Xin Hãy Tha Cho Tôi


Vương Như lo lắng nhìn Mặc Tinh, hỏi xem cô có cần đi khám bác sĩ không, nhưng đáp lại là lời từ chối của Mặc Tinh.

Sau khi hai người dùng bữa trưa xong, bọn họ đã dành hơn bốn tiếng đồng hồ để trang điểm và tạo kiểu tóc, khi về đến khách sạn Minh Châu thì đã là 7 giờ tối.
Giấy mời dự tiệc sinh nhật được gửi ra dưới danh nghĩa nhà Tiêu, cho nên hôm nay có rất nhiều người đến đây tham dự.
So với lần trước trong bữa tiệc sinh nhật của Vương Như, thái độ của các vị khách đối với Mặc Tinh đã thay đổi một chút.

Lần trước họ đã khen ngợi Mặc Tinh một cách không chủ ý, nhưng lần này họ đã cẩn thận một chút nhằm làm hài lòng nhà họ Tiêu.
“Chiếc váy của cô Mặc hôm nay thực sự rất tuyệt vời.

Tôi nghĩ thiết kế này hơi quen thuộc.

Có phải là của Buddy Melville không? Tôi cũng có một chiếc váy do anh ấy tự tay thiết kế.”
"Không thể tin được làn da 20 tuổi của cô Mặc lại đẹp đến như thế, đẹp hơn cả làn da của Ninh Ninh nhà chúng tôi rất nhiều.

Ninh Ninh, con mau lại đây học tập cách chăm sóc da của cô Mặc đi.”
Cho dù là trước đây hay là bây giờ, Mặc Tinh vẫn luôn ghét đám người đạo đức giả tạo này.


Trước đây khi cô vẫn còn là con gái nhà họ Mặc, bọn họ vẫn luôn cố gắng nịnh nọt, lấy lòng cô, nhưng kể từ khi cô rời đi, mọi chuyện đã khác.

Không ngờ giờ đây, cô lại phải chào đón nó một lần nữa.
“Cảnh Nam ở đằng kia, tôi và Tinh Tinh qua đó gặp thằng bé một chút.” Vương Như cười nói.
Đám đông chế giễu vài câu rồi giải tán.
Vương Như đưa cho Mặc Tinh một ly nước trái cây, bà ấy bất lực nói: “Nói nhiều như vậy, cháu có khát không?”
“Một chút thôi ạ, cám ơn bác gái.” Mặc Tinh uống một hơi, cô vẫn cảm thấy có chút khát, nhưng khi cô định đi lấy nước trái cây thì bị ngăn lại.
Vương Như cầm lấy ly nước trái cây trong tay cô đặt lên bàn: “Bữa tiệc sinh nhật này đặc biệt dành cho cháu.

Nếu cháu uống nhiều quá kiểu gì cũng phải vào nhà vệ sinh, như thế lãng phí ngày hôm nay lắm!”
Mặc Tinh đáp lại một tiếng.
"Có điều bữa tiệc sinh nhật này chính là dịp để cháu nói với mọi người, cháu không phải là đứa trẻ bị bỏ rơi, cháu cũng chẳng cần phải nịnh nọt, lấy lòng bọn họ làm gì, không cần phải để ý tới từng lời nói của mọi người đâu.” Vương Như sau đó lấy cớ đi tìm con trai mình, nhưng bà ấy thậm chí không biết anh đang ở đâu.”
Mặc Tinh nở một nụ cười gượng gạo: “Thà nhìn xuống đất còn hơn nhìn lên trời.

Ở đây kiểu người gì cũng có, nếu không cẩn thận khiến họ phật lòng có khi họ trả thù mình cũng nên.”
Vương Như vỗ vỗ mu bàn tay cô, sau đó thở dài rồi kéo cô ra chỗ Tiêu Cảnh Nam đứng.

Khi hai người đi tới thì thấy anh đang bận nói chuyện với một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài điển trai: “Tôi sẽ xem xét nghiêm túc việc hợp tác của công ty anh, phiền anh tránh sang một chút cho tôi đi nhờ.”
Người đàn ông nói: “Vậy thì tôi sẽ đợi tin tốt từ anh”.

Sau đó anh ta và những người đàn ông, phụ nữ và trẻ em khác đều vụt sang một bên, dọn đường cho Tiêu Cảnh Nam đi.
Tiêu Cảnh Nam vội bước qua đám đông, tiến đến chỗ Vương Như, và gọi “mẹ” một tiếng.

Thấy Mặc Tinh đứng bên cạnh mẹ mình, anh dừng lại một chút rồi nói: “Chúc mừng sinh nhật, tẹo nữa tôi sẽ tặng quà cho cô.”
“Con đúng là có tâm mà.” Vương Như mỉm cười.
Mặc Tinh cúi đầu, giọng nói nhàn nhạt, cô dùng sức nắm chặt quần áo: “Cảm ơn tổng giám đốc Tiêu.”
Vương Như quan sát cẩn thận từng động tác của cô, sau đó bà ấy nhẹ nhàng mở tay cô ra, cúi xuống vuốt ve chiếc váy nhăn nhúm của Mặc Tinh.
“Chỉ là những gì người lớn căn dặn, giao phó thôi, cô không cần khách sáo.” Tiêu Cảnh Nam đưa tay lên thắt nơ, thản nhiên nói.
Mặc Tinh mím chặt môi, không nói gì.
“Nãy mẹ với Tinh Tinh đến thì không thấy con đâu, con vừa đi đâu à?” Ánh mắt của Vương Như chuyển qua giữa hai người họ, sau đó bà ấy thay đổi chủ đề.
Khi một người phục vụ đi tới, Tiêu Cảnh Nam vớ lấy một ly sâm banh trên khay, nhấp một ngụm rồi nói: "Nhiều người quá, con trốn ở nhà vệ sinh một lát.”
“Bình thường họ muốn gặp con không được, hôm nay đương nhiên phải nắm bắt cơ hội rồi.” Vương Như cười tủm tỉm hỏi: “Những người vừa rồi vây quanh con đều có ý muốn hợp tác với tập đoàn Tiêu Thị à?”
Mặc Tinh đứng bên cạnh Vương Như, chắp tay trước bụng dưới, cô lặng lẽ làm người vô hình.

“Cũng có người nói muốn gả con gái, em gái, chị gái cho con, chỉ cần con đầu tư tiền bạc vào dự án của họ, ngay cả người tình họ cũng tặng luôn.” Tiêu Cảnh Nam dừng một chút, nhìn vết sẹo trên vai và sau lưng Mặc Tinh, anh đột nhiên cau mày lại, sau đó tiếp tục uống sâm panh.
Khóe mắt Vương Như hơi nhướng lên, đáy mắt bà ấy hiện lên một tia châm biếm nhàn nhạt: “Vậy thì bọn họ vẫn còn lương tâm khi không bán vợ mình đấy.”
“Chỉ là trước mặt nhiều người như vậy, nói chuyện đó hơi khó thôi ạ.” Tiêu Cảnh Nam nói tiếp: “Dù sao cũng là chuyện riêng tư.”
Đây là chuyện của hai mẹ con bọn họ, Mặc Tinh cũng không thèm quan tâm.
Cái gọi là xã hội thượng lưu chẳng qua chỉ là quyền lực hơn, nhiều tiền hơn, sống bẩn thỉu và vô liêm sỉ hơn người bình thường mà thôi.
Khi cả ba đứng cùng nhau và nói về những người khác, các khách mời cũng tụ tập với nhau theo cặp, bàn tán về bọn họ.
“Bà Tiêu đã mời Mặc Tinh đến dự tiệc sinh nhật của bà ấy, và bây giờ bà ấy lại tổ chức một bữa tiệc sinh nhật đặc biệt cho Mặc Tinh… Có thật là bà ấy muốn kẻ sát nhân làm con dâu của mình không?”
"Cho dù bà Tiêu đồng ý đi chăng nữa, tôi cá chắc cả gia đình nhà họ Tiêu và ông Tiêu sẽ không chấp nhận chuyện này.

Bà ấy làm điều này chủ yếu là vì bà ấy muốn chọc tức bà An thôi.”
“Nhưng tôi nghe nói rằng bà Tiêu luôn có mối quan hệ tốt với Mặc Tinh.

Tôi không chắc liệu bà ấy có thực sự muốn Mặc Tinh làm con dâu hay không.”
"Trong trường hợp này, tổng giám đốc Tiêu chắc chắn cũng không muốn sống chung một nhà với Mặc Tinh.

Cô nghĩ mà xem, tương lai, tiền đồ của con trai mình và mối quan hệ không huyết thống, cái nào quan trọng hơn?”
Vương Như nói chuyện với Tiêu Cảnh Nam một lúc, sau đó nhìn xung quanh hỏi: “Mẹ cũng có gửi thiệp mời cho nhà họ An và nhà họ Mặc.

Sao bọn họ vẫn chưa tới nhỉ?”
“Mẹ nghĩ sao?” Anh Tiêu Cảnh Nam hùng hồn hỏi.

“Chắc là họ rất họ chịu.” Vương Như cười khúc khích, trong mắt bà ấy hiện lên một tia ý cười.
“Mẹ đã lâu không gặp bà Hàn rồi, mẹ qua đó nói chuyện với bọn họ một chút, con dẫn Mặc Tinh đi một vòng giúp mẹ nhé.”
Mặc Tinh yên lặng một lúc lâu, sau đó mới nói: "Không cần phiền tới tổng giám đốc Tiêu như vậy đâu ạ, cháu tự mình đi được.”
“Không phiền phức chút nào.” Vương Như không chút khách khí từ chối, quay đầu giải thích với Tiêu Cảnh Nam: “Dạ dày Tinh Tinh không tốt, lần này con đừng để con bé uống say nhé.”
Tiêu Cảnh Nam gật gật đầu, liếc nhìn Mặc Tinh: “Đi thôi."
Mặc Tinh khẽ cau mày nhìn Vương Như.
“Mau đi đi, các con đều trẻ nên có tiếng nói chung.” Vương Như không nhìn ra vẻ khẩn cầu trong mắt cô, bà ấy liền gọi người phục vụ đến, cầm một ly rượu đỏ rời đi.
Quy mô của bữa tiệc sinh nhật của Mặc Tinh hoàn toàn không giống như bữa tiệc sinh nhật của Vương Như, mặc dù người ra vào đông vui, nhưng cô không cảm thấy hạnh phúc chút nào.
Cô đi theo Tiêu Cảnh Nam, lẩn quẩn giữa đám đông, và thỉnh thoảng nhận được những lời chào hỏi của mọi người xung quanh, điều này khiến dây thần kinh cô lúc nào cũng trong trạng thái căng cứng.
"Ồ, hoá ra bà dì lao công chính là cô Mặc Tinh đây à!” Bùi Ngọc Tùng mặc một chiếc áo hồng, anh ta híp đôi mắt lại, trong đáy mắt chợt loé lên một tia kinh ngạc.

Anh ta vội vàng chạy tới bên cạnh Mặc Tinh, nâng một ly rượu đỏ lên nói: “Thất lễ, thất lễ rồi!”
Ánh mắt anh ta như đang lướt qua cơ thể Mặc Tinh, nhìn anh ta trông rất phong lưu, sau đó Bùi Ngọc Tùng ngẩng đầu lên và uống cạn ly rượu đỏ.
Mặc Tinh cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn cầm nước trái cây lên với anh ta: “Cậu Bùi!”
Nói xong, cô liền uống hết nửa ly nước trái cây.
Những người trong giới từng nói rằng Bùi Ngọc Tùng là kẻ háo sắc, nhưng đó chỉ là nghe nói thôi.

Sau này, anh ta có đến câu lạc bộ Dream và vô tình gặp cô, mới nói được vài lời đã ngay lập tức yêu cầu cô cởϊ qυầи áo ra, lúc đó cô mới hiểu sự ham muốn của anh ta lớn đến mức nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui