Xin Hãy Tha Cho Tôi


“Cảm ơn cô đã yêu quý cháu, bác sĩ Lục rất ưu tú, nhưng hai chúng cháu chỉ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân bình thường thôi ạ.

Có lẽ sau này chúng cháu sẽ trở thành bạn bè, nhưng chắc là tình cảm mà bác sĩ Lục dành cho cháu cũng giống tình cảm mà cháu dành cho bác sĩ Lục, không có bất kỳ tình cảm nam nữa nào cả.” Mặc Tinh không có bỏ qua sự không tình nguyện xoẹt qua mắt bà An.
Nghe thấy vậy, bà An mỉm cười: “Thế thì thật là đáng tiếc, sau khi chị dâu kể với cô về cháu, cô đã muốn để cháu làm con dâu rồi.”
“Tinh Tinh”, sắc mặt thím Lưu không tốt lắm, bà ấy nói một câu trúng tim đen: “Tiểu Sầm tốt như vậy cháu không muốn, có phải trong lòng cháu vẫn còn nhớ nhung tổng giám đốc Tiêu đúng không?”
Nụ cười trên gương mặt bà Lục cứng đờ, rất nhanh lại khôi phục tự nhiên.
“Bây giờ tổng giám đốc Tiêu là bạn trai cô Mặc,” Lục Ngôn Sầm giang tay: “Bác cả, bác có thích cô Mặc đi chăng nữa, thì cũng không thể để cháu làm tiểu tam nam chứ?”
Xoẹt!
Thím Lưu phắt một cái đứng bật dậy, sắc mặt xanh mét muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy bà Lục và Lục Ngôn Sầm, bà ấy lại nuốt lại những lời muốn nói: “Tinh Tinh, cháu đi qua đây với thím.”
Nói xong, bà ấy quay người đi vào một căn phòng.
“Vâng.” Mặc Tinh đáp một tiếng, rồi nói tiếng xin lỗi với bà Lục và Lục Ngôn Sầm, sau đó đi theo sau thím Lưu vào phòng.
Thím Lưu đóng cửa lại, cánh cửa kêu rầm một tiếng, bà ấy mặt u ám dựa vào trên cửa, không nói lời nào.
“Người như cháu, không thích hợp ở bên bác sĩ Lục.” Mặc Tinh nói: “Cháu không xứng với anh ấy, hơn nữa cháu cũng không có cảm giác với anh ấy.”

“Nhất kiến chung tình mới được mấy người? Bây giờ chưa có tình cảm, sau này đợi một thời gian nữa, nuôi dưỡng tình cảm chẳng phải là được rồi sao? Trước khi thím và chồng thím xem mắt, kết hôn chẳng gặp nhau được mấy lần, sau này chẳng phải cũng sống yên ổn đấy sao?” Thím Lưu hận rèn sắt không thành thép.
“Thím đừng tức giận.” Mặc Tinh biết thím Lưu cũng là vì muốn tốt cho cô: “Cháu không ở bên bác sĩ Lục, như vậy đều tốt cho tất cả mọi người.”
Bác sĩ Lục là người trưởng thành, anh ấy cũng có suy nghĩ của riêng mình, nếu cứ bị thím ép ở bên cháu như thế, khó đảm bảo sau này sẽ không oán giận thím Lưu.
Mà nhìn từ phản ứng vừa rồi, chắc hẳn mẹ của bác sĩ Lục cũng không phải là rất hài lòng về cô.
Cái gọi là mất hơn nửa tiếng đồng hồ để làm đẹp chắc chỉ là cái cớ, mục đích cũng rất đơn giản, đó là gián tiếp nói cho cô biết, bà ấy không thích cô.
“Cháu a cháu!” Thím Lưu ấn ngón tay vào đầu cô, bà ấy sắp bị cô làm cho tức chết rồi: “Cháu suy nghĩ cho người khác, sao cháu không suy nghĩ cho chính mình hả?”
Mặc Tinh cười cười, nắm lấy tay của bà ấy: "Cháu đã suy nghĩ cho bản thân rồi, cháu không thích bác sĩ Lục, hai chúng cháu mà cố ép để ở bên nhau, vậy thì không ai vui vẻ cả.
“Thím Lưu, nếu thím cứ chọc tiếp nữa là cháu hốc hác đi đấy.” Mặc Tinh nói.
Thím Lưu thu tay về, tức giận nói: “Thím đâu có dùng lực, trên đầu cháu ngay cả một dấu đỏ cũng không có!”
“Hôm hôm nay đá cháu thì đã dùng sức thật.” Mặc Tinh nói.
“Đừng ba hoa với thím!” Thím Lưu sốt ruột cũng không quên chính sự: “Tiểu Sầm nói, cháu là bạn gái của tổng giám đốc Tiêu, thế là thế nào?”
Mặc Tinh nắm chặt nắm tay, cúi đầu nói: “…Không có gì.”
“Không có gì? Không có gì thế sao Tiêu Cảnh Nam lại trở thành bạn trai cháu?” Thím Lưu bị câu trả lời này của cô làm cho tức quá: “Tinh Tinh, cháu coi thím là người ngoài đúng không?”
Mặc Tinh mím môi: “Thím cũng không thể là người bên trong mà.”
“Mặc, Tinh!” Thím Lưu chống nạnh chỉ vào cô rồi rống to.
“Tiêu Cảnh Nam tính tình không tốt, sau này thím Lưu đừng tham gia vào những chuyện phiền phức này nữa, thím cũng đừng vì cháu mà kéo bác sĩ Lục vào, không đáng đâu ạ.

Giờ không còn sớm nữa, thím Lưu, cháu về trước đây.” Mặc Tinh nói xong, cô không nhìn thím Lưu nữa, cô quay người đi ra khỏi phòng.
Bà An nhìn về phía sau Mặ Tinh, bà ấy hỏi: “Chị dâu không đi ra cùng cháu à?”
“Thím Lưu hơi mệt, thím ấy bảo là muốn đi nghỉ sớm.” Mặc Tinh nói.
Lục Ngôn Sầm đưa mắt nhìn cánh cửa phòng đóng chặt vài lần, như nghĩ tới điều gì đó.
“Thế à.” Bà An mỉm cười, sau đó vẫy tay với cô: “Chị dâu cũng chưa nói cháu thích ăn loại quả nào, cô đã cắt mỗi thứ một ít, cháu qua đây ăn một chút đi.”
Mặc Tinh từ chối: “Cảm ơn cô, có điều bây giờ không còn sớm nữa, cháu đi về sớm một chút thì tốt hơn.”
“Ăn ít hoa quả không làm lỡ thời gian đâu, lát nữa cô bảo tiểu Sầm đưa cháu về.” Bà Lục nói: “Cháu nếm thử quả cam này đi, tươi lắm đó.”

Từ chối mãi cũng không tốt lắm, Mặc Tinh ngồi xuống sô pha, nhặt hai miếng cam.
“Tinh Tinh à, tuy cháu và tiểu Sầm không làm được người yêu, nhưng làm bạn thì cũng có thể mà.

Sau này có thời gian rảnh thì đến nhà chơi, để thím Lưu cháu nấu đồ ăn ngon cho cháu.” Bà An đẩy mấy đĩa hoa quả khác đến trước mặt Mặc Tinh.
Mặc Tinh vâng một tiếng, bỏ một miếng kiwi vào trong miệng, chua ngỏ, chính là chua hơi quá, chua không tả nổi.
Câu nói kia của Lâm Hiểu thật là đúng, con người, đều phức tạp.
Cốc cốc!
Lúc này, có người gõ cửa.
“Muộn thế này rồi, ai đến nhỉ?” Bà An nhìn về phía cánh cửa, rồi chỉ huy Lục Ngôn Sầm: “Con đi mở cửa xem xem.”
Lục Ngôn Sầm đứng dậy, đi mở cửa: “Tổng giám đốc Tiêu? Đúng là khách ít đến.”
Nghe thấy mấy chữ tổng giám đốc Tiêu, bà An liền đứng lên: “Thì ra là tổng giám đốc Tiêu, khách quý.

Tiểu Sầm, con vào thư phòng lấy trà Đại Hồng Bào ra đây, pha chút trà cho tổng giám đốc Tiêu.”
Lúc bà ấy quay đầu chào hỏi Tiêu Cảnh Nam, bà ấy cũng tỉnh bơ đánh giá đối phương.
Giống như bên ngoài đồn, vị này tuổi còn trẻ đã lên làm tổng giám đốc của tập đoàn Tiêu Thị, tướng mạo dáng người và khí chất đều là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ thanh niên.
Chính là khí sắc thoạt nhìn không khỏe lắm, dưới mắt có bọng mắt, sắc mặt hơi tái, ngay cả đi bộ cũng hơi chậm, giống như là bệnh nặng mới khỏi vậy.
Mặc Tinh nhíu mày, cánh môi mím chặt.

Không phải Tiêu Cảnh Nam đã tiêm thuốc tê sao? Bây giờ mà thuốc đã hết tác dụng rồi á?
“Không cần phiền toái vậy đâu, cảm ơn viện trưởng Ứng.” Tiêu Cảnh Nam nhìn bà An rồi mỉm cười, anh vòng qua Lục Ngôn Sầm ở cửa rồi đi vào trong: “Tôi lo cho bạn gái đi về tối, trên đường không an toàn.

Không được mời mà tự đến, mong là không lấy làm phiền.”
Hiệu quả của thuốc tê đã qua rồi, miệng vết thương khâu lại ở phần bụng đau đớn truyền thẳng đến thần kinh não, trên cánh mũi anh đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lục Ngôn Sầm liếc chỗ bụng Tiêu Cảnh Nam vài cái: “Miệng vết thương vừa mới khâu lại, tổng giám đốc Tiêu đừng tùy tiện đi lại, không có lợi cho việc phục hồi.”
“Cảm ơn bác sĩ Lục đã nhắc nhở.” Tiêu Cảnh Nam nói: “Nhưng tôi nhớ là trong sách của bác sĩ Lục trước kia từng viết, anh cho rằng bất kể là bệnh gì, tâm trạng xấu đều sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình.”
“Bạn gái không ở bên cạnh, tâm trạng tôi không tốt và cũng không có lợi cho cơ thể, vậy thì qua đây luôn cho nhanh.”
Thực ra, anh hoàn toàn có thể gọi tên của Mặc Tinh, nhưng anh lại liên tục nhắc lại ba chữ bạn gái, càng giống như là đang nhấn mạnh cái gì đó vậy.
Mặc Tinh ngồi trên sô pha, mặt không chút thay đổi ăn hoa quả, dường như là cô không nghe thấy những lời anh nói đó.
Lục Ngôn Sầm khẽ nhíu mày, anh ấy hơi ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Tiêu đã từng đọc sách của tôi sao?”
“Trước đây tôi muốn mời bác sĩ Lục khám bệnh cho Mặc Tinh, tiện thể tôi đọc luôn sách mà anh viết.” Tiêu Cảnh Nam nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui