Xin Hãy Tha Cho Tôi


Mặc Tinh rót một cốc trà, lúc cô ngồi lên giường thì tâm trạng đã bình ổn hơn rất nhiều rồi.
Rừ…
Rừ…
Điện thoại rung lên.
Mặc Tinh lấy điện thoại ra xem ai gọi, cô bắt máy: “Chị dâu.”
“Ừ.” Thủy Thanh Lan nói: “Chị nghe người ta nói, em đang tìm thiệp mời hôn lễ của ông cụ Lâm à, em muốn mấy cái? Chỗ chị và anh em có hai cái, nếu em dùng thì lấy trước đi, nếu không đủ thì chị lại nghĩ cách tìm cho em.”
Mặc Tinh hỏi: “Chị dâu không hỏi em làm gì đã đưa em thiệp mời, chị không sợ em làm chuyện gì không tốt, rồi kéo chị và anh trai vào à?”
“Sợ gì chứ?” Thủy Thanh Lan hừ hai tiếng: “Có bố mẹ ở đây, xảy ra chuyện gì thì bọn họ sẽ giải quyết, cùng lắm thì khi mà phải xin lỗi người khác thì nói tiếng xin lỗi thôi, cũng chẳng có tổn thất gì, em chơi vui là được.”
“…” Mặc Tinh nói: “Chị dâu, em nhớ trước đây chị không như thế này…”
Thủy Thanh Lan: “Vốn dĩ đúng là chị rất ghét cái điệu bộ này của anh trai em, nhưng bây giờ chị nhận ra là có chuyện thì tìm bố mẹ cũng rất tốt, bớt việc!”
Mặc Tinh nói không ra trong lòng là cái tư vị gì: “Chị dâu…”
Chị dâu làm như vậy, ít nhiều gì cũng có ít ý tứ xả giận cho cô trước mặt bố mẹ.
“Thiệp mời em tự đến lấy, hay là chị đi đưa cho em?” Thủy Thanh Lan không cho cô thời gian thương cảm, hỏi thẳng luôn.

“Không cần, cho dù đến lúc đó bố mẹ ra mặt xử lý thì cũng không tốt cho danh tiếng của anh trai và chị dâu.” Mặc Tinh nói: “Em để Tiêu Cảnh Nam lấy thiệp mời cho em là được, em là người của anh ta, chung quy lại thì phải thu được một ít lợi ích ở chỗ anh ta mới được.”
Qua một lát, Thủy Thanh Lan mới lên tiếng: “Tinh Tinh, em thế này… nếu mà chọc vào tổng giám đốc Tiêu, cuộc sống của em cũng sẽ không tốt đẹp đâu.”
“Chị dâu nghĩ nhiều rồi, Tiêu Cảnh Nam đã hiểu nhầm em, anh ta đã làm nhiều chuyện không thể tha thứ với em như vậy, bây giờ cho dù em làm gì, anh ta cũng sẽ không trách em.” Mặc Tinh nói.
Thực ra, cô cũng không biết giới hạn khoan nhượng mà Tiêu Cảnh Nam dành cho cô là ở đâu, cô nói như vậy, chẳng qua là không muốn làm chị dâu lo lắng thôi.
“Tổng giám đốc Tiêu vui giận thất thường, hoàn toàn không đoán được ý của anh ta, Tinh Tinh, em làm việc cũng đừng… quá quá nhá.” Thủy Thanh Lan lại dặn dò mấy câu nữa, mới cúp máy.
Mặc Tinh nắm góc áo, khi cô đang định cất điện thoại đi, phần mềm máy tính nhảy tới một cái tin tức.
#Bùi Ngọc Tùng của tập đoàn Bùi Thị vu oan cho câu lạc bộ Dream, câu lạc bộ trực thuộc tập đoàn Tiêu Thị, người sau sẽ khởi tố#
Cô mở tin tức ra xem, bài báo viết chuyện xảy ra hôm nay ở câu lạc bộ Dream.
Sau khi phóng viên nói vài ba câu giải thích rõ chuyện này xong, đã giới thiệu ân oán tồn tại đã lâu của hai nhà Tiêu, Bùi.

