh khiến nó xù lên, giống hệt con sư tử.
- Aaaaaaaaaaaaa… Điên mất.
Nó không giỏi che giấu cảm xúc như Quân. Mỗi lần đối diện với cậu là nó lại cảm thấy hồi hộp khó thở, cơ thể mềm nhũn, chân tay như thừa thãi. Cảm xúc trong lòng nó như những đợt sóng biển, dâng lên rồi táp mạnh vào trái tim căng đầy tình cảm luôn phản chủ của nó, khiến nó bứt rứt không yên.
Nó bấm số, gọi điện cho Huyền. Những lúc bản thân đang đi vào ngõ cụt như thế này thì người ngoài cuộc sẽ là sự lựa chọn sáng suốt nhất để tìm lối thoát.
“Cái gì? Cậu thích Quân á????”. Huyền hét lên trong điện thoại.
- Ừ. – Nó thở dài thườn thượt. - Tớ phải làm sao bây giờ?
“Làm theo những gì trái tim cậu mách bảo.”
- Tớ biết. – Nó ngập ngừng – Nhưng Quân… với chị Minh Hà…
“Làm sao?” , Huyền hỏi bật lại, giọng tò mò.
- Tớ thấy… Chị Minh Hà tỏ tình… ôm Quân, Quân không phản ứng… gì cả. – Nó nói ngắt quãng, cảm thấy xấu hổ khi nói thật rằng đã nghe lén câu chuyện này.
“Đồ ngốc. Anh Quân không thích chị Minh Hà. Chị ấy giả tạo lắm.”
Nó tròn mắt ngạc nhiên.
“Hãy đi nói cho Quân biết. Dù thất bại hay thành công thì cậu cũng đã dũng cảm bày tỏ được tình cảm của mình. Yêu mà không nói là điều dại dột nhất của những kẻ khờ.”
“Yêu mà không nói là điều dại dột nhất của những kẻ khờ”. Nó như được vớt khỏi dòng sông tâm trạng. Chỉ đơn giản vậy thôi mà sao nó lại không nhận ra nhỉ? Nó cốc đầu mình một cái, cười:
- Cảm ơn cậu. Tớ hiểu rồi.
“Còn một tuần nữa là đến đêm hội Noel của trường mình rồi. Cơ hội của cậu đấy. Tớ sẽ giúp cậu.”
- Cảm ơn cậu nhiều. – Nó mỉm cười hạnh phúc. Bên cạnh nó còn có Huyền giúp đỡ rất nhiệt tình.
“Tối hôm đấy cậu sẽ đẹpppppppppppp như một nàng công chúa.”, Huyền cố tình kéo dài, giọng điệu chảy nước trêu nó.
- Ừ ừ. Trăm sự nhờ cậu.
“Sau này nhớ phần tớ một mâm là được.”, Huyền bắt đầu giở giọng ác quỷ ra.
- Đừng có linh tinh.
Nó nhún nhảy trên cái đệm êm ái, hồi hộp chờ ngày Noel sắp tới. Và nụ cười theo nó đi vào giấc ngủ.
Huyền nhìn vào màn hình điện thoại còn sáng, cô cười ranh mãnh.
“Đêm Noel sẽ vui lắm đây.”
Cô gật gù vuốt cằm.
“Có nên mang máy quay đi không ta?”
Rồi cười hè hè rất man rợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...