Lâm Uyển Bạch mơ mơ hồ hồ mở mắt ra.
Bấy giờ cô mới ý thức được mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Trong tầm mắt có hai người đang đứng trước giường mình.
Trước mặt là một người phụ nữ trên dưới năm mươi tuổi, thể hình không béo cũng không gầy, trông tướng mạo có vẻ rất thật thà phúc hậu, nghe xưng hô có vẻ đây là bảo mẫu của bánh bao nhỏ. Theo sau là một người đàn ông cũng xấp xỉ từng ấy tuổi, tay cầm một chiếc chìa khóa ô tô, giống như tài xế của một gia đình có tiền.
Thấy họ cứ nhìn chằm chằm bánh bao nhỏ nằm trên giường, Lâm Uyển Bạch lập tức hiểu ra.
Cô đưa tay lên môi nhắc nhở: "Suỵt, nó ngủ rồi..."
Trong lúc bánh bao nhỏ ngủ, cô đã rút di động lặng lẽ gọi 110.
Vốn dĩ từ lúc bước trên taxi xuống, cô đã định đưa thằng bé tới đồn công an, có điều vì phát hiện bánh bao nhỏ sốt rất nghiêm trọng, sau đó thằng bé lại túm chặt tay cô không buông, nên cô đành chọn cách gọi điện thoại. Cô kể đại khái tình hình, rằng mình có gặp một cậu bé khoảng bốn tuổi trên taxi đi từ sân bay ra, mặc áo vest, thắt cà vạt đỏ, đầu nấm, tóc hơi xoăn...
Cô tin rằng nếu bố mẹ thằng bé đang sốt ruột tìm nó, chắc chắn cũng sẽ báo cảnh sát, như vậy sẽ tìm được.
Quả nhiên đã có người tới tìm bánh bao nhỏ.
Lâm Uyển Bạch nhìn giờ, mới hơn một tiếng đồng hồ, chứng tỏ hiệu quả làm việc của cảnh sát cũng rất cao.
Thím Lý căng thẳng vô cùng, mắt đỏ quạch lên: "Trời ơi, tiểu thiếu gia làm sao vậy!"
Bà đã phụ trách chăm sóc nuôi dưỡng tiểu thiếu gia từ khi còn đỏ hỏn, ngoài quan hệ thuê mướn ra, lâu dần bà cũng có không ít tình cảm với thằng bé. Hôm nay lão gia tới một thành phố biển gần đó tham gia hôn lễ. Tiểu thiếu gia khi đó cũng ở biệt thự nhà họ Hoắc, thế nên mới cùng đi đến sân bay. Không ngờ, tiễn ông ấy xong đi ra, vì người quá đông đã khiến thằng bé đi lạc, khi đi tìm lại thì không thấy bóng dáng đâu cả...
Cũng may đã tìm thấy rồi, nếu không biết ăn nói sao với anh Hoắc bây giờ!
"Không sao đâu, thằng bé chỉ bị sốt thôi!" Lâm Uyển Bạch vội giải thích, giơ tay sờ lên đầu bánh bao nhỏ, không còn nóng như lúc trước nữa: "Bác sỹ đã tiêm thuốc hạ sốt rồi, còn kê cả thuốc tiêu viêm nữa, chắc là sau khi tỉnh dậy sẽ không sao nữa..."
"Tạ ơn trời đất!" Thím Lý liên tục nói.
Người tài xế đi phía sau bà cũng bày ra vẻ mặt nhẹ nhõm.
Lâm Uyển Bạch chỉ mỉm cười, cô hiểu được cảm giác lo lắng khi đánh mất con mình.
Quay đầu nhìn bánh bao nhỏ vẫn đang say ngủ, cô chợt nhớ tới con mình. Lúc đó cô đã đi xét nghiệm. Khoảng năm tháng, bác sỹ nói với cô đó là một cậu con trai "có cu". Nếu nó còn sống, đến giờ chắc cũng tầm tuổi như bánh bao nhỏ...
Một nỗi buồn trào dâng trong lòng cô.
Thím Lý nắm chặt tay cô, cảm kích vô cùng: "Cô đây, thật sự cảm ơn cô! Cô không biết đâu, tiểu thiếu gia mất tích, tôi như người mất hồn mất vía! Nếu không tìm được, tôi phải làm sao!"
"Cô à, cô tên họ là gì, để lại cho tôi một phương thức liên lạc, tiên sinh nhà tôi nhất định sẽ báo đáp cô tử tế!"
Lâm Uyển Bạch lắc đầu, thấy đã có người đến đón bánh bao nhỏ, cô cũng không cần báo đáp gì, chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, nên cầm túi xách lên: "Không cần đâu, tôi còn có việc, xin phép đi trước! Mọi người trông chừng thằng bé, đừng để nó một mình, gặp phải kẻ xấu thì thảm đấy!"
Nói xong, cô vội vàng rời khỏi bệnh viện.
Thật sự vì quá mệt, cô chỉ muốn về khách sạn tắm rửa, ngủ một giấc.
...
Chập tối, chiếc Land Rover trắng đánh lái đi vào trong sân.
Tốc độ xe rất nhanh, đến mức khi phanh lại, bánh xe và mặt đất ma sát tạo thành một âm thanh chói tai.
Sau khi cửa xe mở ra, một bóng dáng cao lớn bước xuống. Anh mặc bộ vest đen, xù xì mà không kém phần cương nghị. Khuôn mặt không có biểu cảm gì, đôi mắt đen càng thản nhiên không nhiệt độ, khiến người ta khó mà tiếp cận.
"Cậu chủ đã về!"
Vừa bước vào biệt thự, thím Lý nghe thấy tiếng động vội ra ngoài.