Sau đó còn cường điệu, tiến hành phân tích sâu nguyên nhân và mục đích Bùi Ngọc Tùng làm như vậy, kết cục tiện thể kể ra những chuyện đen tối của Bùi Ngọc Tùng một lượt.
Trước đây cũng từng xuất hiện không ít tin tức mặt xấu của Bùi Ngọc Tùng, nhưng đều bị nhà họ Bùi đè xuống, nên không nhấc lên sóng gió gì.
Còn lần này, tin tức mới đưa ra khoảng nửa ngày, đã được tập đoàn Tiêu Thị đổ thêm dầu vào lửa, tin tức đã lên hot search đứng thứ hai trên weibo, trên mạng giăng đầy tiếng mắng Bùi Ngọc Tùng cùng với tập đoàn Tiêu Thị.

Các bạn đọc trên mạng không ngại nháo lớn chuyện, bọn họ đã sắp xếp tất cả những chuyện xấu của Bùi Ngọc Tùng trước đây một lượt, rồi đăng lên.

Còn có một số người tự xưng là bạn thân hoặc là người yêu cũ của Bùi Ngọc Tùng đã tung ra các loại tư liệu xấu xa, cũng không biết là bên phía tập đoàn Tiêu Thị sắp xếp hay đơn thuần là để cọ nhiệt nữa.
Mặc Tinh rất rõ ràng, sự việc ầm ĩ đến mức này, chắc chắn giá cổ phiếu của tập đoàn Bùi Thị sẽ rớt xuống, nói không chừng còn giảm mạnh cơ.
Trước đây, lúc ở trường học, cô nghe nói có người bắt nạt An Sơ Tuyết, thế là cô liền đi đánh người đó một trận, kết quả bị người ta chụp lại rồi tung lên mạng, nói cô là trùm trường.
Lúc đó giá cổ phiếu của tập đoàn Mặc Thị đã tụt xuống, giá trị bốc hơi hai trăm triệu tệ, vì chuyện này mà cô đã bị tịch thu tiền tiêu vặt một năm.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ chuyện này cũng là An Sơ Tuyết tính kế cô.
Sự việc ầm ĩ lớn như này, chả trách Tiêu Cảnh Nam bảo cô là gặp Bùi Ngọc Tùng thì gọi điện cho anh.

Cô cũng chưa có đụng độ gì quá với Bùi Ngọc Tùng, có điều chiếm cái danh ‘bạn gái’ của Tiêu Cảnh Nam, chắc chắn là phải bị Bùi Ngọc Tùng ghi thù rồi.
Ngày hôm sau, Mặc Tinh thức dậy từ sáng sớm, nhưng cô chưa rời giường, cô không muốn gặp Tiêu Cảnh Nam, cô muốn đợi anh ta đi rồi rời giường ăn sáng sau.

Cốc cốc cốc!
Tiêu Cảnh Nam gõ cửa, cô coi như không nghe thấy.
“Em đã quên tối qua tôi đã nói gì với em rồi à?” Giọng nói lạnh nhạt của Tiêu Cảnh Nam vang lên ở cửa.
Mặc Tinh níu mày, buồn bực lăn vài cái trên giường, cô nén giận trả lời: “Vừa tỉnh, giờ tôi dậy đây.”
“Tôi đợi em ở phòng khách.” Tiêu Cảnh Nam nói một tiếng, tiếng bước chân cũng xa dần.
Mặc Tinh hít sâu một hơi, rồi ngồi dậy thay quần áo, cô đánh răng rửa mặt đơn giản một cái, sau đó đi xuống phòng khách.

Trong phòng khách, Tiêu Cảnh Nam đang cầm một cái báo rồi xem, thấy cô vào, anh cất báo cáo đi, đẩy sữa bò về phía cô: “Nhân lúc còn nóng, uống đi.”
“Tôi không thích uống sữa bò.” Mặc Tinh nhíu mày nói một câu, sau đó cô kéo ghế ra ngồi xuống.
Tiêu Cảnh Nam ngẩng mặt lên nhìn qua cô, anh thản nhiên nói: “Muốn uống gì? Tôi đi lấy.”
Mặc Tinh mím môi, cầm sữa bò lên uống vài ngụm.
Hai người không nói thêm gì nữa, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng nuốt không thể nghe thấy của hai người.

Uống xong, Mặc Tinh rút tờ khăn giấy ra lau miệng: “Mấy hôm nữa là đến hôn lễ của ông Lâm, tôi muốn tham gia, không có thiệp mời.”
“Tôi đã chuẩn bị cho em rồi.” Tiêu Cảnh Nam đứng dậy, mặc áo khoác comle vào: “Gửi video cho tôi, tôi bố trí người tung ra cho em.”

Mặc Tinh nói: “Không cần, anh đưa thiệp mời cho tôi là được, việc còn lại tôi có thể tự giải quyết.”
“Không muốn làm liên lụy đến anh trai em, lại không có người bạn nào khác, em tự làm thì cũng chẳng có kỹ thuật gì, giải quyết như thế nào?” Tiêu Cảnh Nam liếc cô một cái: “Bây giờ em gửi video cho tôi, hay là đợi đến trước hôn lễ, em lại tới xin tôi giúp hả?”
Lạch cạch lạch cạch.
Tiếng đồng hồ báo thức phá lệ rõ ràng.
Mặc Tinh mím chặt môi, bàn tay đang buông ở bên người khẽ nắm góc áo.
“Đi lấy điện thoại, tôi kết bạn Zalopay với em.” Tiêu Cảnh Nam cúi đầu thắt cà vạt, nói với cô.
Mặc Tinh nâng mí mắt lên, đi lên tầng lấy điện thoại, rồi mở QR code ra đưa đến trước mặt anh.
“Cầu người thì phải có thái độ cầu người, em đừng có mà chặn vòng bạn bè với tôi.” Tiêu Cảnh Nam lấy điện thoại ra quét cô, ở phần xác nhận anh đã gõ ba chữ: Bạn trai.
Mặc Tinh nhìn thấy thông báo lời mời kết bạn, sắc mặt cô trầm xuống: “Chuyện video tôi sẽ tự giải quyết, không cần anh lo.”
“… Chấp nhận lời mời kết bạn đi, hàng ngày em ở chỗ tôi, tôi có xem vòng bạn bè của em hay không cũng vậy mà.” Tiêu Cảnh Nam dừng một chút, sắc mặt như thường nói.
Mặc Tinh bất động, anh trực tiếp cầm lấy điện thoại của cô, chấp nhận lời mời kết bạn, thay đổi ghi chú thành ông xã, sau đó trả điện thoại lại cho cô: “Muốn xóa hay kéo vào danh sách đen thì đợi gửi xong video đã.”
“Tôi muốn một chiếc xe.” Mặc Tinh nhận lại điện thoại, cô đổi chủ đề.
Không có xe, cô đi đâu cũng không tiện, chính là ngộ nhỡ sau này khi nào muốn bỏ chạy cũng không có xe mà lái.
“Em vẫn chưa thi bằng lái xe, em lấy bằng lái xe tôi mua cho em đi.” Tiêu Cảnh Nam nâng tay lên nhìn đồng hồ một chút, sau đó quay người đi ra ngoài, khi anh đi được một nửa thì lại dừng lại, xoay người nhìn cô: “Đưa chứng minh thư cho tôi, tôi cho người làm bằng lái xe cho em.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui