Xin Hãy Tha Cho Tôi


“Vừa nãy cô gọi anh qua là để cho tôi cái này à?” Mặc Tinh nhận hai cái túi, cụp mắt hỏi.
Lục Ngôn Sầm ngồi trên ghế, chân trên chân cô nhiều như con nhím vậy, anh ấy tập trung chuyển động vài cái châm: “Ừ.

Vừa khéo gần đây tôi có nghiên cứu một đề tài, bà ấy có hỏi tôi vài câu, thế là trì hoãn chút thời gian.”
Mặc Tinh cầm hai cái túi trong tay, vẻ mặt hơi có vẻ lãnh đạm.
Viện trưởng Ứng vừa gọi bác sĩ Lục qua, ông cụ Tiêu đã tới ngay, thời gian thật là khéo!
Một lát sau, Lục Ngôn Sầm đã rút châm ra cho cô, rồi nói: “Vừa khéo hôm nay tôi không phải đi làm, tôi đưa cô về nhé.”
“Thế thì cảm ơn bác sĩ Lục.” Trúc Hiền Trang không cho taxi đi vào, đi xe Lục Ngôn Sầm về, cô còn có thể bớt được quãng đường phải đi hơn hai mươi phút.
Lục Ngôn Sầm lái xe đưa Mặc Tinh đến Trúc Hiền Trang.
“Nếu bác sĩ Lục không chê thì anh vào một lát rồi hãng về.” Mặc Tinh xuống xe rồi nói.
Lục Ngôn Sầm cũng không từ chối, sau khi đỗ xe rút chìa khóa xong, anh đi theo cô vào biệt thự: “Sau khi cô Mặc xuất viện, hình như tâm trạng khá tốt.”
“Rõ ràng lắm à?” Mặc Tinh hỏi.

Lục Ngôn Sầm khẽ nhướng mày: “Cô Mặc nghĩ quả lựu và quả lựu nhếch miệng, có khác nhau lớn không?”
“So sánh của bác sĩ Lục rất độc đáo, đây là lần đầu tôi nghe thấy người khác hình dung như vậy đấy.” Hai người sóng vai đi vào phòng khách, Mặc Tinh bảo Lục Ngôn Sầm ngồi xuống trước: “Bác sĩ Lục thích uống trà hay cà phê?”
Lục Ngôn Sầm mỉm cười: “Trà đi, cà phê không tốt cho cơ thể.”
“Ừm, bác sĩ ngồi đây chờ một lát.” Khi Mặc Tinh định đi pha trà, cô mới chợt nhớ đến một chuyện: Cô không biết ở đây có trà hay không, cho dù có, cô cũng không biết trà để ở đâu.
Lục Ngôn Sầm đưa mắt nhìn Mặc Tinh vẫn đứng bất động một lúc, rồi lại quét mắt nhìn căn biệt thự không quá có sức sống lắm: “Xin lỗi, cô Mặc, tôi chợt nhớ ra là tôi đang bị cảm mạo, tôi uống nước lọc thì tốt hơn.”
“Vâng, tôi đi đun nước trước đã, bác sĩ Lục đợi một lát.” Mặc Tinh có chút xấu hổ cười với anh ấy một cái, sau đó cô quay người đi vào phòng bếp, nhưng cô lại phát hiện ra là Tiêu Cảnh Nam cũng đang ở trong phòng bếp, còn không biết anh đã đứng đây bao lâu rồi.
Anh không mặc áo khoác comle, cà vạt cũng không đeo, chiếc sơ mi màu đen đã mở ra hai cái cúc, xương quai xanh mê người, trên người còn có mùi rượu nồng nặc, trên cái bàn phía sau anh còn đang đặt một bát canh giải rượu.
Mặc Tinh thản nhiên liếc mắt nhìn anh, cô thu lại độ cong nơi khóe miệng, rồi đi vòng qua anh lấy bình nước.
Tiêu Cảnh Nam rập khuôn đi theo sau lưng cô, ánh mắt thâm thúy: “Thời gian em ra khỏi nhà hàng là một giờ ba mươi lăm, bây giờ đã là ba giờ bốn mươi tám phút rồi.”
“Hơn hai tiếng đồng hồ, đủ thời gian thuê phòng với người khác ở bên ngoài rồi.” Mặc Tinh lấy nước xong thì quay người lại, nhưng không ngờ anh đã đứng gần cô như này, cơ thể của hai người gần như là dán ở một chỗ.
Hai tay Tiêu Cảnh Nam đặt lên eo cô, ôm cô vào giữa: “Tôi không nghi ngờ em, tôi chỉ không thích em một mình tiếp xúc với người đàn ông khác.”
Hai người cách nhau rất gần, lúc anh nói chuyện mùi rượu phả lên mặt Mặc Tinh.

Cô muốn lùi về sau, kéo ra khoảng cách giữa hai người, nhưng phía sau cô là cái bàn, căn bản không có đường để lùi.
“Tôi không có quan hệ gì với người phụ nữ đó, em đừng hiểu nhầm.” Tiêu Cảnh Nam cúi đầu nhìn cô, ánh mắt cô chỉ có bóng của anh khiến cho trái tim trong lồng ngực anh đập nhanh.
Trên người anh vẫn còn dính mùi nước hoa của phụ nữ, Mặc Tinh nhíu mày: “Anh có quan hệ với người phụ nữ khác hay không, không liên quan tới tôi.”
Thực ra, cô không thích loại cảm giác gần như bị anh ôm vào trong lòng, người cô hơi ngửa ra sau, muốn mượn cái này kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Nhưng cơ thể cô ngả ra sau một ít, anh liền tiến lên một ít.

