“Hoá ra là vậy.” So với vừa rồi, giọng nói của Vương Như thấp hơn một chút: “Con là người rất lý trí, tuy không phải là một người yêu lý tưởng nhưng lại là một nhà kinh doanh xuất sắc.”
Tiêu Cảnh Nam ậm ừ một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa, ngón tay thon dài của anh đặt trên chiếc vô lăng đen nhìn trông thật hấp dẫn, cuốn hút dưới màn đêm đen tuyền.
Một bầu không khí im lặng phủ kín quanh chiếc Bentley.
Một lúc sau, Vương Như quay đầu sang nhìn anh nói: “Con cố tình đánh gãy chân Mặc Tinh, tống con bé vào tù, không cho nhà họ Mặc nhận con bé.
Hai năm nay, con bé đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, cho dù con có tức giận đến mây cũng nên gạt bỏ đi.”
Tiêu Cảnh Nam đờ đẫn nhìn về phía trước, ánh mắt anh mơ hồ tựa phủ một lớp sương, hai tay cầm vô lăng chợt cứng lại, đầu ngón tay có chút trắng bệch do dùng sức nhiều.
Vương Như đợi một lúc không thấy anh lên tiếng trả lời, bà ấy bèn ngồi thẳng lưng, nhìn về phía trước thở dài một tiếng, trong tiếng thở dường như mang theo chút bất lực.
Trong phòng bệnh, sau khi Tiêu Cảnh Nam và những người khác rời khỏi đây không lâu, An Thiếu Sâm liền quay trở lại.
Mặc Tinh nằm trên giường bệnh, liếc nhìn anh ta một cái, cô chẳng buồn để ý tới An Thiếu Sâm.
Mặc Tinh nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.
“Chân… còn đau không?” An Thiếu Sâm bước đến giường bệnh nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, tim đập rộn ràng không kìm được.
Mặc Tinh trố mắt, ra vẻ thờ ơ nhìn anh ta: “Phiền anh An ghi nhớ giúp, cái này sao đau bằng vết thương gãy chân của tôi 2 năm trước chứ, thế này tôi vẫn chịu được.
Nếu anh không còn chuyện gì nữa thì mời anh rời khỏi đây, nếu để bà An nhìn thấy lại cho rằng tôi đang câu dẫn anh, đến lúc đó tôi cũng không biết nên giải thích như thế nào cho phải.”
Cô đối xử với anh ta như một người xa lạ, thậm chí trong lời nói mang chút ác ý và ghê tởm hơn người xa lạ.
An Thiếu Sâm nhíu mày: “Không có ai khác ở đây cả, cô không cần gọi tôi là anh An đâu.”
Mặc Tinh chế nhạo và phớt lờ anh ta.
“Chuyện Sơ Tuyết không cẩn thận làm cô bị bỏng, thêm cả việc thái độ không tốt vừa rồi của mẹ tôi, tôi xin thay mặt bọn họ nói lời xin lỗi với cô.” An Thiếu Sâm cay cay mắt nhìn thấy vết đỏ trên trán và vết sẹo ở đuôi lông mày của cô, anh ta vô thức đưa tay ra chạm mặt cô.
Mặc Tinh quay đầu lại, tránh để anh ta chạm vào mặt mình, cô cảm thấy anh ta thật ghê tởm và buồn nôn khi nghĩ đến việc anh ta sắp đính hôn với Đường Thiến mà vẫn còn mặt mũi chạy đến đây với cô.
Một cảm giác buồn bã xẹt qua mắt An Thiếu Sâm, anh ta thu tay lại sau đó nắm chặt tay, sắc mặt lạnh hơn một chút: “Nhưng quả thực là Sơ Tuyết không cố ý làm cô bị thương, con bé cũng xin lỗi cô rồi, cô không nên xúi giục Mặc Lôi đi đổ nước nóng lên người con bé chứ!”
“Không nên?” Mặc tinh tức giận nói, sau đó cô nở nụ cười, chống tay xuống giường, dùng sức ngồi dậy.
Cô ngước nhìn An Thiếu Sâm và nói từng chữ: “Anh nghĩ mình có tư cách gì để dạy dỗ tôi làm người vậy?”
“Mặc Tinh!” An Thiếu Sâm nghiến răng gọi tên cô.
Mặc Tinh quỳ trên giường, cô thẳng lưng, ép mình gần lại anh ta: “Dựa vào anh lớn tuổi hơn tôi? Hay là dựa vào việc anh học cao hơn tôi?”
Mùi xà phòng nhàn nhạt từ trên người cô xâm nhập vào khoang mũi, khiến nhịp tim của An Thiếu Sâm tăng nhanh không kiểm soát được.
“Tôi vẫn tưởng hai năm qua cô đã học được cách trở nên ngoan ngoãn rồi ai ngờ vẫn không biết phân biệt đúng sai, giống y như lúc trước, đúng là vô liêm sỉ!” An Thiếu Sâm lạnh lùng nói, sau đó quay người rời đi.
Mặc Tinh gọi anh ta lại: “Đợi đã.”
“Còn chuyện gì nữa không?” An Thiếu Sâm dừng chân lại, nhưng không hề quay đầu nhìn cô.
Bởi vì hành động vừa rồi đã khiến cây kim cắm vào mu bàn tay của Mặc Tinh rơi ra, máu từ lỗ kim đâm ra hai mảng băng y tế trên mu bàn tay của cô.
Cô đặt chiếc kim sang một bên và khó khăn quay trở lại vị trí ngồi: “Nếu anh An đã khinh thường và ghét tôi nhiều như thế, tôi nghĩ sau này anh đừng nên một mình đến tìm tôi.
Tôi không muốn bị người khác la mắng là hồ ly tinh hay là tiểu tam.”
An Thiếu Sâm quay đầu nhìn cô: “Đúng là miệng lanh mồm le!”
“Cơ thể tôi không tiện đi lại cho lắm, anh đi nhé, không tiễn.” Mặc Tinh nhàn nhạt nói.
Đáp lại cô là một tiếng “rầm” lớn của cánh cửa.
Mặc Tinh cười khẩy, sau đó cô nằm lại trên giường và nhìn chằm chằm lên trần nhà, thậm chí cô còn chẳng biết bản thân mình hiện tại đang suy nghĩ gì.
Một lúc sau, bác sĩ đến thay băng cho cô, thấy mu bàn tay Mặc Tinh sưng tấy, kim tiêm bị vứt sang một bên, bác sĩ liền tức giận nói: “Tôi chưa từng thấy bệnh nhân nào khó chịu như cô.”
Anh ra nói một tràng dài, ngoại trừ câu đầu còn đâu Mặc Tinh không nghe lấy một lời.
Cô cũng biết rằng những gì bác sĩ đang làm là vì muốn tốt cho mình nhưng cô không quan tâm đến cái gọi là chú ý, có lẽ là bởi vì… cô đã từng muốn chết rất nhiều lần, chỉ cần chết là cô sẽ không phải chịu đau khổ như bây giờ nữa.
Sau khi bác sĩ thay băng cho cô, anh ta vẫn lo lắng nên nhờ một y tá tới trôm nom Mặc Tinh.
Cô y tá nhỏ bé đó chỉ còn hơn 20 phút nữa là tan làm rồi vậy mà phải ở đây xem cô truyền dịch hơn nửa tiếng nữa, vẻ mặt cô ta đầy bối rối.
“Sau khi truyền dịch xong, tôi có thể tự mình rút kim tiêm được.
Cô đến giờ tan rồi thì về đi.” Mặc Tinh nói.
Sau khi cô y tá xác nhận lại với cô thêm mấy lần nữa mới vui vẻ rời khỏi.
Sau khi truyền dịch xong đã là 11 giờ 30 phút tối, Mặc Tinh nhìn ống truyền dịch một lúc.
Chỉ cần tiêm một ít không khí vào đó là có thể chết, đau đớn một tí chẳng đáng gì, chỉ cần sau này không đau khổ thêm là được.
Bọt khí từ từ đi xuống dọc theo ống truyền dịch, cô từ từ đưa tay lên rút kim tiêm ra.
Nếu cô chết, cô sẽ khiến cô y tá nhỏ bé kia phải gánh chịu thảm tội vì đã không trôm nom cẩn thận, vì vậy, Mặc Tinh cố gắng thêm một chút… Mặc dù cô không biết bản thân mình có thể gắng chịu được trong bao lâu.
Trưa ngày hôm sau, Lâm Hiểu mang canh sườn và một hộp quà được gói cẩn thận đến cho Mặc Tinh.
Mặc Tinh thấy vậy, nói: “Công việc cô bận rộn như vậy, không cần tới thăm tôi vậy đâu.”
“Cũng không bận tới mức đó, quản lý mới của tôi khá dễ, tôi xin nghỉ làm để tới thăm cô, anh ta đã đồng ý ngay.” Lâm Hiểu đặt đồ xuống, đảo mắt nhìn quanh phòng bệnh một vòng thì không thấy Tiêu Cảnh Nam, An Sơ Tuyết và An Thiếu Sâm đâu, ngay cả Mặc Lôi và Thủy Thanh Lan cũng không có ở đây, cô ấy có chút hơi thất vọng.
Mặc Tinh mím chặt môi nói: “Giờ cô về cũng được.”
“Tôi mới tới đây, làm sao mà mới ngồi một lát đã về rồi?” Lâm Hiểu bưng bát canh sườn heo cho cô : “Cô uống chút canh đi, bồi bổ thân thể.”
Mặc Tinh liếc bát canh sườn trong như pha lê và miếng mướp đông trong suốt màu ngọc lục bảo bên trong, cô nhẹ giọng nói: “Anh trai và chị dâu tôi vừa gặp phải một tai họa lớn vì tôi.
Tổng giám đốc Mặc và bà Mặc chắc chắn sẽ trông coi họ nghiêm ngặt hơn trước, không cho bọn họ cơ hội đến gặp tôi nữa.”
Sau đó, cô dừng lại một lát, nói tiếp: “Về phần tổng giám đốc Tiêu, cô An và anh An, bọn họ vốn đã ét tôi nên chẳng bao giờ có chuyện họ sẽ đến đây thăm tôi.
Cho dù là tình cờ đến thì cũng là đến để chế nhạo tôi mà thôi.
Cô là đồng nghiệp của tôi, không những không được lợi lộc gì mà còn bị liên lụy vì tôi.”
Mặc Tinh lại nói thêm một lần nữa: “Cô bây giờ có thể về được rồi đấy.”
“Gia đình cô bây giờ ai cũng khước từ cô, trong câu lạc bộ, cô cũng chỉ có mình tôi là bạn, tôi đi rồi, cô chỉ còn một mình thôi đấy.” Lâm Hiểu đẩy bát canh tới trước mặt cô.
Nhưng Mặc Tinh vẫn mặc kệ.
“Cô có lúc quá chăm chỉ đấy.” Lâm Hiểu cầm bát lên uống một ngụm lớn: “Dù là với người thân, người yêu hay bạn bè, làm gì có tình cảm thuần khiết chứ?”
Cô ấy gắp miếng sườn bên trong bát và bón cho Mặc Tinh ăn.
Mặc Tinh cau mày, cô mở miệng ăn cắn một miếng nhỏ.
“Tôi hình như chưa nói chuyện của tôi cho cô nghe đúng không?” Lâm Hiểu không đợi cô trả lời, cô ấy nói tiếp: “Chuyện gia đình, tôi không nói nữa, quá mệt rồi.”
Lâm Hiểu cười giễu cợt, lấy một miếng sườn trong bát canh sườn cho cô: “Bạn trai của tôi đã biết chuyện tôi ngủ với người khác.
Anh ta rất tức giận nhưng lại giả vờ như không biết.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...