Hoắc Trường Uyên nhíu mày: "Đậu Đậu sao rồi!"
Lúc đó anh đang tổ chức cuộc họp cổ đông, tắt tiếng di động, nhất thời không biết gì. Họp xong mới phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của thím Lý và tài xế ở nhà.
"Đã không sao rồi!" Thím Lý vội nói, rồi lại cúi đầu, áy náy xin lỗi: "Xin lỗi cậu, tai tôi không trông chừng tiểu thiếu gia cẩn thận..."
Hoắc Trường Uyên nhìn đôi mắt đỏ sọng của thím Lý, cũng nuốt hết những lời trách móc xuống, trầm giọng: "Không có lần sau đâu."
Thím Lý cảm kích vô cùng, len lén gạt nước mắt.
Hoắc Trường Uyên không buồn cởi áo vest, sải bước đi vào trong.
Biệt thự cũng không lớn lắm, tổng cộng chỉ có hai tầng. Từ cửa chính đi vào rẽ trái là phòng ăn, lúc này đang sáng đèn. Bánh bao nhỏ ngồi trên ghế, thay bộ đồ ngủ màu xám, mặt đang căng thẳng.
Bên cạnh, tài xế chú Lý đang ngồi xổm ở đó: "Tiểu thiếu gia, cậu nếm thử món cháo này đi?"
"Không đâu!"
"Tiểu thiếu gia, hay cậu nếm thử món canh bò?"
"Không đâu!"
"Tiểu thiếu gia, vậy ăn tôm thì sao?"
Lần này, bánh bao nhỉ chẳng buồn trả lời nữa, khuôn mặt lạnh nhạt, muốn cao ngạo bao nhiêu có bấy nhiêu.
Thím Lý đi tới bên cạnh Hoắc Trường Uyên, sốt sắng nói: "Về tới nhà, tiểu thiếu gia tỉnh giấc là bắt đầu nổi nóng, lúc ở trên gác đã đập vỡ chiếc xe mô hình mình thích nhất! Tới bây giờ vẫn chưa ăn hạt cơm nào. Bác sỹ còn kê cả thuốc, phải ăn mới uống được..."
Hoắc Trường Uyên nhíu mày, có phần đau đầu.
Từ sau khi cai sữa, vấn đề ăn uống của con trai luôn là một nan đề đối với anh. Không đơn thuần là kén ăn, mà nó không chịu ăn cơm. Lúc trước anh cũng đã mời rất nhiều đầu bếp và bác sỹ dinh dưỡng tới nhà, nhưng dù làm món gì, cũng không khiến nó thèm ăn.
"Để tôi." Hoắc Trường Uyên tiến lên.
Anh đón lấy chiếc bát trong tay chú Lý, kéo ghế ngồi đối diện con trai, cầm thìa cháo đưa lên miệng nó.
Bánh bao nhỏ không buồn liếc lấy một cái, vẫn tập trung bày ra vẻ lạnh lùng ngàn năm.
"Hoắc Thần Hạo!"
Hoắc Trường Uyên trầm giọng.
Bánh bao nhỏ rụt vai lại, nhưng vẫn phồng má lên.
Đây chính là nguyên nhân thằng bé ghét tên đầy đủ của mình. Mỗi lần papa gọi cả họ lẫn tên như vậy đều khiến nó giật mình.
Hoắc Trường Uyên giơ tay chọc vào cái má phúng phính, lập tức nó như hai quả bóng da xì hơi.
Như một người bại trận, bánh bao nhỏ há miệng ra với vẻ không mấy tình nguyện. Lần nào cũng phải để papa cưỡng ép đút cơm, nó mới miễn cưỡng hợp tác một chút.
Nhìn bát cháo nhỏ đã hết sạch sẽ, Hoắc Trường Uyên mới dãn mày ra một chút. Anh quay đầu hỏi hai người bên cạnh: "Thím Lý, hôm nay rốt cuộc có chuyện gì?"
"Kể ra chuyện hôm nay cũng tại tôi! Ông Hoắc không nỡ xa cháu nên muốn đưa cả cháu ra sân bay. Chỉ là không ngờ lúc ra có một đoàn khách du lịch chặn kín cả cửa vào. Tôi không cẩn thận làm lạc tiểu thiếu gia, tới khi tôi tìm thì đã không thấy đâu nữa..." Kể lại thím Lý vẫn còn đầy sợ hãi. Bà không nhịn được, lại chợt khóc. Cuối cùng vẫn là chú Lý tiến lên vỗ vai bà: "Chúng tôi có xem camera của sân bay nhưng không tìm thấy, có thể là vì gặp góc chết. Về sau chúng tôi báo cảnh sát, không lâu sau cảnh sát nói đã tìm ra, chung quy cũng phải cảm ơn cô gái ấy!"
"Cô gái?" Hoắc Trường Uyên nheo mắt.
"Vâng!" Thím Lý gật đầu: "Có lẽ tiểu thiếu gia đã lẻn vào ngồi trong xe của cô ấy, lúc xuống xe thì bị phát hiện. Sau đó tiểu thiếu gia phát sốt, cô ấy cũng đã đưa tiểu thiếu gia vào bệnh viện. Lúc tôi và anh Lý tới, tiểu thiếu gia đang nằm ngủ trên giường, hơn nữa cũng đã hạ sốt..."
"Cô ấy đã hôn con!"
Bất ngờ, một giọng nói vang lên.
"..." Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Bánh bao nhỏ ngẩng đầu, mấy lọn tóc hơi xoăn lòa xòa trước trán. Khuôn mặt cool ngầu cất giọng nói non nớt: "Sau này cô ấy chính là người con gái của cục cưng!"
~Hết chương 204~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...