Chương có nội dung bằng hình ảnh
Sau khi nói vài câu với ba người bọn Nhậm Quảng, Túc Ngô bọn họ mới đóng cửa bắt đầu nhớ lại mọi chuyện.
Hoắc Tập vẫn luôn ở cùng bọn họ, vào khách sạn cũng không có ăn uống thứ gì, thậm chí còn chưa nói lời nào, nhưng vì sao lại đột nhiên ngã xuống chứ?
"Vừa rồi Hoắc Tập bắt lấy tôi, hình như muốn nói gì đó, nhưng bị quản gia cắt ngang." Chúc Lam Phong nói: "Lúc đó có thể cậu ấy đã cảm thấy không đúng."
"Là giẫm phải cơ chế ẩn gì đó của phó bản sao?" Mạo Tử nói.
"Không chắc, bởi vì hệ thống không thông báo gì." Chúc Lam Phong nói.
Túc Ngô nhớ lại toàn bộ quá trình từ lúc tiến vào phó bản tới bây giờ, đem điểm đáng ngờ đặt ở trên kỹ năng phụ trợ.
"A, ở phó bản trước lão đại và cậu ta đều nhận được khen thưởng kỹ năng phụ trợ của hệ thống, nhưng kỹ năng đó là gì?" Chúc Lam Phong hỏi.
Túc Ngô: "....." Túc Ngô quăng ra ánh mắt ý là làm sao tôi biết được.
Chúc Lam Phong: "....." A, thực xin lỗi! Quên mất anh đã bị hệ thống tước đoạt quyền sử dụng.
Hoắc Tập giống như được uống thuốc ngủ không hề động đậy, bọn Túc Ngô rất nhiều lần lây lây người, nhưng đều không có hiệu quả.
"Này, hiệu quả ngủ này giống như hôn mê vậy." Mạo Tử thở dài một hơi, tỏ vẻ hâm mộ.
"Bỏ đi, để cậu ấy ngủ đi, chúng ta xuống dưới nhìn xem." Túc Ngô nói, trước khi ra khỏi phòng có để lại lời nhắn, nghĩ nếu Hoắc Tập tỉnh lại thì sẽ chờ bọn họ trở về.
"Chúng ta cứ đi như vậy, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?" Mạo Tử hỏi một câu.
"Chắc là sẽ không, hiện tại vẫn là ban ngày, các người không nghe hệ thống nói sao? Câu chuyện đều phát sinh vào buổi tối." Túc Ngô đóng cửa lại, chuẩn bị đi xuống lầu xem xét.
Phó bản này so với phó bản trước khác biệt khá lớn, thuộc về cốt truyện tương đối phức tạp, bản thân người chơi chính là bộ phận quang trọng để đẩy mạnh phó bản, đợi ở trong phòng thì không có manh mối gì.
Không thể không nói khách sạn này thật sự quá cổ rồi, ánh đèn chiếu sáng mờ nhạt, có cảm giác như xuyên không, dưới chân là thảm phong cách Châu Âu, trên tường treo tranh sơn dầu, màu sắc của giấy tường mang phong cách hơi u ám.
"Hành lang này cũng quá dài đi." Mạo Tử nói một tiếng, khiến cho Túc Ngô chú ý: "Cô xem, lúc chúng ta ở bên ngoài xem phòng ở cũng không lớn, nhưng vì sao hành lang lại dài như vậy?"
Túc Ngô híp mắt nhìn một chút, ánh đèn trên hành lang thật sự là u ám, nhưng làm thị giác cảm giác được hành lang rất dài.
Chúc Lam Phong đi lên phía trước vài bước liền phát hiện không thích hợp, ở cuối hành lang treo một cái gương.
"Đệt! Một cái gương, tôi nói như thế nào mà cảm thấy hành lang dài như vậy." Chúc Lam Phong nói: "Chính là vì ánh đèn quá mờ, làm cho không rõ ràng thôi."
Túc Ngô quan sát xung quanh một chút, không nhìn ra nơi này còn có gì không thích hợp, dứt khoát đi xuống lầu.
Đại sảnh khách sạn đã có không ít người chơi đang ngồi, mọi người biết rõ, cái phó bản này không phải vừa vào liền đánh gϊếŧ này nọ, mà nó giống như một vỡ kịch, muốn người chơi đi theo từng bước cốt truyện.
Quản gia phi thường nhiệt tình, cho mỗi người chơi một ly hồng trà.
"Các vị khách tôn quý của tôi, hãy nếm thử hồng trà của trấn nhỏ Y Lan chúng tôi đi, hồng trà này buổi tối sẽ làm cho mọi người ngủ ngon mơ đẹp." Nói xong hắn cũng lấy cho mình một ly, làm trò trước mặt người chơi rồi đưa lên miệng uống.
Người chơi đang ngồi ở đây đều rất cẩn thận, đều chỉ làm ra vẻ đưa lên miệng nhấp miếng nhỏ, quản gia cũng không tức giận, cười tủm tỉm nhìn mọi người.
Vị NPC lớn này cùng với hình ảnh quản gia phong cách Châu Âu trên phim không khác gì nhau, không thể nói không thích hợp, cũng lại cảm thấy không thể nói là quỷ dị gì, chính là bởi vì hoàn cảnh cho phép.
Ngón tay Túc Ngô đặt trên tách trà cọ sát qua lại, anh đột nhiên mở miệng hỏi: "Mạo muội hỏi một chút, chủ nhân của khách sạn đang ở đâu?"
Khi Túc Ngô mở miệng những người chơi đều nhìn anh, kỳ thật mọi người đều muốn hỏi, chẳng qua không có ai nguyện ý làm chim đầu đàn thôi, hỏi thật hay nói lời tốt, nếu chạm vào chỗ không nên chạm của hệ thống, thì rất phiền toái.
Túc Ngô ngồi như hoàng đế, vui vẻ thoải mái dựa lưng vào sô pha, bắt chéo chân, bộ dáng thập phần dọa người.
"Chủ nhân ra ngoài bàn chuyện làm ăn rồi, thưa khách hàng thân mến của tôi." Quản gia vẫn treo trên mặt nụ cười thương nghiệp nói với Túc Ngô.
"Khi nào ông ta trở về?" Túc Ngô lại hỏi.
"Chắc 8 giờ chủ nhân mới trở về." Quản gia nói: "Rốt cuộc có nhiều khách tới như vậy, chủ nhân đương nhiên sẽ cùng các vị khách tôn quý dùng bữa tối rồi. Chủ nhân là người thích náo nhiệt, mỗi lần có từ hai khách trở lên chủ nhân đều sẽ cùng bọn họ dùng bữa tối, cùng dùng bữa cho tới khi bọn họ rời khỏi khách sạn."
Nói cách khác, chủ nhân khách sạn ban ngày sẽ không thấy người đâu, chỉ có 8 giờ tối mới có mặt ở khách sạn. Túc Ngô cùng quản gia nói chuyện qua lại, moi được không ít tin tức, bắt đầu cũng có người lớn gan đặt vấn đề.
"Chúng tôi có thể ra ngoài đi dạo không?" Người nói chuyện chính là một cô gái trẻ, vóc dáng rất cao.
"Đương nhiên rồi các khách hàng thân mến của tôi, có điều các bạn cần phải về trước 8 giờ tối, chủ nhân không thích có khách đã khuya mà chưa trở về khách sạn." Quản gia nở một nụ cười quỷ dị: "Phải biết rằng, đến buổi tối, bên ngoài sẽ rất nguy hiểm."
Nói cách khác, người chơi có thể ra ngoài khách sạn, nhưng phải về trước 8 giờ tối.
Mọi người cũng đã rõ ràng, đặc điểm quy tắc của phó bản này chính là yêu cầu mình phải mở miệng hỏi, cho nên bắt đầu có người không cùng NPC nói chuyện, đầu bếp, nhân viên dọn vệ sinh, hầu gái,....., nhưng thu thập được rất ít, phần lớn NPC này chỉ có thể trả lời một hai câu nội dung cố định.
"Lão đại, chúng ta đi chỗ nào?" Mạo Tử dựa vào cửa khách sạn nói, trước mặt là vườn hoa, đỏ rực một vùng, nhưng không nhìn ra là hoa gì.
"Cô cảm thấy hiện tại đang là mùa gì?" Túc Ngô thở ra hắc một tiếng, ngẩng đầu liếc nhìn trời.
"Mùa xuân?" Mạo Tử nói: "Không phải hoa đều nở hết rồi sao?"
"Nhìn cái cây kia giải thích như thế nào?" Túc Ngô chỉ chỉ vào cái cây bên cạnh, cái cây rõ ràng cách vườn hoa chưa đến 5m, nhưng hoa đã nở ra rất diễm lệ, ngược lại cái cây lại trơ trụi.
Đúng là trơ trụi, đến một cái lá cũng không có, nhưng lại rất to lớn, cành khô không có lá cây cùng một đóa hoa như môt bông tuyết đang nở ra.
Túc Ngô đi lên đẩy đẩy cái cây, rễ cây rất chằng chịt, dùng sức cũng không đẩy được, đẩy đẩy vài lần đều bất động.
Kỳ quái.
Ba người bọn họ vây quanh xem cái cây, những người khác ở trong khách sạn đi xung quanh nên hỏi cũng đã hỏi xong, bắt đầu có người chơi đề nghị đi lên trấn trên, sau đó chia thành ba nhóm cùng đi lên trấn.
"Chúng ta không đi sao?" Chúc Lam Phong nhìn Túc Ngô còn đang nghiên cứu cái cây hỏi.
"Đến chuồng ngựa xem trước." Túc Ngô nói.
Ba người đi đến chuồng ngựa ở hậu viện, có người đang dọn dẹp, nhìn dáng vẻ chắc là NPC của phó bản.
"Làm phiền, cho chúng tôi hỏi thăm một chút trấn này có nơi nào phong cảnh đẹp nhất?" Túc Ngô đi lên cùng NPC nói chuyện.
"Xin chào, khách hàng thân mến." Người chăn ngựa đối với bọn họ cung kính: "Trấn nhỏ Y Lan này vào tháng tư hoa anh đào là nở đẹp nhất, tháng năm tháng sáu là mùa blueberry được mùa nhất, tháng bảy tháng tám là sao trời mỹ lệ nhất, tháng mười là thời điểm cuộc đua ngựa diễn ra toàn bộ trên trấn đều rất náo nhiệt, rồi tới mùa đông, tốt nhất đừng đi, thịt dê thơm ngào ngạt làm cho người khác ăn đến không muốn đi đâu."
(*) Blueberry (quả việt quất):
Ô, người chăn ngựa này lúc trước là hướng dẫn viên du lịch sao?
"Hiện tại còn có thể mua blueberry không? Tôi muốn mua cho người nhà một ít." Túc Ngô nói.
"Xin lỗi khách hàng của tôi, ngài đã tới trễ rồi, tháng trước mùa vụ blueberry cuối cùng đã bị hái xuống bán hết rồi. Nhưng mà tiệc tối đêm nay chủ nhân sẽ chuẩn bị mứt blueberry ngon nhất, ngài có thể phết lên bánh mì ăn nhiều một chút." Người chăn ngựa nói xin lỗi một câu, bắt đầu giới thiệu cho bọn họ các loại mứt blueberry của khách sạn.
Túc Ngô không muốn ứng phó, đẩy Mạo Tử lên cho cô nghe NPC giới thiệu về việc đẩy mạnh tiêu thụ ở nơi này, chính mình vào chuồng ngựa muốn tìm manh mối khác.
"Không!" Người chăn ngựa đột nhiên kêu to: "Khách hàng thân mến, bay giờ ngài không thể chạm vào những xe ngựa này, chỉ có lúc rời đi mới có thể chạm vào."
Nhìn dáng vẻ này, lên trấn chỉ có thể đi bộ rồi.
Ba người Túc Ngô bọn họ đi vòng quanh khách sạn quan sát một vòng, phát hiện vị trí của cái khách này thật sự có chút hẻo lánh, phạm vi mấy dặm cũng không có người nào, như một cái đảo hoang.
Bọn họ không lên trấn, quan sát xong ngoại cảnh của khách sạn chuẩn bị vào bên trong tìm kiếm manh mối gì đó, đầu tiên ba người ở tầng một tìm một vòng lớn, cũng không phát hiện chỗ nào kỳ quái, tầng một không có nhiều phòng, nhưng có phòng ăn và phòng họp, phòng bếp cũng ở bên cạnh phòng ăn.
tầng hai đều là phòng dành cho khách, Túc Ngô bọn họ phát hiện ở cuối hành lang tầng hai cũng có một cái gương, làm thị giác đem toàn bộ hành lang kéo dài hơn, nếu nói cái gương này chỉ là một cái gương bình thường, đánh chết anh cũng không tin.
Ai sẽ ở trên hành lang treo một cái gương?
Sau đó chính là tầng ba, tầng ba so với tầng hai yên tĩnh hơn nhiều, nhưng việc yên tĩnh này càng làm gia tăng thêm một tia sợ hãi. Cái bầu không khí này, khách sạn không phá sạn mới là lạ.
Đi một vòng lớn cũng không phát hiện chỗ nào kỳ quái, ba người liền trở về nghỉ ngơi.
Quản gia đều chia phòng cho mỗi người, bọn họ bón người đều có phòng riêng, phòng của bọn họ cạnh nhau, nhưng xét thấy mới vừa tiến vào đã có một người ngã xuống, mọi người cũng không về phòng mình, toàn bộ đều tập trung trong phòng Hoắc Tập chờ.
"Đây là muốn ngủ tới khi nào?" Mạo Tử nhíu mày nói một câu: "Ngủ cũng không được lâu như vậy chứ?"
Xác thật, Hoắc Tập ngủ đến rất đột nhiên, nhưng mà hệ thống cũng không thông báo người chơi tử vong hoặc là chạm vào kỹ năng che giấu thương tổn gì đó.
"Ế, lão đại, không phải anh có công lược của Đỗ Đường à? Lấy ra coi thử có manh mối gì không." Mạo Tử nói.
Túc Ngô vung tay lên trước mặt xuất hiện một cái hộp, mở hộp ra bên trong có một cuộn giấy, Mạo Tử đem cuộn giấy mở ra, tức khắc sắc mặt không tốt.
"Làm sao vậy?" Chúc Lam Phong cầm tờ giấy lên xem, trên tờ giấy viết bốn chữ ----- TIẾNG HÁT NỬA ĐÊM.
"Đệt! Đây là công lược? Ngắn như chân Phong Phong vậy, tính là công lược gì?" Mạo Tử chửi một tiếng.
Chúc Lam Phong: "Đừng quên còn một nửa ở trong tay của Lý Thanh....." Nói chuyện thì nói chuyện, mắng người ta làm gì?
"Đây là công lược." Túc Ngô nói: "Các cô không phát hiện sao? Công lược phó bản gần đây chúng ta có thể lấy được càng ngày càng ngắn rồi, hơn nữa tài nguyên cũng càng ngày càng ít. Biết điều này nghĩa là gì không?"
Sắc mặt Mạo Tử và Chúc Lam Phong tức khắc trầm xuống, tài nguyên công lược càng ngày càng ít, tỉ lệ tử vong trong phó bản càng ngày càng cao, người đi ra càng ngày càng ít, tài nguyên công lược cũng càng ngày càng ít.
Túc Ngô cảm giác được về sau phó bản sẽ càng ngày càng khó, nhưng người chơi nếu không làm phó bản, không kiếm kinh nghiệm, thăng cấp, thứ này giống như thôi mệnh phù vậy, chúng ta không chạy cũng phải chạy, bằng không chỉ có thể ở đây chờ chết.
Hoắc Tập nằm ở trên giường ngủ đến không biết gì, ba người bọn họ cũng không rời đi, một bên đợi xem đến khi nào cậu tỉnh, một bên bắt đầu suy nghĩ TIẾNG HÁT NỬA ĐÊM có ý là gì.
Thẳng cho đến lúc đại sảnh truyền đến tiếng chuông "keng keng keng", bọn họ nhìn thoáng qua thời gian mới phát hiện đã tới 8 giờ, vì thế ba người đứng dậy đi xuống dưới, cửa vừa đóng lại, trong bóng tối ngón tay Hoắc Tập khẽ động một chút.
- -------------------------------------------------------------------------------
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ VÀ MỘT NGÀY TỐT LÀNH.
P/s: cho tui xin một ⭐ bình chọn nha, cảm ơn mọi người nhiều.