“Cô đúng là rất biết gánh vác trách nhiệm.” Vân Mân nhìn cô, mấp máy đôi môi đỏ mọng: “Nhân viên trong Câu lạc bộ Dream không đến hai trăm thì cũng có một trăm người, nếu như ai cũng lục đục như các người thì cái câu lạc bộ này cũng không cần phải mở cửa nữa.
Thế này đi, sau này cô đến tổ vệ sinh làm việc, không cần cô làm mấy chuyện đón tiếp khách khứa nữa.
Về chuyện phòng trọ thì tất nhiên công ty cũng sẽ có sắp xếp mới, như vậy các cô sẽ không thấy mất mặt mà cũng bớt một chút mâu thuẫn, cô thấy vậy có được không?”
Nói xong, Vân Mân nhìn chằm chằm vào cô, muốn nhìn xem cô có phản ứng gì, dù sao tiếp đón khách đúng là được coi như công việc của những cô gái trẻ tuổi, nhưng tổ vệ sinh thì nói huỵch toẹt ra chính là nơi mà một đám bác gái lớn tuổi bị nghỉ việc mới nguyện ý làm việc, vừa bẩn thỉu vừa mệt mỏi, còn không được cảm ơn.
Nhưng tiếc là Mặc Tinh không hề thay đổi sắc mặt mà chỉ “ừ” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, điều này làm cho Vân Mân hơi thất vọng, cô ta nháy mắt rồi hỏi: “Cô không có gì muốn nói à?”
Mặc Tinh lắc đầu một cái: “Đối với tôi mà nói, chỉ cần trả tiền thì công việc nào cũng không có gì khác nhau.
Hơn nữa Tổng giám đốc Tiêu đã đích thân dặn dò, tôi có nói gì cũng chỉ phí công vô ích, cần gì phải chọc cho anh ta không vui chứ?”
Lúc này Vân Mân lại thật sự rất thưởng thức cô.
Cô ta dừng một chút rồi mỉm cười thản nhiên: “Nếu như cô không có ý kiến, vậy hãy thu dọn một chút rồi qua đó báo danh đi.”
“Được rồi, cảm ơn chị Vân Mân.”
Nhìn Mặc Tinh trở về phòng trọ, Vân Mân đứng trong hành lang suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, gọi đến một số điện thoại.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi: “Sao vậy, thế nào rồi?”
“Dựa theo lời dặn dò của anh, tôi đã điều cô ta sang tổ vệ sinh rồi.”
Tiêu Cảnh Nam đang xem văn kiện, nghe những lời này của Vân Mân thông qua điện thoại di động, bàn tay đang lật trang giấy dừng lại mấy giây, sau đó thấp giọng nói: “Cô ta có phản ứng gì?”
“Không khóc không ầm ĩ, rất bình tĩnh thản nhiên tiếp nhận chuyện này.”
“Vậy à!” Anh nhíu mày, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương rồi nói: “Đã như vậy thì có thể sắp xếp cho cô ta thêm một số công việc với số lượng vừa phải, dù sao với tuổi tác của cô ta, chắc hẳn có thể coi là người trẻ tuổi trong tổ vệ sinh.
Làm nhiều chuyện hơn một chút cũng là điều đương nhiên.”
Vân Mân sững sờ, hơi do dự: “Tổng giám đốc Tiêu, như vậy có quá đáng lắm không? Dù sao cô ta cũng là một cô gái…”
Tiêu Cảnh Nam không lên tiếng, Vân Mân cũng ý thức được là mình lắm mồm, trong lòng căng thẳng, cô ta thay đổi đề tài: “Đúng rồi, ngày mai cậu chủ của Công ty bất động sản Khánh Phong sẽ tổ chức lễ sinh nhật, anh cũng sẽ đến chứ?”
“Ừ.”
“Vậy tôi sẽ chuẩn bị loại rượu mà anh thích.”
“Cô cứ xem rồi tự sắp xếp là được.”
Cúp điện thoại, một lần nữa Tiêu Cảnh Nam lại đặt sự chú ý vào văn kiện trước mặt, nhưng từ đầu đến cuối đều không xem nổi dù chỉ một chữ.
Không khóc không ầm ĩ mà thản nhiên tiếp nhận ư? Ha ha, Mặc Tinh, cô đúng là hết lần này đến lần khác đổi mới sự hiểu biết của anh về cô, anh cũng không tin là bản tính thật từ nhỏ đến lớn của một người sẽ bị mài mòn hết chỉ trong vòng hai năm.
Ngược lại anh muốn nhìn xem cô còn có thể giả vờ được bao lâu.
…
“Này, nước rửa tay trong nhà vệ sinh nữ hết rồi, còn không nhanh đổi cái khác đi, chờ tôi làm à?”
Mặc Tinh đang quét dọn một phòng riêng bị khách bao lại và uống rượu vui đùa, chỉ tính đến chuyện lau chùi những chỗ nôn mửa ra thì đã phải bận rộn một buổi chiều, cuối cùng mệt mỏi đến mức eo cũng không thẳng lên nổi, kết quả vừa ngồi xuống uống miếng nước lại bị chủ quản đến kiểm tra dò xét quát lên.
“Cả ngày không có một chút ánh mắt nào, mắt mũi to như vậy mà chỉ để trang trí sao?”
Sau lưng vẫn là tiếng chửi rủa không ngớt, Mặc Tinh bịt tai không nghe, cầm nước rửa tay vừa đổi mới trong tay, đi vào phòng vệ sinh nữ.
Cô đã làm việc ở tổ vệ sinh được một tuần lễ rồi, không cần nữa lộ mặt ra ngoài, cũng không cần lo lắng là lúc đứng đón khách ở cửa bị người quen nhận ra, mặc dù mệt mỏi nhưng cô lại cảm thấy yên tâm hơn.
Cô nhanh chóng đổi nước rửa tay rồi cúi xuống xách cái hộp trống không đi ra ngoài.
Kết quả là vừa ra khỏi cửa, vị chủ quản chanh chua khắc nghiệt đang đích thân đứng ngoài cửa chờ cô.
“Làm xong rồi đúng không, làm xong rồi thì đi qua bên Thiên Thai giúp đỡ một chút.”
“Thiên Thai ư?” Lúc này Mặc Tinh mới nhớ tới chuyện đồng nghiệp đã từng nói, tối hôm nay có một vị khách hàng lớn bao cả lầu chót Thiên Thai để tổ chức tiệc sinh nhật.
Cô nhíu mày một cái rồi nói: “Chủ quản, bây giờ đã tám giờ rưỡi, đến thời gian tôi đổi ca rồi, hơn nữa cả ngày hôm nay tôi vẫn chưa ăn cơm…”
“Sao hả?” Nghe thấy Mặc Tinh không muốn đi, giọng nói của chủ quản lập tức cao vút lên, bén nhọn chói tai: “Bây giờ đang cần người mà cô lại muốn đi ăn cơm, công ty bỏ tiền mướn cô mà vào lúc quan trọng cần cô thì cô lại không muốn làm à? Nếu như vậy thì thừa dịp còn sớm hãy nói với chị Vân Mân đi, để chị ấy sắp xếp cho cô!”
Nói với Vân Mân thì chẳng khác nào nói cho Tiêu Cảnh Nam, trong lòng cô căng thẳng: “Chủ quản, xin đừng nói với chị Vân Mân, bây giờ tôi đi qua đó ngay đây, chủ quản đừng nóng giận.”
“Tôi mà còn không trị được cô à, nhanh lên một chút, đừng lằng nhằng!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...