Xin Hãy Ôm Em

Cơ thể nhỏ bé ấy rất ấm áp, khiến cơ thể từ lúc tỉnh dậy tới giờ vẫn lạnh ngắt của cô có chút nhiệt độ.

Nhìn thấy bộ quần áo bệnh viện trên người cô, bánh bao nhỏ ngước mặt lên, bỗng chốc hỏi với vẻ lo lắng và căng thẳng: "Mẹ, mẹ bị ốm ạ?"

"Không có, mẹ rất khỏe." Lâm Uyển Bạch lắc đầu. Thấy thằng bé dè dặt đưa bàn tay nhỏ của mình về phía bụng cô, cô lại nói thêm một câu: "Em gái cũng rất khỏe!"

"Mẹ ơi, thế papa đâu ạ?"

Bánh bao nhỏ vừa thở phào lại đột ngột hỏi ngay một câu như vậy, đôi mắt to chớp chớp, bĩu môi mách tội với cô với vẻ không vui: "Con đã hỏi ông nội và ông ngoại, dì Sơ Vũ và chú Giang Nam, nhưng bọn họ đều không nói cho bảo bảo biết papa đã đi đâu rồi!"

Sau khi từ giáo đường về tới khách sạn, bánh bao nhỏ cứ thế ngồi đợi tới buổi tiệc tối, đợi để được ăn một bữa đã đời. Nhưng sau đó không hiểu vì sao bữa tiệc bị hủy bỏ, rất nhiều khách khứa đều thì thà thì thầm ra về. Hơn nữa ông nội hình như còn ngất xỉu. Trẻ con luôn mang một trái tim nhạy cảm, tuy chúng chẳng hiểu chuyện gì nhưng cũng mơ hồ đoán được đã xảy ra chuyện gì đó.

Không phải không ai chịu nói, chỉ là khi đối diện với ánh mắt ngây thơ trong trẻo của con trẻ, họ không biết phải mở lời sao mà thôi.

Nhìn bánh bao nhỏ ở trong lòng mình gần như có khuôn mặt như từ một khuôn đúc ra với Hoắc Trường Uyên, trái tim Lâm Uyển Bạch run lên từng cơn. Cô giơ tay vuốt vuốt mái đầu nấm hơi xoăn của con trai. Cô mỉm cười, giọng khản đặc như chuông vỡ: "Bảo bối ngoan, papa sẽ trở về thôi!"

"Papa lại đi công tác ạ?" Bánh bao nhỏ gãi đầu hỏi.

"Đúng vậy..." Lâm Uyển Bạch hít sâu một hơi: "Còn nhớ lần trước papa đột ngột đi công tác không? Chỉ có điều lần này có thể bố sẽ đi lâu hơn một chút. Nhưng bố sẽ trở về, chúng ta ở nhà đợi bố là được rồi, được không bảo bối?"


"Vâng!" Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.

"Tiểu Bạch, sao chị hà tất phải làm khổ bản thân như vậy!" Trịnh Sơ Vũ nãy giờ vẫn ở trong vòng tay Lê Giang Nam gạt nước mắt, nhìn thấy cô gượng cười dịu dàng thủ thỉ với con trai, cô ấy không chịu nổi, không kiềm chế nổi tiếng khóc bật ra: "Đậu Đậu tuy còn nhỏ nhưng thằng bé cũng đã bốn tuổi rồi, nó cũng quyền được biết mình không còn bố..."

Lâm Uyển Bạch kịp thời giơ tay ra che chặt hai tai của con trai.

Bánh bao nhỏ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cô, gương mặt vẫn trong sáng như vậy.

Lâm Uyển Bạch ra hiệu bằng ánh mắt cho Trịnh Sơ Vũ, bảo cô ấy đừng nói thêm nữa, sau đó hôn lên trán thằng bé, đứng lên vẫy tay gọi thím Lý ở ngoài cửa vào: "Thím Lý, thím đưa Đậu Đậu về nhà trước đi."

"Dạ vâng!" Thím Lý đỏ mắt gật đầu, nắm lấy tay bánh bao nhỏ: "Tiểu thiếu gia, chúng ta về nhà trước đi!"

Đến tận khi thím Lý dắt bánh bao nhỏ đi ra khỏi phòng bệnh, và đóng hẳn cửa phòng lại, Lâm Uyển Bạch mới từ từ đứng dậy dưới sự dìu dắt của Tang Hiểu Du, gương mặt không còn hột máu nhưng rất kiên cường, ánh mắt sáng ngời: "Tôi vừa nói rồi, Hoắc Trường Uyên sẽ không chết."

"Uyển Bạch, bố hiểu tâm trạng của con lúc này, nhưng xe nát người chết..." Nói đến bốn chữ cuối, Lục Học Lâm gần như không thể nói tiếp được nữa.

Tần Tư Niên ban nãy đấm lên tường hai cú, những vết máu trên khớp xương bị rách da đã ngưng đọng lại, anh ấy cất giọng khàn khàn: "Cô Lâm, phía cảnh sát đã điều tra rồi, cũng đã tiến hành hỏi cung lấy lời khai của Lục Tịnh Tuyết sau ca mổ của cô ta. Cô ta đã khai nhận toàn bộ tội lỗi, không giấu giếm gì. Là cô ta sai người cố tình dùng điện thoại của giáo đường lừa Trường Uyên tới đó, sau đó khi âm thầm đột nhập vào ô tô đã động tay động chân với hệ thống phanh, khiến họ gặp tai nạn trên cầu vượt. Mục đích của cô ta chính là bắt Trường Uyên phải chết, thế nên ở cốp sau còn đặt thêm bom. Hai tiếng nổ lúc sau chính là nguyên nhân này..."

Nếu không có quả bom đó, biết đâu vẫn còn một tia hy vọng.

Tuy rằng rất tàn nhẫn nhưng Tần Tư Niên buộc phải nói với cô: "Hơn nữa, lúc đó Lục Tịnh Tuyết rớt ra ngoài từ ghế lái phụ. Cảnh sát điều tra cũng được biết, trước đó có một chiếc xe đi ngang qua chứng kiến lúc xảy ra tai nạn Trường Uyên đang ngồi ở ghế lái, tay còn nắm vô lăng..."

"Cứ cho là anh ấy ở trong xe đi thì sao nào?" Lâm Uyển Bạch liếm đôi môi khô khốc, giống như liều mạng túm lấy dù chỉ là một mảnh gỗ của hy vọng: "Biết đâu... Biết đâu trước khi xe nổ, anh ấy đã kịp thoát ra ngoài rồi? Bên dưới là sông, biết đâu anh ấy đã nhảy xuống sông để thoát nạn..."

Sau khi nói ra câu này, cô bỗng nhiên im bặt.

Miệng cô mím chặt lại, không để những dòng nước mắt như đê vỡ một lần nữa trào ra. Tất cả mọi người trong phòng bệnh đều không ai nói được câu nào, bầu không khí nặng nề và đau đớn.

Bởi vì, Hoắc Trường Uyên không hề biết bơi...

Lâm Uyển Bạch cũng biết rõ điểm này, còn nhớ lúc mới quen chưa lâu, có lần ở trên du thuyền giật điện thoại không cẩn thận làm anh rơi xuống sông. Cuối cùng chính cô phải nhảy xuống cứu anh lên bờ. Đây là một bóng ma tâm lý của anh từ khi còn rất nhỏ.


Đến bản thân cô cũng không thể thuyết phục mình về chuyện có kỳ tích xảy ra nữa. Nhưng cho dù là vậy, cô vẫn cảm thấy anh sẽ không rời xa mình ngay ngày tân hôn như thế này, để lại cô một mình trên cõi đời.

"Tôi không tin."

Lâm Uyển Bạch liên tục lắc đầu, nước mắt lặng lẽ chảy ra. Cô vẫn liều mạng khăng khăng như thế: "Hoắc Trường Uyên không thể chết được, anh ấy không nỡ bỏ tôi lại, không nỡ bỏ lại Đậu Đậu và Kính Viên. Chúng tôi đã hứa sẽ không chia không lìa. Anh ấy nhất định sẽ trở về! Nhất định!"

Mọi người thấy vậy chỉ còn cách cúi đầu, âm thầm thở dài.

...

Ba ngày sau, lễ đưa tang tại nghĩa trang.

Không quá rầm rộ to lớn, chỉ có vài chiếc xe màu đen kín đáo xếp hàng. Những người có mặt đều là người thân và bạn bè thân thiết. Hàng xe đỗ sát dưới chân núi hướng lên nghĩa trang, mỗi một người đi xuống đều mặc những bộ quần áo màu đen ảm đạm.

Lục Học Lâm đi về phía Hoắc Chấn, người đang bước đi hơi lảo đảo, cần phải dựa vào vợ là Phạm Ngọc Trân và Hoắc Dung dìu dắt, thở dài nói: "Uyển Bạch không tới, con bé nói nó sẽ không đến. Nó vẫn tin Trường Uyên chưa chết, không rời xa nó..."

Hoắc Chấn thở dài gật đầu: "Kệ con bé đi, tôi hiểu cảm giác của nó, đừng dồn ép nó!"

"Ừm." Lục Học Lâm buồn rầu.

Từng bó hoa cúc trắng được đặt bên cạnh mộ. Nhìn gương mặt có vài phần giống mình trên bia, Hoắc Chấn ngẩng đầu, không nén nổi dòng nước mắt chảy xuống. Nỗi đau mất đi con trai khiến ông nghẹn ngào trong cơn gió.

Sau khi ô tô rời khỏi nghĩa trang, Tiêu Vân Tranh mặc hiếu phục đi tới biệt thự.


Khi anh ấy đi vào cửa, Lâm Uyển Bạch đang từ phòng khách ra ngoài chuẩn bị lên gác.

Chỉ ba ngày ngắn ngủi mà dù đang mang thai nhưng cô vẫn gầy rộc hẳn đi, cằm nhọn hoắt rồi. Từ ngày Hoắc Trường Uyên gặp chuyện, thật ra mỗi người khi nhìn vào mắt cô đều lo lắng và sợ hãi, sợ cô không gắng gượng được nhưng thật kỳ lạ, cô lại thể hiện sự kiên định và rắn rỏi lạ thường.

"Chị dâu."

Tiêu Vân Tranh đã thay đổi xưng hô, khẽ gọi một tiếng.

Nghe tiếng gọi, Lâm Uyển Bạch dừng bước, quay lại nhìn anh ấy.

Tiêu Vân Tranh tiến vào mấy bước, khẽ nói tiếp: "Em vừa từ nghĩa trang trở về, đám tang của anh trai đã kết thúc rồi."

Lâm Uyển Bạch bặm chặt môi, không nói tiếng nào...

Hết chương 360

*Spoil: "Dì Sơ Vũ nói còn chưa đầy một tháng nữa là em bé chào đời rồi, nếu bố còn không quay về thì sẽ không được nhìn thấy em bé chào đời đâu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui