Xin Hãy Ôm Em

Lâm Uyển Bạch sững người.

Lúc này khuôn mặt bánh bao nhỏ xụ xuống như một quả cà bị ngậm sương, đôi mắt đen láy cũng không còn sáng ngời mà ảm đạm, không chút ánh sáng.

Từng đợt khó chịu dấy lên trong lòng cô.

Có lẽ bánh bao nhỏ dính lấy cô, nảy sinh cảm giác quấn quýt chẳng qua vì thằng bé không có mẹ.

Nhìn bóng nó một mình ngồi sụp bên vách tường, trong lòng dấy lên một niềm đau khó tả. Lâm Uyển Bạch quỳ xuống đất, từ từ ôm nó vào lòng.

Bánh bao nhỏ một mực cúi đầu, bi thương chảy thành sông.

Nhưng bầu không khí này nhanh chóng bị tiếng bụng sôi "òng ọc" phá vỡ. Bánh bao nhỏ ôm bụng, đỏ mặt.

Bình thường nó không thích ăn cơm lắm, thậm chí có thể nói là không có hứng thú, rất nhiều lúc bị ép mới ăn vài miếng. Trưa nay cũng vậy, thím Lý cầm bát đuổi theo nó một vòng khắp biệt thự, nó chỉ uống hai hớp canh mang tính tượng trưng, một lòng mong ngóng mau đến giờ chạy ra ngoài.

Chẳng hiểu vì sao, nó hơi nhớ món mỳ Uyển Uyển nấu.

Lâm Uyển Bạch giơ tay xoa đầu thằng bé, dịu giọng hỏi: "Đậu Đậu, cô nấu mỳ cho con ăn được không?"

"Vâng!" Đôi mắt bánh bao nhỏ chợt rực sáng.

Lâm Uyển Bạch mỉm cười, khi cô bế bánh bao nhỏ đi vào bếp, liền nhìn bạn thân với ánh mắt có phần trách móc.

Tang Hiểu Du oan uổng, thế là đang trách mình ư?

Trong bếp, Lâm Uyển Bạch một tay cầm nắp nồi, một tay cầm đũa, khuấy chỗ mỳ đang sôi sùng sục.

Ngoài việc bỏ thêm trứng vào trong, cô còn tìm ra rất nhiều dăm bông xúc xích, cắt thành miếng nhỏ bỏ vào.

Bánh bao nhỏ suốt quá trình luôn bám riết sau lưng cô như một con cái đuôi, sốt ruột ôm chân cô.

"Uyển Uyển, bảo bảo thèm~"

Họ đúng là bố con thật rồi.

Cùng thích ăn mỳ, cùng gọi cô là Uyển Uyển...

Lâm Uyển Bạch chỉ vào chỗ hành vụn vừa thái xong trên thớt: "Đừng gấp! Sắp xong rồi! Đợi cô cho chỗ hành kia vào là con có thể ăn được!"

Bánh bao nhỏ nghe thấy vậy, bắt đầu nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Đến cuối cùng, khi cô túm đống hành rắc vào nồi, nó còn thè lưỡi ra liếm liếm khóe miệng.

Lâm Uyển Bạch tắt bếp bê ra ngoài, đặt bát mỳ lên bàn. Bánh bao nhỏ đã dùng cả tay cả chân bò lên ghế, đón lấy bát cô đưa, bắt đầu ăn.

Nhưng vì quá sốt sắng mà bị bỏng, nó phồng má lên bắt đầu thổi.

Lâm Uyển Bạch chống một tay lên má ngồi bên ngắm, chốc chốc lại lấy khăn lau miệng cho nó.

Đến lúc ăn xong, bánh bao nhỏ lại chìa má về phía cô đòi thưởng.

Lâm Uyển Bạch thơm một cái lên má nó.

Cô còn chưa kịp thu dọn bát đũa, mà ngồi đó ngắm bánh bao nhỏ dễ thương trên ghế.

Cô thở dài, nhíu mày gọi: "Đậu Đậu..."

Dường như linh cảm được cô định nói gì, bánh bao nhỏ nhảy vọt xuống ghế, nhào tới ôm chân cô, hai cánh tay bé xíu quấn chặt lấy, ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương như một chú chó con bị người ta bỏ rơi vậy: "Uyển Uyển đừng bỏ bảo bảo..."

"Được, cô sẽ không bỏ con..." Lâm Uyển Bạch bế bánh bao nhỏ lên: "Nhưng, Đậu Đậu, con phải hứa với cô một chuyện!"


Thấy nó đang đợi mình nói nốt, cô tiếp tục: "Sau này nếu con muốn tìm cô, chỉ được đến âm thầm. Hơn nữa, chuyện này cũng không được kể với bố con. Đây là bí mật giữa hai chúng ta, được không?"

"Vâng!" Bánh bao nhỏ trả lời ngay không cần suy nghĩ.

Nó chớp chớp đôi mắt to tròn. Tối qua nó còn tưởng mình được ngủ với Uyển Uyển, nào ngờ tỉnh dậy lại thấy đang ở trong phòng mình.

Thật là tức!

Hừ, nhất định là papa bế nó về, thế nên bây giờ Lâm Uyển Bạch bảo nó sau này không được nói với papa chuyện đến tìm cô, quả thực quá hợp ý nó!

Lâm Uyển Bạch giơ ngón út ra: "Vậy móc nghéo nhé!"

Bánh bao nhỏ hiếu kỳ cũng giơ ngón út theo, móc nghéo với cô.

...

Cuối tuần, ánh nắng rực rỡ.

Chiếc Land Rover trắng đi vào trong sân biệt thự, Hoắc Trường Uyên từ trên xe bước xuống.

Cầm chìa khóa xe, đôi mắt anh hơi nheo lại, lập tức nhìn thấy bóng một bờ mông nhỏ xíu đang cong lên trên sofa.

Anh thay dép đi vào nhà, thím Lý cười hiền hậu ra ngoài đón: "Cậu đã về!"

"Đậu Đậu hôm nay không chạy ra ngoài?" Hoắc Trường Uyên liếc vào trong phòng khách.

"Không ạ!" Thím Lý mỉm cười lắc đầu, giải thích: "Hình như cô Lâm có việc nên tiểu thiếu gia hôm nay không đòi qua đó! Thì đó, bây giờ nó đang cầm điện thoại nói chuyện với cô Lâm đấy!"

Mấy hôm nay, hầu như ngày nào tiểu thiếu gia cũng chạy tới chỗ cô Lâm một chuyến.

Có điều, hai người họ đã có hẹn ước, nên tiểu thiếu gia thường đi lén lút, cũng không cho phép thím Lý nói với bất cứ ai. Ban đầu bà cũng muốn giấu giúp, có điều tuy Hoắc Trường Uyên ban ngày đi làm nhưng không hề bỏ mặc chuyện con cái, gần như hành tung của thằng bé, anh đều nắm rõ hằng ngày, nó đi tới đâu anh cũng hỏi một lượt.

Thím Lý dĩ nhiên không giấu được, đành phải thành thật khai báo.

Hoắc Trường Uyên gật đầu, đi về phía phòng khách, quả nhiên nhìn thấy con trai đang ngồi ôm chiếc điện thoại bàn, áp ống nghe vào tai. Cái ống nghe ấy gần như có thể che đi quá nửa khuôn mặt nó, chất giọng trong trẻo vang vọng khắp phòng.

"Về quê ạ?"

Bánh bao nhỏ ngồi bật dậy, hai mắt tròn xoe tò mò: "Đó là nơi nào ạ, bảo bảo chưa đến bao giờ!"

Thím Lý đi theo phía sau Hoắc Trường Uyên, để lộ nụ cười mãn nguyện.

Thím Lý đã chăm sóc tiểu thiếu gia từ khi nó còn mặc tã, cảm thấy tiểu thiếu gia thật lòng yêu quý cô Lâm đó. Bình thường lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, hơn nữa còn kiệm lời, gần như những chuyện có thể dùng một từ để biểu đạt đều không buồn nói. Thế mà mỗi lần gặp mặt cô Lâm, nó đều nói ra những câu dài hiếm hoi.

Xem ra, con trẻ vẫn phải có mẹ mới được!

Thím Lý không nhịn được, muốn lau nước mắt, có điều ngay sau đó chợt nghĩ tới chuyện cậu Hoắc còn có một vị hôn thê, nên bà không dám suy nghĩ nhiều nữa. Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, huống hồ còn là một hào môn phức tạp như thế này, bà chợt lặng lẽ đi ra ngoài.