Cuối cùng, cô cần như là nằm lên bàn, còn anh thì đè sát lên người cô, bộ ngực mềm mại của cô và bộ ngực cứng rắn của anh dán lại một chỗ, không hề có khe hở.
Mập mờ, kiều diễm.
“Nếu thật sự không để ý, tại sao lúc đó em lại tức giận?” Tay của Tiêu Cảnh Nam đỡ eo cô, ánh mắt dừng trên cánh môi của cô, hầu kết khẽ trượt, nơi tiếp xúc da thịt với cô ẩn ẩn sinh nhiệt.
Anh không biết đã bao nhiêu lần hối hận anh hối hận vì chuyện của cô, anh hối hận năm xưa khi cô năm lần bảy lượt dâng tới cuwrwa, anh không có muốn cô.

“Tôi không tức giận, anh nhìn nhầm rồi.” Ánh mắt của anh làm cho Mặc Tinh không thoải mái, cô quay mặt đi, nhíu mày, hai tay chống lên người anh đẩy anh ra.
Nhưng Tiêu Cảnh Nam không nhúc nhích tí nào, trái lại một tay còn nâng cằm cô lên, quay mặt cô lại, hôn lên môi cô.
Mặc Tinh vô thức nín thở, đồng tử khẽ co lại: “Tiêu…”
Vừa hé miệng ra, anh liền được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, mở khớp hàm cô ra chui vào.

Cô né, anh liền đuổi theo, càn quét lãnh địa thuộc về cô, bắt buộc cô phải thừa nhận nụ hôn của anh.
Sau lưng Mặc Tinh là cái bàn lạnh lẽo, trước người là cơ thể nóng như lửa lại cứng rắn của anh, cô không đẩy lùi được du͙ƈ vọиɠ, đầu lưỡi bị anh mút đến tê dại, trên môi nóng bừng.
Ấm nước phát ra tiếng vù vù ở bên tai, làm cho người ta nôn nóng.
Cơn tức giận cuồn cuộn trong huyết dịch, Mặc Tinh túm chặt áo sơ mi của anh, tàn nhẫn cắn mạnh xuống, anh lại bất ngờ lui ra, cô cắn phải đầu lưỡi của mình, vì đau mà đổ mồ hôi lạnh.
“Vẫn ngốc như vậy.” Ánh mắt Tiêu Cảnh Nam hiện lên ý cười, anh thả áo sơ mi ra khỏi quần tây, cũng không biết là muốn che cái gì.
Mặc Tinh nhíu mày liếc mắt qua chỗ giữa hai chân anh, sau đó mím môi đi tắt bếp.
Sau lưng, tiếng bước chân của Tiêu Cảnh Nam dần tới gần, khuôn mặt Mặc Tinh cấp tốc nổi bão: “Tiêu Cảnh Nam, nếu anh dám làm bậy là tôi dám hắt nước trong ấm này lên người anh đó!”
“Nếu tôi mà muốn làm bậy, còn phải đợi đến bây giờ sao?” Tiêu Cảnh Nam đi tới trước người cô, sau đó đưa tay ra cầm lấy cái ấm nước: “Buông tay.”
Mặc Tinh nhíu chặt chân mày, không nhúc nhích.
“Em biết trà ở đâu không?” Tiêu Cảnh Nam cụp mắt nhìn cô rồi hỏi.
Mặc Tinh do dự một lát, rồi thả tay ra.

“Vào phòng khách đợi tôi.” Tiêu Cảnh Nam nhận cái ấm nước, rồi đặt lên bàn, sau đó đi đến trước cái tủ ở cạnh tủ lạnh, mở tủ ra rồi lấy hộp trà ra.
Mặc Tinh liếc mắt nhìn anh, cô dùng sức lau môi mấy cái, sau đó đi ra phòng khách.
Lục Ngôn Sầm ngẩng đầu lên nhìn Mặc Tinh, ánh mắt dừng trên cánh môi sưng đỏ của cô một chút.
“… Dị ứng.” Mặc Tinh lại lau môi, sau đó ngồi lên chiếc sô pha đối diện Lục Ngôn Sầm.

Anh ấy chỉ nhìn thoáng qua cô rồi thu lại ánh mắt, nhưng độ ấm trên môi chưa tan lại khiến cho má cô nóng rần lên như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Cô đứng dậy: “Tôi đi gọt ít hoa quả.”
“Gọt xong rồi, ngồi xuống đi.” Một bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, ấn cô xuống.
Mặc Tinh ngồi xuống sô pha, cô ngẩng đầu lên thì thấy Tiêu Cảnh Nam khom lưng đặt một đĩa hoa quả lên bàn, sau đó quay người lại rồi lại vào phòng bếp.

Một lát sau, anh cầm một cái mâm đi ra, phía trên còn đặt một ấm trà, với cả sáu các chén.
“Bác sĩ Lục nếm thử trà này xem thế nào.” Tiêu Cảnh Nam rót một cốc trà, đẩy đến trước mặt Lục Ngôn Sầm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui