Mặc Tinh hơi sửng sốt, cô ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay.
Bàn tay của Tiêu Cảnh Nam đang che trên trán cô, còn đầu anh thì lại đụng vào ghế trước, cái trán đỏ một mảnh, cực kỳ rõ ràng, hình như anh bị đụng khá nặng.
“Tôi chỉ vị chỗ ngồi để tránh bị đụng vào thôi, không phải muốn bảo vệ cô, cô đừng nghĩ nhiều.” Tiêu Cảnh Nam nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó anh thu tay về, bàn tay khẽ khép lại, đầu ngón tay ấn ấn mấy cái, mang máng có thể cảm nhận được độ ấm trên người cô.
Ở phía trước, Hứa Thư Di đang một tay chống nạnh chỉ vào Trương Hàn, oán giận kỹ thuật lái xe của đối phương, người sau thì chỉ với khuôn mặt bất đắc dĩ chỉ vào cái xe phía trước rồi giải thích với cô.
Không ai chú ý tới sự khác thường giữa hai người ngồi ở ghế sau.
Cho dù Tiêu Cảnh Nam không nói câu này, Mặc Tinh cũng sẽ không nghĩ nhiều, cô thu lại ánh mắt, thản nhiên ừ một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Tiêu Cảnh Nam thờ ơ nhìn về phía trước, nhưng sống lưng thì thẳng tắp.
Lúc anh nghe thấy cô chỉ ừ một tiếng, chân mày anh khẽ nhíu, sống lưng sụp xuống, dựa lưng lên ghế, không nói rõ được tại sao, trong lòng có mấy phần buồn bực.
Vụ tông xe đằng trước không nghiêm trọng lắm, mấy chủ xe đàm phán hòa giải rất nhanh, dòng xe lại khởi động lại một lần nữa.
Lúc đầu, Hứa Thư Di còn càm ràm với Trương Hàn về mấy khác hàng thế nào thế nào, về sau cô ấy cũng cúi đầu bắt đầu nghịch điện thoại, cũng không nói chuyện nữa, trong xe nháy mắt yên tĩnh lại.
Yên tĩnh khiến cho bầu không khí vốn áp lực càng thêm áp lực.
Mặc Tinh ngồi sát vào chỗ cửa kính xe, từ trong ra ngoài cô đều cảm thấy không thoải mái, cô chỉ cảm thấy một giây dài như một năm.
Đợi đến khi cái cổ của cô mỏi nhừ rồi, chiếc xe cũng dừng lại.
Cô đưa tay ra sau gáy bóp bóp, trông thấy phía trước là một phố đồ ăn ngon.
“Trên con đường này có mấy quán đều rất được, tôm hùm đất cay, cá nướng, quán cay Tứ Xuyên, món nhật còn có một quán mỳ rất ngon, đi đâu đây?” Trương Hàn quay đầu hỏi Hứa Thư Di, trong mắt hiện ra vẻ cưng chiều.
Hứa Thư Di sắp chảy nước miếng rồi, hai mắt phát sáng: “Ăn hết được không?”
Trương Hàn búng một cái vào trán cô, anh ta quay đầu hỏi Mặc Tinh: “Hôm nay là để xin lỗi cô Mặc, nên cô Mặc chọn đi.”
“Tôm hùm đất cay tê.” Trong xe không bật đèn, Mặc Tinh liếc mắt nhìn vết thương trên chân Tiêu Cảnh Nam, trong ánh sáng tối tăm, cô nhếch môi, chọn một nhà hàng mà không hợp cho người bệnh ăn nhất.
Trương Hàn chậc một tiếng, anh ra quét mắt liếc hai người ở ghế sau một cái, sau đó đỗ xe, dẫn mấy người cùng đi vào quán ăn đó.
Đèn hoa rực rỡ mới lên, cuộc sống về đêm còn chưa bắt đầu, người trên phố đồ ăn ngon cũng không tính là đông.
Nhưng sau khi mấy người đi vào quán ăn, bọn họ bị chủ quán báo rằng, phòng riêng đã đầy rồi, nếu không muốn đợi thì có thể ăn ở đại sảnh.
Hứa Thư Di là một người hấp tấp, cô ấy đồng ý luôn, sau đó tiện tay chỉ vào một bàn ở chính giữa dành cho bốn người ngồi: “Ngồi ở kia đi!”
Mặc Tinh quen ăn cơm ở trong phòng hoặc trong góc, sau khi thấy cô ấy chỉ vị trí, cô mím môi, nhưng cũng không có nói gì.
“Ngồi ở giữa ăn không được tự nhiên, ngồi ở vị trí góc Đông Nam kia đi.” Tiêu Cảnh Nam liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó đi thẳng đến bàn sáu người ở góc Đông Nam.
Trương Hàn không sao cả, anh ta đi theo sau anh.
Hứa Thư Di tức đến mức giậm chân, cô ấy hừ hai tiếng, sau đó không tình không nguyện đi cùng Mặc Tinh qua bàn đấy, rồi ngồi xuống.
“Trước đây, Cảnh Nam nói với tôi là cô Mặc thích ăn tôm hùm đất cay tê, tôi còn không tin đấy.” Lúc gọi món, Trương Hàn cười nói: “Hóa ra là thật.”
Mặc Tinh hơi ngẩn ra, cô vô thức nhìn Tiêu Cảnh Nam một cái, sau đó thu lại tầm mắt, cúi mặt tiếp tục xem thực đơn, không nói gì.
Tiêu Cảnh Nam nhếch môi: “Người bên cạnh thích ăn gì, tôi sẽ ghi nhớ lại theo thói quen.
Cậu thích ăn món Pháp, mẹ tôi thì thích đồ ăn thiên về chua ngọt…” Anh ngừng một lát, có hơi cố ý bổ sung thêm một câu: “Sơ Tuyết thì khẩu vị thiên về ăn nhạt.”
Nói xong, ánh mắt như có như không liếc Mặc Tinh một cái.
Câu này là nói với Trương Hàn, nhưng Mặc Tinh biết, anh nói những lời này là để cho cô nghe.
Như thể anh muốn nói, cô không phải người đặc biệt trong lòng anh.
Cô châm chọc nhếch khóe miệng, ngẩng đầu lên nói với nhân viên phục vụ: “Hai mươi phần bún sò biển nấu tỏi, thêm nhiều tỏi, cảm ơn.”
Tiêu Cảnh Nam không thích tỏi, một tí mùi tỏi thôi anh đã không chịu nổi rồi.
Nghe thấy thế, sắc mặt của Tiêu Cảnh Nam không giống trước nữa, trái lại Trương Hàn lại không nhịn được nhìn Mặc Tinh mấy cái, vẻ mặt tỏ ra quỷ dị.
“Mặc Tinh à, hai mươi phần cô có ăn hết được không?” Hứa Thư Di sợ ngây người.
Mặc Tinh mỉm cười, thản nhiên nói: “Ăn không hết thì gói mang về.”
Mấy người gọi món xong không lâu thì ngoài cửa truyền đến một giọng nữ có hơi ghét bỏ: “Cái loại quán nhỏ này thì có thể nấu ra món ngon gì cơ chứ? Có qua được khâu vệ sinh không?”
Là giọng của Đường Thiến.
Ngay sau đó là giọng nói dịu dàng của An Sơ Tuyết truyền tới: “Chẳng phải chị dâu thích ăn tôm hùm đất cay tê sao? Cửa hàng này được đánh giá rất tốt, chị nếm thử trước, nếu mà không thích thì chúng ta lại chuyển chỗ khác ăn.”
Vị trí của Mặc Tinh, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cửa.
Hai nhân viên ở cửa vốn giữ nụ cười chuyên nghiệp, lúc này sau khi nghe thấy lời nói của Đường Thiến, nụ cười trên gương mặt bọn họ đã hơi không duy trì được nữa rồi.
Đường Thiến đi vào tầm mắt của Mặc Tinh, sau đó là An Sơ Tuyến ngồi trên xe lăn, và An Thiếu Sâm đứng sau xe lăn.
Nhân viên phục vụ định giải thích với Đường Thiến là quán của bọn họ có đồ ăn rất ngon, vệ sinh cũng được, nhưng người sau vừa mới chìa ra một đầu ngón tay kéo cái bàn ở khoảng cách gần nhất, vẻ ghét bỏ trên mặt cũng đậm hơn.
“Chê quán này nhỏ, thì đến quán to mà ăn, sỉ nhục quán nhà người ta làm gì?” Hứa Thư Di vỗ bàn đứng lên quát: “Một đồng tiền cũng chưa bỏ còn xem mình là thượng đế, biết xấu hổ một tí đi được không?”
Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của ba người, vẻ mặt Đường Thiến biến đổi, cô ta định nói cái gì đó, nhưng lại bị An Sơ Tuyết dành trước một bước: “Cô Hứa hiểu lầm rồi, chẳng qua chị dâu tôi có bệnh nghiện sạch sẽ thôi, không có sỉ nhục ý sỉ nhục quán này đâu.”
Hứa Thư Di đen mặt không lên tiếng.
Tầm mắt của An Thiếu Sâm lướt qua mọi người rồi dừng trên người Mặc Tinh, vẻ mặt buồn bã mà phức tạp.
Mà khi anh ta trông thấy Tiêu Cảnh Nam đang ngồi cạnh cô, trong nét mặt lại có thêm sự căm phẫn và chán ghét.
Mặc Tinh hoàn toàn không nhìn anh ta, trái lại cô rót một cốc nước ô mai mà chủ quán tặng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mùi vị không có một tí chua ngọt nào, chỉ có đắng chát lan đến trong linh hồn.
"Chị dâu tôi nói năng thẳng quá, có lẽ không xuôi tai lắm, tôi thay mặt chị ấy xin lỗi hai vị, mong thứ lỗi: “An Sơ Tuyết nhìn hai nhân viên phục vụ, chân thành nói.”
Cô ta vừa xinh vừa dịu dàng, vả lại thái độ đoan chính, hai nhân viên phục vụ vội vàng bảo không sao, rồi lại giải thích: “Phòng riêng đã kín rồi, nếu mấy vị muốn ăn ở phòng riêng thì có lẽ phải đợi khoảng một tiếng nữa.
Nếu ăn ở đại sảnh thì giờ có thể gọi món luôn.”
Sắc mặt Đường Thiến khó coi, nhưng cuối cùng cô ta không có nói gì nữa.
Thấy thế, Mặc Tinh cười giễu một tiếng, nếu không phải là trận tai nạn xe vào hai năm trước, e là cô sẽ giống hai nhân viên phục vụ này, có thêm hảo cảm với An Sơ Tuyết.
“Chúng tôi là bạn với mấy người kia, chúng tôi sẽ ngồi cạnh bọn họ.” An Sơ Tuyết mỉm cười với hai nhân viên phục vụ, dịu dàng nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...