"..." Biểu cảm của Hoắc Trường Uyên bỗng chốc cứng đờ.
Có chuyện như vậy sao?
Từ từ nhớ lại thì hình như đúng là có thật...
Lúc đó khi ở dưới quê anh từng nói như vậy. Lâm Uyển Bạch còn nghĩ, sau này có một ngày anh nhớ lại mọi chuyện, không biết biểu cảm của anh sẽ đặc sắc cỡ nào.
Bây giờ nhìn thấy sắc mặt anh đổi màu như đèn tín hiệu giao thông vậy, cô nhịn cười đến co giật khóe miệng, nhưng vẫn cố tình bồi thêm một câu: "Hoắc Trường Uyên, lẽ nào cả chuyện này anh cũng quên luôn rồi?"
Sao Hoắc Trường Uyên chịu thừa nhận chứ!
Anh ho khẽ một tiếng, trượt người nằm xuống gối, đáp bằng giọng cứng đờ: "Anh bỗng nhiên buồn ngủ quá, muốn đi ngủ."
Dứt lời, anh nhắm ngay mắt lại.
Lâm Uyển Bạch không nhịn nổi, phì cười thành tiếng, không tiếp tục vạch trần anh nữa, cúi người cẩn thận dém lại góc chăn cho anh.
Căn phòng bật điều hòa, nếu để bị lạnh quá thì không nên. Cô không ngồi xuống ghế nữa, định tới văn phòng của bác sỹ hỏi han một số vấn đề về đồ ăn và dinh dưỡng.
Trong phòng còn những người khác, thế nên Lâm Uyển Bạch đợi một chút.
Khi cô quay về, phát hiện trong phòng bệnh xuất hiện khá nhiều người.
Nói chính xác hơn là có không ít bóng những thiên thần áo trắng.
Lâm Uyển Bạch nghĩ là họ tới kiểm tra theo thông lệ, nhưng chẳng bao lâu sau cô đã ngửi thấy mùi bất ổn.
Hoắc Trường Uyên lúc trước đòi ngủ, lúc này nằm nghiêng dựa vào giường, đôi mắt tối đen như miệng giếng. Anh được làm trung tâm, hai bên trái phải giường bệnh được vây kín bởi những cô y tá trẻ, ai nấy đều ôm một cuốn sổ trong tay, mặt nhìn anh chằm chằm.
1, 2, 3...
Lâm Uyển Bạch âm thầm đếm, có tổng cộng sáu cô. Cho dù là làm kiểm tra gì đó cũng đâu cần nhiều người đến vậy!
Chẳng trách ban nãy qua phòng y tá chẳng thấy mống nào...
Chẳng lẽ chạy hết cả vào đây rồi?
"Hoắc tổng, bọn em nghe nói cả rồi!" Cô y tá đứng gần Hoắc Trường Uyên nhất lên tiếng trước: "Anh không đợi cảnh sát, một mình chạy vào cứu người, lẽ nào anh không sợ chút gì ư?"
Ngay lập tức bên cạnh có người phụ họa theo: "Đúng vậy đấy! Nghe nói đám người đó đều là lưu manh, hơn nữa trong số đó còn có một kẻ vừa ra tù chưa lâu, đều là loại chẳng sợ chết. Một mình anh đấu lại năm tên mà không hề e sợ, quá lợi hại rồi!"
Mấy hôm trước Hoắc Trường Uyên được đưa vào lúc tối, rất nhiều nhân viên bệnh viện đều nghĩ là đánh nhau thông thường, vì mấy chuyện kiểu này trong bệnh viện là thường tình, thế nên mọi người đã quá quen, cũng có chế giễu mấy câu sau lưng.
Nhưng lúc phẫu thuật, có hai cảnh sát tới.
Tìm hiểu rõ sự tình họ mới biết vốn không phải là đánh nhau đơn thuần mà vì cứu bạn gái bị bắt cóc, anh một mình chạy tới cứu người, lại còn một đánh năm nên mới bị thương nặng đến thế. Vậy mà anh vẫn thành công cứu được người, trở thành một đại anh hùng!
Một đồn mười, mười đồn trăm, cả tầng lầu đều biết chuyện, nhất là đám các cô y tá, quả thực ngợi khen không ngớt. Bây giờ ngoài xã hội làm gì còn mẫu đàn ông anh hùng như vậy nữa, e là chỉ còn trong truyện với trên phim ảnh thôi. Huống hồ lại còn là một người có địa vị và ngoại hình hơn người như Hoắc Trường Uyên, càng hấp dẫn gấp đôi.
Dù đã có chủ thì đã sao, vẫn không ngăn nổi bao trái tim thiếu nữ rục rịch!
"Anh đúng là giống nam chính phim hành động Mỹ!"
"Đúng là chủ nghĩa anh hùng. Hoắc ca ca, anh chuẩn Hero luôn!"
Nghe tới đây, khóe miệng Lâm Uyển Bạch khẽ giật.
Ban nãy vẫn còn là Hoắc tổng cơ mà, sao chớp mắt đã chuyển thành Hoắc ca ca rồi...
Nhưng cách gọi ngọt ngào này vẫn còn uyển chuyển dễ nghe hơn tiếng "anh Trường Uyên" của Lâm Dao Dao nhiều. Đừng nói là Hoắc Trường Uyên, cả cô nghe xong cũng thấy trái tim run rẩy.
Vì anh bị vây quanh nên Lâm Uyển Bạch không nhìn rõ biểu cảm của anh.
Cô nhanh chóng nhìn lướt qua mấy cô y tá. Họ đều rất trẻ, có lẽ toàn là sinh viên mới ra trường vào thực tập, trên mặt vẫn còn chút non nớt tuổi xuân. Người nhiều tuổi nhất có lẽ cũng chỉ chạc tuổi cô, lúc này đang ham hố nhìn người bệnh.
Người nào đó đúng là "diễm phúc" không ít!
Hoắc Trường Uyên lúc này nhíu chặt mày lại.
Anh nào có ngủ được đâu. Hôm qua ban ngày cũng ngủ, ban đêm cũng ngủ, bây giờ ngoài cửa sổ trời còn sáng, anh chẳng buồn ngủ chút nào. Chỉ là không ngờ cô lại ra ngoài, không bao lâu sau thì có người gõ cửa.
Một y tá mở hé cửa nhìn vào, nói phải đo huyết áp cho anh.
Bây giờ Hoắc Trường Uyên là bệnh nhân, dĩ nhiên phải hợp tác. Có điều anh vừa gật đầu một cái liền lũ lượt vài ba người vào theo.
Anh vốn không phải người dễ tính gì cho cam. Ở Hoắc Thị có rất nhiều nhân viên nữ, không ai dám vây trước mặt anh niềm nở đon đả, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh là tự biết đường rút lui. Vậy mà mấy cô y tá này lại không nhận ra sự bực dọc của anh, có khi là giả vờ không nhận ra.
Hero ư...
Hoắc Trường Uyên nhếch mép.
Anh không thể hiện quá nhiều cảm xúc với lời khen này. Anh có phải anh hùng hay không không cần người khác ban cho. Anh cũng mặc kệ họ nói gì, bởi vì anh chỉ muốn làm anh hùng của một mình Lâm Uyển Bạch.
Cúi đầu liếc thấy đã đo huyết áp xong, anh đang định lạnh nhạt ra lệnh đuổi khách thì chợt liếc thấy Lâm Uyển Bạch đứng ngay trước cửa.
"Sao giờ em mới về!"
Hoắc Trường Uyên nhíu mày, bực dọc lên tiếng.
Thấy anh cuối cùng cũng chú ý tới mình, Lâm Uyển Bạch bĩu môi, loẹt quẹt dép đi vào.
Hoắc Trường Uyên tiếp tục: "Anh muốn đi vệ sinh!"
Có trời mới biết anh đã phải nhịn bao lâu rồi, bị đám y tá mê trai này bám riết đến sắp bốc hỏa!
Lâm Uyển Bạch vờ như không nghe thấy, cũng không nhúc nhích, cứ khoanh tay đứng đó.
Lúc này, y tá trưởng biết chuyện vội vã chạy tới, đuổi hết mấy cô y tá nhàn rỗi kia ra ngoài, liên tục xin lỗi: "Thật ngại quá, làm phiền anh chị rồi!"
"Dạ không sao..." Lâm Uyển Bạch gượng cười.
Cửa phòng đóng lại, chim muông bay đi hết, cuối cùng cũng yên bình.
Thấy cô vẫn đứng đực ra đó, Hoắc Trường Uyên nhướng mày: "Uyển Uyển, em còn không dìu anh vào phòng vệ sinh, anh tè dầm ra giường như Đậu Đậu bây giờ!"
"Sao anh không nhờ mấy cô y tá ban nãy ấy..." Lâm Uyển Bạch nói một câu chua loét.
Hoắc Trường Uyên mỉm cười, giơ tay kéo cô về phía mình, ngữ khí đầy ám chỉ: "Ngoài em ra, nơi ấy sao có thể tùy tiện cho ai khác nhìn ngó được?"
~Hết chương 287~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...