Nơi Lâm Uyển Bạch sống là khu nhà cũ kỹ nhất Băng Thành.
Cô sống ở tầng cao nhất tòa nhà sáu tầng, không có thang máy, hành lang cũng rất bé hẹp. Nếu không có tài xế taxi giúp đỡ, cô thật sự không có thể dìu cơ thể khổng lồ của Hoắc Trường Uyên vào tận trong nhà.
Có một lúc nào đó, Lâm Uyển Bạch đã hoài nghi anh giả vờ say.
Nhưng suốt cả quá trình, Hoắc Trường Uyên thực sự không mở mắt lần nào, ngay cả một tiếng hậm hừ cũng không có, dường như có vứt anh ở vệ đường anh cũng sẽ không phản kháng.
Lúc đặt anh lên chiếc giường đơn nhỏ bé của mình cũng là khi Lâm Uyển Bạch vã mồ hôi.
Đây là căn nhà cô thuê từ sau khi bà ngoại đổ bệnh, từ trước tới nay chỉ có mình cô ở. Ngoài cô bạn thân Tang Hiểu Du ra thì chưa có người lạ nào từng đến, nói chi tới đàn ông.
Mùi hương nam tính mạnh mẽ tỏa lan khắp căn phòng nhỏ, một cảm giác xa lạ, kỳ quặc.
Cô ngồi tít ở cuối giường nhìn anh vài phút, xác nhận anh không nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay, Lâm Uyển Bạch mới yên tâm ôm quần áo đi ngủ.
Nhưng trước khi đóng cửa phòng ngủ lại, cô vẫn rút chìa khóa ra, khóa lại.
...
Sáng hôm sau, Lâm Uyển Bạch dậy từ sớm.
Cô ngủ không ngon lắm, vì cứ có cảm giác một giây nữa Hoắc Trường Uyên sẽ phá cửa lao ra.
Giờ vẫn còn sớm, tuy là cuối tuần nhưng Lâm Uyển Bạch không hề nhàn nhã, buổi sáng cô còn phải đi làm nhân viên tiếp thị bán thời gian.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi, Lâm Uyển Bạch áp chặt tai vào cửa rất lâu, bên trong hoàn toàn không có động tĩnh gì. Cô cẩn thận xoay chìa khóa trong do dự rồi đẩy cửa ra.
Trên chiếc giường đơn, cơ thể to lớn của Hoắc Trường Uyên có phần chật chội.
Lâm Uyển Bạch bất giác lại gần hơn một chút.
Trong lúc say ngủ, đôi mày của anh vẫn nhíu lại, vẫn toát ra vẻ lạnh lùng, xa cách.
Anh vẫn nằm nguyên như tối qua, nhưng chẳng biết cà vạt bị quăng đi đâu rồi, mấy chiếc cúc áo đều đã bung ra, từng đường rãnh cơ bắp dưới ánh bình minh khiến người ta chỉ muốn phạm tội.
Lâm Uyển Bạch ngắm nghía mấy giây rồi hoảng loạn quay đi, vành tai nóng rực.
Nhưng cũng không thể để anh ngủ mãi như thế. Cô đành rướn người qua, hắng giọng: "Này! Hoắc tổng, anh Hoắc... Anh dậy đi..."
Bàn tay vươn ra bất ngờ bị nắm chặt.
Lâm Uyển Bạch giật mình, sửng sốt nhìn Hoắc Trường Uyên chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, trong đôi mắt sâu không có một chút ngái ngủ, đang nhìn cô chằm chằm không chớp.
Anh dùng sức kéo, ngay lập tức cả người cô ngã vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Một tư thế nam trên nữ dưới không thể mờ ám hơn, gần tới mức cô nhìn thấy được mấy sợi râu mới nhú ra trên cằm anh, và mỗi lần yết hầu chuyển động lên xuống.
Trái tim cô như ngừng đập giây lát, ba giây sau thì bắt đầu đập điên cuồng.
Máu huyết tựa hồ có thể trào lên đỉnh đầu trong khoảnh khắc.
"Anh anh anh..." Lâm Uyển Bạch lại lắp bắp.
Dưới nắng sớm, khuôn mặt mộc vừa rửa sạch sẽ của cô chỉ thoang thoảng một mùi sữa rửa mặt, mềm mại tới mức tưởng có thể vắt ra nước.
Nhất là ánh mắt vừa kinh hoàng vừa sợ sệt cùng đôi môi nhỏ xinh xinh ấy, đối với Hoắc Trường Uyên chính là một sự kích thích vô hình...
Bàn tay trái của Hoắc Trường Uyên giữ chặt vòng eo thon của cô, tay phải đặt sau gáy cô, khi ánh mắt anh sẫm lại, tay phải cũng đồng thời dùng sức ấn cô xuống: "Lâm Uyển Bạch, lần này chính em tự tìm tới tôi đấy."
... Không phải!
Lâm Uyển Bạch cứ thế giương mắt nhìn môi mình áp vào môi anh.
Mặt cô đỏ hồng lên, những lời phản bác bị nuốt trọn, chỉ còn lại những tiếng thở khe khẽ bật ra.
Cô không giãy ra được, không né tránh được.
Lâm Uyển Bạch bị hôn tới ngạt thở, trong mơ màng cô chỉ có một suy nghĩ.
Anh còn chưa đánh răng mà...
*Spoil: "Anh Hoắc, lúc trước anh nói muốn tôi theo anh... Tôi đồng ý." Lâm Uyển Bạch cắn chặt răng, giơ tay cởi từng chiếc cúc áo một...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...