Bánh bao nhỏ nghe điện thoại rất nghiêm túc, ngay cả việc papa đã ngồi xuống cạnh mình mà cũng không hay.

"Dưới quê hả, chính là một nơi khác với Băng Thành, không có nhiều tòa nhà cao ốc, toàn là nhà nhỏ mái bằng, có rất nhiều hoa cỏ, còn có núi có sông, bầu không khí cũng rất trong lòng..."

Bánh bao nhỏ đang nghe say mê, bỗng nhiên có một âm thanh vọng ra trong điện thoại: "Á!"

"Uyển Uyển sao zậy?" Bánh bao nhỏ sốt sắng.

Hoắc Trường Uyên tuy không nghe rõ bên trong nói gì, nhưng nhìn thấy con trai suýt nhảy dựng lên cũng nhíu mày.

"Không sao đâu, chỉ là cô gặp tai nạn..."


"Tai nạn ạ?"

Nghe được hai chữ ấy, bánh bao nhỏ càng sốt ruột hơn.

Dường như cũng cảm nhận được, đầu kia Lâm Uyển Bạch vội vàng an ủi: "Đừng lo lắng! Không phải như con nghĩ đâu. Con xem, chẳng phải cô vẫn đang nói chuyện bình thường với con đấy sao!"

"Uyển Uyển không sao là tốt rồi ạ!" Bánh bao nhỏ vỗ vỗ cái ngực nhỏ.

"Ừm, không sao đâu! Chỉ là anh tài xế đâm phải dê, xe khách hình như đang gặp chút sự cố, e là cô phải ngồi trên đường một lúc rồi... Đậu Đậu, di động của cô sắp hết pin rồi, không nói với con nữa nhé, cô cúp máy đây!"

Bánh bao nhỏ chỉ kịp gọi một tiếng: "Uyển Uyển~"

Nghe thấy đầu kia chỉ còn lại những tiếng tút tút, bánh bao nhỏ bĩu môi, ném điện thoại bàn sang một bên.

"Hoắc Thần Hạo!"

Hoắc Trường Uyên nghiêng đầu né "ám khí", trầm ngâm không lên tiếng.

Bánh bao nhỏ ngây ngốc, thấy chuyện chẳng lành bèn co cẳng chạy khỏi hiện trường.

Thím Lý chuẩn bị xong mọi nguyên liệu cho bữa tối, từ trong bếp đi ra liền thấy bánh bao nhỏ lưng đeo ba lô, đang chạy vào trong nhà kho, thuần thục chuyển một chiếc ghế nhỏ ra, đứng lên trên kéo cửa ra.

Đến khi đi ra, nó đã đẩy theo một chiếc ô tô đồ chơi.

Hình như đây là món đồ ông Hoắc từ nước ngoài mua về cho nó từ sinh nhật năm ngoái, logo BMW bên trên bà còn nhớ rõ. Có điều, bánh bao nhỏ chê nó không phải xe đua, còn không buồn sờ vào, cứ thế bị bỏ quên trong garage.

Bánh bao nhỏ ngồi thẳng lên, xoay vô lăng, chẳng biết lục ở đâu ra một chiếc khiên của Captain America.

Thím Lý vội lau tay tiến lên: "Ôi trời, tiểu thiếu gia của tôi, con đang làm gì đây!"

"Tai nạn!" Bánh bao nhỏ căng thẳng chỉ vào chiếc khiên bên cạnh, nói với giọng non nớt nhưng nghiêm túc: "Uyển Uyển đang mắc kẹt trên đường, bảo bảo phải qua đó cứu mỹ nhân!"

"Hả?" Thím Lý ngẩn người.

Tuy rằng bà không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lẽ nào tiểu thiếu gia định lái chiếc ô tô đồ chơi này đi cứu cô Lâm?

Trong chớp mắt, bánh bao nhỏ đã lái xe chạy ra cửa chính, dọc đường còn đâm rầm rầm vào mấy món đồ trong nhà.

Chớp mắt nó đã ra gần tới cửa, cổ áo phía sau bị một bàn tay lớn xách lên, sau đó cả cơ thể nhỏ bé cũng bị xách ra khỏi xe như một con gà con, tay chân khuơ loạn xạ trong không trung.

Quay đầu nhìn thấy khuôn mặt đèn xì xì của papa, nó bỗng chốc phồng má.

Thím Lý nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đã khoác áo vest lên người: "Cậu lại ra ngoài sao?"

"Vâng." Hoắc Trường Uyên rướn môi, đưa con trai cho bà: "Thím trông chừng nó!"

...

Giây phút màn hình điện thoại tối đi, Lâm Uyển Bạch dường như vẫn còn nghe thấy giọng nói non nớt đó đang gọi mình Uyển Uyển.

Cô lắc đầu phì cười, nhét chiếc di động còn chưa sập nguồn hẳn vào trong balo, ngó lên phía trước xem xét.

Sau khi về nước, ngoài việc phỏng vấn, cộng thêm chuyện của bánh bao nhỏ, cô vẫn chưa thể dành thời gian về quê. Không ngờ chuyến tàu hỏa duy nhất cũng đã bị hủy, bây giờ muốn về quê chỉ có thể ngồi xe khách đường dài.

Ngoài đường cao tốc ra, còn phải đi một đoạn quốc lộ nhỏ.

Chính đoạn quốc lộ nhỏ này, bỗng nhiên có một người nông dân đuổi cả đàn dê lao tới. Người tài xế xe khách không kịp tránh cứ thế đâm phải, có hai con dê ngắc ngoải sắp chết.


Quan trọng là, xe khách cũng vì cú va chạm mà gặp sự cố, không thể khởi động lại, hơn nữa đã đi được nửa đường, hoàn toàn không thể quay lại, mọi người trên xe cứ thế bị mắc kẹt.

Sau khi xe tắt máy, trong xe cũng rất bí bách.

Có rất nhiều hành khách gần như đã đi xuống, xếp thành hàng hoặc ngồi xổm đứng bên lề đường, Lâm Uyển Bạch cũng xuống xe theo, tìm một mỏm đá cao để ngồi xuống.

Thời gian dường như trôi qua rất nhanh, cũng rất chậm.

Xe khách mãi không sửa xong, đoàn người cũng dần dần trở nên sốt ruột, bỗng nhiên có tiếng phanh xe dừng bên tai.

"Ở đâu ra một chiếc Land Rover thế kia!"

"Ôi trời ơi! Biển xe ngầu quá, năm số 8!"

...

Lâm Uyển Bạch nghe có tiếng người bàn tán, cũng bất ngờ quay đầu sang nhìn, khi chạm phải đôi mắt sâu hút ấy, cô chợt sững người.

Hoắc Trường Uyên?

Lâm Uyển Bạch nhìn qua cửa kính mui xe, hướng thẳng vào mắt anh. Ánh nắng trên đỉnh đầu quá gắt, cô gần như nhìn không chân thực lắm, trong mơ hồ, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh đã bước từ trong xe ra.

Hơn nữa còn đi thẳng về phía mình.

Các vị khách bàn tán xung quanh cũng đều tò mò nhìn theo anh.

Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đã đi tới trước mặt mình, che đi quá nửa chỗ ánh nắng. Tầm mắt của cô nhìn được tới yết hầu của anh và một khuôn cằm sạch sẽ, cũng đang cúi đầu nhìn cô.

Cô nuốt nước bọt, vừa kinh ngạc vừa thấy kỳ lạ: "... Sao anh lại ở đây?"

"Trùng hợp đi ngang qua." Hoắc Trường Uyên khẽ rướn môi.

"..." Lâm Uyển Bạch há hốc miệng, vậy thì cũng quá trùng hợp rồi đấy?

Hoắc Trường Uyên liếc nhìn anh tài xế đang nằm bò ra đất sửa xe bên cạnh cùng với một đoàn người sốt ruột ngồi đợi. Vì đây là vị trí đầu đường quốc lộ từ cao tốc đi xuống nên rất dễ phát hiện ra.

Anh nhíu mày, giơ chìa khóa xe trong tay ra hiệu với cô: "Lên xe đi!"

Lâm Uyển Bạch mím môi, không nhúc nhích.

"Vậy cô còn muốn ngồi đây bao lâu nữa? Cứ đợi tiếp, e là trời tối rồi cô cũng chưa về tới quê được đâu." Hoắc Trường Uyên nói xong, ngừng một lát, tiếp tục với ngữ khí thản nhiên: "Vừa hay tôi có việc phải làm nên tiện đường chở cô."

Lâm Uyển Bạch cắn môi, cảm thấy nói chuyện kiểu này không hay lắm, suy nghĩ một lúc bèn đứng lên.

Có điều sau khi từ trên xe xuống cô đã ngồi xuống mỏm đá này, ngồi một cái là ngồi suốt hơn hai tiếng đồng hồ, hai chân cũng tê đi. Đang định đứng lên theo đà thì lại ngã xuống, trước mắt bất ngờ xuất hiện một bàn tay lớn.

Lòng bàn tay khô ráp chìa ra đó, có thể nhìn rõ từng đường vân tay.

Cô dùng sức cắn môi, đang do dự không biết có nên đặt tay vào đó hay không.

Có lẽ vì mất kiên nhẫn, Hoắc Trường Uyên thẳng thừng chuyển sang nắm lấy tay cô, hơi dùng sức một chút, kéo cô dậy khỏi mỏm đá. Sau đó anh quay người, đi thẳng về phía chiếc Land Rover. Nhưng anh vẫn để ý tới cô, bước chân cố tình chậm hẳn.

Anh mở cửa xe, thẳng thừng nhét cô vào trong xe.

Thấy anh giơ tay định kéo dây an toàn, Lâm Uyển Bạch vội lên tiếng: "... Tôi tự làm được!"

Thấy cô thắt xong dây an toàn, Hoắc Trường Uyên mới đóng cửa xe lại, vòng sang bên kia, khởi động xe, chiếc Land Rover lao vút đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của bao người.

"Cứ đi thẳng đường này?"

Đi men theo đường quốc lộ khoảng hơn mười phút sau, Hoắc Trường Uyên hơi nâng cằm lên hỏi.

Lâm Uyển Bạch thu lại ngón tay đang chỉ đường: "Ừm..."

"Sao vậy?" Thấy anh nhíu mày, cô bất giác hỏi.

"Không sao." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.

Khuôn cằm anh có hơi căng thẳng. Con đường không có gì đặc biệt này lại thân thuộc một cách khó hiểu, giống như anh đã từng đi qua nó không chỉ một lần vậy...

Lúc chập tối, chiếc xe đỗ lại trước cửa nhà.


Lâm Uyển Bạch tháo dây an toàn bước xuống, cũng cầm theo cả balo. Thấy anh xuống theo, cô hỏi: "Tôi tới rồi, anh nói có việc cần đến đây, là việc gì vậy..."

Ban nãy dọc đường, Hoắc Trường Uyên không có ý định thả cô giữa đường. Anh lái thẳng xe xuống tận quê, nói là muốn tới đây có việc.

"Chụp mấy bức ảnh." Hoắc Trường Uyên rút một điếu thuốc ra khỏi bao.

"Ảnh?" Lâm Uyển Bạch nhíu mày.

"Ừm." Hoắc Trường Uyên lắc bật lửa châm thuốc, thuần thục phả khói ra: "Hoa hoa cỏ cỏ, sông núi nước non, còn có nhà mái bằng. Đậu Đậu chưa xuống quê bao giờ, nó muốn ngắm!"

"..." Lâm Uyển Bạch ngẩn người, hỏi với vẻ khó tin: "Anh chạy từ thành phố về đây chỉ để chụp ảnh?"

"Không được?" Hoắc Trường Uyên hỏi ngược lại.

"Được chứ..." Lâm Uyển Bạch nghẹn lời.

Trước kia cô luôn cảm thấy, người có tiền thần kinh cũng hơi có vấn đề, quả nhiên dù mất trí nhớ hay không cũng vậy thôi.

Nghĩ tới chuyện mình đi nhờ người ta về đây, Lâm Uyển Bạch do dự nói, vẫn lên tiếng: "Vậy anh đợi tôi một lát, tôi sẽ dẫn anh ra bờ sông, ở đó phong cảnh khá đẹp!"

Hoắc Trường Uyên bật ra một tiếng "ừm" từ mũi coi như đáp lại.

Anh thấy cô lục một bộ chìa khóa từ trong balo ra, mở chiếc khóa ngoài cửa lớn. Có lẽ đã lâu không có ai ở, khóa hơi gỉ, một lúc sau mới mở ra được. Cô đẩy cửa ra, bước qua ngưỡng cửa đi vào nhà.

Cô cũng không ngồi xuống mà tạm thời lấy những thứ không cần dùng ngay ra trước, chỉ để lại đồ cúng.

Đóng cửa lại, Lâm Uyển Bạch đi ra ngoài: "Chúng ta có thể đi rồi!"

Bài vị của bà ngoại được lập sau núi. Bà được chôn chung với ông ngoại. Ngoài năm rời đi, cô có về thăm bà một lần thì hơn bốn năm nay, cô vẫn chưa quay về. Nước ngoài không thịnh hành việc đốt vàng tiền, cô chỉ có thể đi xuống chân núi thả một ít hoa cúc vào dịp lễ Thanh minh.

Ở trong mơ, thi thoảng cô cũng gặp lại bà ngoại, vẫn là nụ cười hiền từ ấy, không chút trách cứ.

Hoắc Trường Uyên từ đầu tới cuối chỉ im lặng đi phía sau cô, rút di động ra chụp mấy bức ảnh non nước. Sau khi đủ số ảnh về đối phó với con trai, anh bèn cất di động nhìn sang cô.

Anh thấy cô xoay lưng về phía mình, ngồi trước một bia mộ, trên bia là hình ảnh một bà lão, có lẽ là bà ngoại hoặc cụ của cô.

Suốt cả quá trình cô không nói gì, chỉ giữ nguyên tư thế đó. Cô bày bánh và hoa quả trong balo ra, âm thầm đốt vàng tiền. Khi cô quay lưng lại, mắt cô rõ ràng đỏ hơn như vừa khóc.

Trái tim Hoắc Trường Uyên như bị thứ gì châm chích vậy.

Lâm Uyển Bạch nhìn thấy anh cũng hơi giật mình: "Anh chụp xong hết rồi à?"

"Ừm." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.

Lâm Uyển Bạch gật đầu, không nói thêm gì nữa. Sau khi viếng bà xong, tâm trạng cô hơi bí bách, cô men theo bờ sông đi về phía thôn.

Chỉ là bỗng dưng nghĩ ra chuyện gì, cô bước chậm lại, sau đó vòng sang phía bên kia của anh. Hoắc Trường Uyên vốn dĩ đang đi sát bờ sông, cô đi qua là vị trí của hai người đã thay đổi.

"Cô làm gì vậy?" Hoắc Trường Uyên nhíu mày hỏi.

Lâm Uyển Bạch giơ tay chỉ và trả lời anh: "Gần sông có rất nhiều loại cỏ trơn trượt, đi dễ trượt chân, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ rơi xuống sông. Anh không biết bơi, rơi xuống sẽ không hay đâu."

"Sao cô lại biết tôi không biết bơi?" Hoắc Trường Uyên càng nhíu mày đậm hơn, ngữ khí nghi hoặc.

"À..." Lâm Uyển Bạch sững người, bấy giờ mới ý thức được mình đã buột miệng. Cô cắn môi ấp úng mấy giây, rồi vội vàng giải thích: "... Tôi đoán ra thôi! Tôi thấy ban nãy anh đi ven sông đều cố gắng đi sâu vào trong, chắc là anh sợ nước, thế nên mới đoán anh không biết bơi."

"Cô cũng quan sát tôi kỹ quá đấy!" Hoắc Trường Uyên nói một câu đầy ý tứ sâu xa.

Lâm Uyển Bạch chỉ cười ngượng ngập.

Dọc đường trở về, gặp được thím Triệu và mấy người bà con làng xóm.

"Tiểu Bạch! Cháu về thật rồi! Vừa nãy thím nghe bên nhà có tiếng động hơn nữa sau đó còn thấy một chiếc ô tô đỗ trước cổng nên đoán là cháu về. Đã lâu lắm không gặp cháu rồi!"

"Thím Triệu, thím vẫn khỏe chứ?" Lâm Uyển Bạch mỉm cười tiến lên.

"Khỏe lắm!" Thím Triệu nắm tay cô nói xong, rồi lại nhìn về phía bóng dáng cao lớn ngay gần đó: "Về chung với bạn trai à?"

~Hết chương 211~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui