Đường Thiến nghĩ tới dáng vẻ lúc Tiêu Cảnh Nam cảnh cáo cô ta, cô ta chỉ có cảm giác xương cụt càng đau thêm thôi.
“Còn nữa,” Mặc Tinh đi tới bên cạnh cô ta, cô quay đầu lại nói vào tai cô ta: “Là tôi quấn lấy An Thiếu Sâm hay là anh ta quấn lấy tôi, cô không nhận ra thật sao?”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, cô chỉ lớn hơn tôi có ba tuổi thôi nhỉ? Còn trẻ mà mắt đã có vấn đề thì cũng không tốt, tôi khuyên cô đi bệnh viện rồi vào khoa mắt khám đi.”
Đường Thiến tức đến nỗi thở không ra hơi, cô ta cũng hít thở nhanh hơn bình thường rất nhiều: “Mặc Tinh, cô đừng có mà kiêu ngạo, nói không chừng lúc nào đó tổng giám đốc Tiêu sẽ bỏ cô!”
“Người đừng quá kiêu ngạo là cô mới đúng.” Mặc Tinh cười xì một cái, khinh thường nói: “Lúc nào Tiêu Cảnh Nam bỏ tôi, tôi không biết.
Nhưng nếu cô còn dám đến trêu chọc tôi, trong khoảng thời gian tôi là bạn gái Tiêu Cảnh Nam, tôi có thể tìm ít việc cho cô làm đấy,”
“Cô, dám!” Giọng nói của Đường Thiến do cất cao quá mà có vẻ hơi sắc bén.
Mặc Tinh lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Dám hay không, cô có thể thử.”
Nói xong, cô đi qua Đường Thiến, đi đến bên đường rồi vẫy một chiếc taxi, sau đó lên xe rời khỏi đây.
Đường Thiến trơ mắt nhìn chiếc taxi biến mất khỏi tầm mắt, sắc mặt âm trầm như mực.
Cô ta tức giận dậm chân xuống đất, nhưng lại bởi vì một chiếc giày cao gót đã bị gãy gót nên cô ta đã bị trẹo chân.
Cô ta đau đớn hét lên một tiếng, rồi ngồi chổm hổm trên mặt đất rồi cởi chiếc giày cao gót không bị gì ra, đập mạnh xuống đất vài cái.
Sau khi đã đập cho gót giày bung ra, cô ta lại đeo vào chân một lần nữa, sau đó nghiến răng nghiến lợi đi về phía quán bar đang tạm dừng kinh doanh.
Thông gia với nhà họ An cũng không phải chuyện bắt buộc, nếu An Thiếu Sâm còn cứ dây dưa với Mặc Tinh như thế, khiến cho cô ta bị mất mặt trước mặt người khác, cô ta sẽ đi xin bố mẹ ông nội hủy bỏ hôn ước!
Cùng lắm thì… cùng lắm thì kết hôn với tên hoa hoa công tử Bùi Ngọc Tùng nhà họ Bùi kia, cũng tốt hơn so với An Thiếu Sâm, cái tên ngụy quân tử tự xưng là thanh cao, nhưng sau khi đính hôn thì vẫn nhớ mãi không quên người phụ nữ khác!
Sáu giờ tối, trời đã sẩm tối rồi.
Biệt thự có diện tích không nhỏ, nhưng một người giúp việc cũng không có, buổi trưa Mặc Tinh chưa ăn được mấy, lúc này đã có chút đói rồi.
Phản ứng đầu tiên của cô là gọi đồ ăn ngoài, nhưng gọi liên tục mấy quán thì họ đều tỏ ý là Trúc Hiền Trang không cho giao đồ ăn vào, đến ngay cả dừng xe ở cổng tiểu khu chờ chủ nhà ra lấy cũng không được.
Chủ yếu là người sống ở Trúc Hiền Trang không phú ắt quý, trước đây đã từng xảy ra chuyện có người cải trang thành nhân viên giao đồ ăn, mang theo bom muốn đi vào Trúc Hiền Trang.
Tuy nói là tên nhân viên giao đồ ăn giả đó đã bị phát hiện ở cổng, nhưng dưới tâm trạng kích động, suýt nữa thì anh ta đã châm bom.
Từ đó về sau, ngoại trừ chủ nhà ở sống ở tiểu khu và người mà chủ nhà sống ở khu này mời tới ra, những người khác không được phép lại gần Trúc Hiền Trang.
Mặc Tinh đành phải bỏ ý định gọi đồ ăn ngoài, rồi đi vào phòg bếp.
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ở phòng bếp cũng không có tươi lắm, nhưng trước đây cô chưa nấu cơm bao giờ, ngoại trừ nấu mì ra thì không biết nấu gì cả.
Cô đã tìm một lúc lâu rồi mà chưa tìm được mỳ ăn lền, cô đành phải bỏ mấy quả trứng gà ra.
Tráng trứng dễ như vậy, cô nghĩ chắc là mình sẽ nấu được thôi.
Nhưng mà không ngờ…
Bẹp!
Đã là quả trứng thứ hai rơi xuống đất rồi.
Mặc Tinh nhíu mày, may mà quả trứng gà thứ ba hữu kinh vô hiểm rơi vào trong bát.
Cô gian nan quấy năm quả trứng gà lên, sau đó học theo sách dạy nấu ăn trong điện thoại lấy nồi ra, bỏ dầu vào, nhưng khi bật lửa thì gặp khó rồi.
Trên sách dạy nấu ăn cũng không có nói bật lửa như thế nào.
Mặc Tinh phiền chán bóp mặt, có một ít lòng trắng trứng dính lên mặt cô.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng phanh xe, chắc là Tiêu Cảnh Nam đã về rồi.
Cô mím môi, sạch sẽ lưu loát nhưng lại hơi bối rối đổ dầu và trứng gà đã đánh ở trong nồi vào trong thùng rác, khôi phục tất cả về nguyên dạng, sau đó đi ra khỏi phòng bếp đi lên lầu.
Nhưng không ngờ, cô đã trùng hợp gặp Tiêu Cảnh Nam ở phòng khách.
“Em đã ăn tối chưa?” Tiêu Cảnh Nam cởϊ áσ khoác ngoài ra, rồi đặt lên sô pha, anh quay đầu nhìn cô rồi hỏi.
Mặc Tinh hóp bụng: “Ăn rồi.”
Nói xong, cô không nhìn anh nữa, đi lên tầng.
Tiêu Cảnh Nam nhìn theo bóng dáng của cô biến mất ở chỗ rẽ, anh cụp mắt mím môi, đi vào phòng bếp.
Sàn nhà phòng bếp có hai quả trứng gà vỡ bẹp ở đấy, anh khẽ thở dài, sau đó cầm dụng cụ vệ sinh lên dọn dẹp sàn nhà.
Khi anh định vứt hai quả trứng gà vào thùng rác, thì trùng hợp nhìn thấy trứng gà và dầu bị bỏ đi ở trong thùng rác.
Phòng thứ nhất góc trái tầng hai.
Mặc Tinh ngồi trên giường, nhíu mày, rồi lại đứng lên, rót liên tiếp hai cốc nước rồi uống, bụng hơi trướng… nhưng vẫn đói.
Cô mím môi, đi đến bên giường cầm lấy ví tiền, chuẩn bị đi ra ngoài ăn chút gì đó.
Nhưng mà cô vừa đi đến cửa, còn chưa mở cửa thì cửa lại mở ra từ bên ngoài rồi.
Tiêu Cảnh Nam đứng ở cửa, trên người vẫn còn nồng mùi đồ ăn: “Xuống ăn cơm.”
“Tôi đã ăn rồi.” Mặc Tinh nói.
Tiêu Cảnh Nam nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, cô chợt vươn tay ra, cô lùi về sau né theo bản năng, nhưng lại bị anh đỡ cái gáy, không cho lùi.
Bàn tay mang theo chút vết chai mỏng của anh rơi trên khuôn mặt cô, lau đi lòng trắng trứng trên mặt cô: “Không phải em muốn ăn trứng gà sao? Đi xuống đi.”
Mặc Tinh quay đầu tránh bàn tay của anh, cô lùi về sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, sau đó cô lại nói: “Tôi đã ăn rồi.”
Ăn cơm cùng anh, cô sẽ không có khẩu vị.
Tiêu Cảnh Nam cụp mắt, ánh mắt dừng trên túi tiền trong tay cô: “Em không có bằng lái, không được lái xe.
Có thể lái xe từ ngoài vào trong này, nhưng chỗ này không có ai lái xe, gần đây cũng không có xe taxi.”
Anh dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Đặt xe trên mạng cũng không có, chỗ này không có ai làm cái đấy cả.”
Mặc Tinh nắm chặt ví tiền, cúi đầu không lên tiếng.
“Em ăn rồi thì lại ăn cùng tôi thêm một ít nữa, tôi không quen ăn cơm một mình.” Tiêu Cảnh Nam nói.
Mặc Tinh mím môi, cuối cùng vẫn phải đi xuống tầng vào phòng ăn với anh.
“Buổi tối ăn nhiều quá không tốt, tôi chỉ nấu hai món.” Tiêu Cảnh Nam xới một bát cơm, đặt trước mặt cô, sau đó lại xới một bát cơm rồi ngồi xuống.
Mặc Tinh cúi đầu ăn cơm, không tiếp lời.
Tiêu Cảnh Nam cũng không nói thêm gì nữa, khi anh sắp ăn xong, anh bất ngờ nói: “Nếu em gặp phải cậu Bùi, thì gọi điện cho tôi, không muốn gọi điện thoại cho tôi thì gọi cho Vân Mân cũng được.”
“Tôi ăn no rồi.” Mặc Tinh đặt đũa xuống, đứng dậy.
Tiêu Cảnh Nam đứng lên theo, anh nói ở đằng sau cô: “Em làm cái gì cũng được, nhưng đừng né tôi, nếu không tôi không bảo đảm là tôi sẽ làm ra cái gì đâu.”
“… Được.” Mặc Tinh nắm chặt nắm tay, bởi vì tức giận mà đôi mắt đã hiện lên ít tơ máu.
Cô không có quay người lại nhìn anh, nói xong thì liền bước nhanh lên tầng luôn.
Tiêu Cảnh Nam nghe thấy tiếng đóng cửa cực to ở truyền lầu truyền tới, trên cánh tay đẹp có gân xanh hiện lên.
Anh lại ngồi xuống một lần nữa rồi ăn vài miếng nữa, sau đó cầm bát đũa đi vào phòng bếp.
Mặc Tinh tựa lưng vào cửa, hít sâu một hơi rồi thở ra, cố gắng bình ổn cảm xúc.
Tức giận với Tiêu Cảnh Nam, ngoại trừ sẽ hại mình ra thì chẳng có tác dụng gì.
Nếu đã bị ép ở bên anh, chi bằng cô sẽ nghĩ xem lợi dụng anh như thế nào để trả thù những người từng làm tổn thương cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...