Cô nhìn sang người phụ nữ dịu dàng đang ngồi bên cạnh anh ấy, khẽ cong đôi mắt: “Chị dâu, đã lâu không gặp.”
“Hai năm không gặp, sao em… sao em lại gầy đến thế này?” Thủy Thanh Lan nhìn chiếc cằm cực kỳ thon gầy của cô, vừa nói, vành mắt đã ửng đỏ.
Vẻ mặt Mặc Lôi đầy đau lòng, anh ấy nhanh chóng lau nước mắt cho Thủy Thanh Lan: “Lúc nãy em còn bảo rất vui khi gặp được Mặc Tinh, sao bây giờ lại khóc rồi?”
“Anh là anh ruột của con bé đấy à?” Thủy Thanh Lan trừng mắt nhìn Mặc Lôi, nước mắt rơi xuống càng nhanh: “Mặc Tinh đã gầy thành như thế, ai mà biết mấy năm nay con bé chịu khổ ra sao!”
“Anh, chị dâu, chúng ta đổi nơi khác nói chuyện đi.” Mặc Tinh nhìn bốn phía, ở quanh đây đông người nhiều tai mắt, không thích hợp để nói chuyện.
Nếu như ai đó nhiều chuyện nói với Tiêu Cảnh Nam một câu, cô vẫn còn liên lạc với nhà họ Mặc, vậy thì những việc cô làm trong khoảng thời gian này đều trở nên vô nghĩa.
Hai vợ chồng Mặc Lôi có lòng, bọn họ biết cô thích ăn cá nướng nên đã lái xe chở cô đến một nhà hàng cá nướng.
Ngày thường Thủy Thanh Lan cũng rất thích ăn cá nướng, nhưng lúc này ngồi đối diện với Mặc Tinh, nhìn vết sẹo trên gương mặt thon gầy của cô, Thủy Thanh Lan không thể ăn nổi.
Cô ấy cầm đôi đũa lên rồi lại đặt xuống: “Mặc Tinh, mấy năm nay em… có phải mấy năm nay cuộc sống của em không ổn chút nào không?”
“Chị dâu nghĩ nhiều rồi, phạm nhân cũng là người, có thể không ổn đến mức nào chứ?” Đôi mắt Mặc Tinh hơi ảm đạm, nhưng ngay sau đó cô lại tươi cười, gắp cho Thủy Thanh Lan một miếng cá: “Ngược lại, khi ở trong nhà tù em còn nghe được không ít chuyện thú vị đấy.”
“Em kể chị nghe đi?” Thấy cô không muốn nhắc đến những chuyện khổ sở đó, trong lòng Thủy Thanh Lan càng đau đớn, thế nhưng cô ấy cũng không ép Mặc Tinh phải nhớ lại vết thương của mình nữa.
Mặc Lôi không hề che giấu cảm xúc, sầm mặt gỡ xương cá, sau khi gỡ xong, anh ấy gắp vào chén cho vợ và em gái của mình.
“Có một tên lừa đảo thích chơi game, lừa được một khoảng tiền gần 60 tỷ.
Cuối cùng hắn ta bị cảnh sát bắt giữ ngay tại tiệm net.
Lúc đó hắn ta chỉ có một yêu cầu là có thể để hắn ta đánh nốt ván game không, bởi vì treo máy sẽ bị đồng đội mắng.”
“Còn có một tên tội phạm gϊếŧ người, làm việc hết sức cẩn thận, lẩn trốn tận tám năm trời.
Kết quả bởi vì đi xem một buổi biểu diễn, lúc vào sân lại bị người máy phát hiện.”
Mặc Tinh tươi cười, kể 7, 8 câu chuyện thú vị của một vài phạm nhân.
Thỉnh thoảng Thủy Thanh Lan cũng phụ họa một tiếng, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, ai cũng không cười nổi, những nụ cười lúc này chẳng qua cũng là để đối phương thấy yên lòng mà thôi.
“Đừng nói những chuyện này nữa!” Mặc Lôi buông đũa, sắc mặt khó coi, lạnh lùng hỏi: “Anh nghe nói em ở bị phạt quỳ trong câu lạc bộ, còn bị người khác đùa giỡn, ai cũng nhắm vào em, chuyện này có đúng không?”
Thủy Thanh Lan dùng khuỷu tay khẽ chạm vào anh ấy đưa mắt ra hiệu.
Thế nhưng, Mặc Lôi vẫn nhìn chằm chằm Mặc Tinh, một lòng muốn hỏi cô.
“Đó chỉ là tin đồn thôi anh.
Không phải người khác còn nói em là tội phạm gϊếŧ người cực kỳ hung ác sao?” Mặc Tinh dừng một chút, rũ mắt xuống, khẽ nói.
Mặc Lôi nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, bỗng nhiên cầm lấy ly bia trên bàn, uống ừng ực, sau đó đập rầm xuống bàn, giọng nói trầm xuống: “Tinh Tinh, em đang nói dối.”
Mặc Tinh không lên tiếng, chỉ gắp một miếng cá bỏ vào miệng, tuy nhiên cô lại không cảm nhận được vị cá.
Hành động này của cô tức là đang ngầm thừa nhận.
“Sao em không… không nói những chuyện này với anh chị?" Vẻ mặt Thủy Thanh Lan vô cùng phức tạp.
Cô ấy hiểu rất rõ tính tình của cô em chồng này, phóng túng, ngang ngược, lại hết sức cuồng ngạo.
Thế mà bây giờ lại bị người khác chơi đùa thành ra như vậy.
“Nói với anh chị thì sao chứ?” Mặc Tinh lại gắp một miếng cá bỏ vào miệng, tự giễu cười: “Để hai anh chị phải lo lắng sao?”
Rầm!
Mặc Lôi dùng sức đặt ly bia lên bàn, âm thanh quá lớn khiến mọi người bàn bên nhìn sang với vẻ mặt hiếu kỳ.
“Anh khẽ thôi!” Thủy Thanh Lan nhéo cánh tay anh ấy.
“Trong thành phố A này không ai muốn đối nghịch với Tiêu Cảnh Nam, anh phải đi tìm bí thư Ủy ban vừa nhậm chức mới được!” Mặc Lôi chống tay lên mặt bàn đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu, trầm giọng nói: “Anh cũng không tin thành phố A to lớn như vậy mà nhà họ Tiêu có thể một tay che trời!”
“Anh đừng xúc động, bình tĩnh một chút.” Thủy Thanh Lan không sốc nổi giống như Mặc Lôi, cô ấy biết suy nghĩ hơn, vì vậy cô ấy túm lấy ống tay áo ý bảo anh ấy ngồi xuống.
Mặc Lôi đẩy bàn tay của cô, gân xanh trên cổ nổi lên: “Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, ông đây sao có thể bình tĩnh được nữa, Tinh Tinh sắp bị người ta gϊếŧ chết đến nơi rồi!”
Bị chồng quát như vậy, Thủy Thanh Lan hơi ngẩn người, cô ấy nhấp môi nhưng không lên tiếng, chỉ là khóe mắt đã ửng đỏ.
“Chị dâu cũng không làm gì anh, anh hét lên với chị ấy làm gì? Anh điên à?” Mặc Tinh buông đũa, bất đắc dĩ thở dài, liếc mắt ra hiệu với Mặc Lôi.
Mặc Lôi vừa hét lên xong lập tức cảm thấy hối hận, anh ấy ho khan hai tiếng, vội vã dỗ dành vợ mình.
Mấy câu kiểu “anh yêu em, yêu em từ tận đáy lòng” đều nói ra hết, có vậy sắc mặt của Thủy Thanh Lam mới tốt hơn.
“Tìm bí thư Ủy ban mới tới cũng vô dụng thôi anh.” Mặc Tinh kể lại chuyện Nhậm Gia Hân giúp cô một cách ngắn gọn.
Sau đó cả bàn ăn rơi vào sự im lặng.
Một lúc lâu sau, Mặc Lôi mới bực bội vò đầu bứt tai: “Nếu thật sự không còn cách nào khác, cùng lắm thì anh lái xe đâm chết tên khốn nạn kia, sau đó ngồi trong tù!”
“Bây giờ anh đã không còn một mình, mỗi một câu nói mỗi một việc làm đều phải suy nghĩ cho chị dâu và hai đứa nhỏ chứ.” Mặc Tinh nhìn băng vải còn chưa kịp tháo xuống trên đầu anh ấy, đáy lòng lạnh lẽo dần trở nên ấm áp.
Còn có người để ý đến cảm giác của cô, thật tốt.
Mặc Lôi cứng họng, anh ấy xanh mặt nói: “Làm thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, chẳng lẽ bảo anh trơ mắt nhìn em bị tên cặn bã kia chèn ép em đến chết? Dù sao anh cũng không làm được!”
“Em cũng chưa nói em chỉ có thể ngồi chờ chết mà.” Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, Mặc Tinh nhẹ giọng nói: “Em đã nghĩ ra cách để rời khỏi câu lạc bộ rồi, hai người đừng lo lắng.”
Hai người hỏi đó là cách gì, thế nhưng cô lại không nói.
Sau khi cơm nước xong, Mặc Tinh trở về ký túc xá.
Lâm Hiểu cũng đang ở ký túc xá, thấy cô trở về thì cảm thấy hơi xấu hổ.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau mới ngượng ngùng nói: “Chuyện ngày hôm nay, xin lỗi cô.”
Cũng không biết cô ấy xin lỗi là vì muốn lợi dụng Mặc Tinh để đeo bám đám người Tiêu Cảnh Nam, hay là xin lỗi vì đã bỏ cô ở đó rồi một mình rời đi.
Nghe xong Mặc Tinh chỉ ừ nhẹ một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.
“Mặc Tinh…” Trong lòng Lâm Hiểu cứ như có mèo cào, do dự mãi mới thận trọng mở miệng: “Chân của cô An, thật là… do cô làm gãy sao?”
Cơ thể Mặc Tinh cứng đờ y hệt như lúc nãy, cô chỉ ừ nhẹ một tiếng.
“Cô An vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng, có vẻ là một người tốt.
Sao cô lại muốn làm gãy chân cô ấy?” Lâm Hiểu vòng đến trước mặt cô, lên tiếng hỏi.
“Tôi thấy cô ta không vừa mắt.” Mặc Tinh tiếp tục thu dọn lại quần áo mới mua hôm nay, cô cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Hơn nữa, không phải tôi muốn bẻ gãy chân cô ta, mà là muốn gϊếŧ chết cô ta.
Chỉ là mạng của cô ta lớn nên mới không chết thôi.”
Lâm Hiểu im lặng một lúc lâu.
Mặc Tinh vẫn tiếp tục thu dọn lại quần áo, thu xếp được một nửa, cô lấy ra hai bộ quần áo, đặt lên giường Lâm Hiểu.
Cô không thích nợ ân tình của người khác.
“Nhưng mà tôi cảm thấy, cô không phải loại người đó.” Bỗng nhiên Lâm Hiểu lên tiếng.
Tay Mặc Tinh đang sắp xếp quần áo bất chợt dừng lại, nơi ngẩng đầu nhìn Lâm Hiểu, nơi đáy mắt dường như có một tầng sương mù che phủ.
Đúng lúc này có người đến gõ cửa, Lâm Hiểu chậm rãi đi ra mở cửa.
Cô ấy nhận lấy quần áo mà đồng nghiệp đưa cho, sau khi nhìn qua lập tức trừng mắt: “Cô chắc chắn đây là quần áo của Mặc Tinh mà không phải là quần áo dành cho mấy dì làm vệ sinh chứ?”
“Hoàn toàn chắc chắn.
Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, hình như tất cả mọi người chưa đổi quần áo, mà Mặc Tinh đã đổi rồi.
Nếu mặc bộ quần áo này, tôi cảm thấy ngày mai chắc chắn sẽ có người khiếu nại!” Đồng nghiệp trợn mắt nói một câu rồi rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...