Xin Hãy Ôm Em

Một tuần chớp mặt đã lại trôi qua, đến ngày nghỉ.

Thời tiết phương Bắc bước vào tháng 12, nhiệt độ càng trở nên rét buốt, nhưng chỉ cần bước vào phòng là lại ấm áp như xuân. Sau khi Lâm Uyển Bạch và Tang Hiểu Du chui vào trong hiệu sách, cả hai đều xoa tay cho ấm.

Chẳng biết Tang Hiểu Du nảy ra suy nghĩ ở đâu, kéo cô đi mua hai cuốn sách y học muốn nghiên cứu.

"Tiểu Bạch, mình lên gác hỏi ông chủ xem hai cuốn sách đó đã về chưa. Cậu đứng đây đợi mình một lát nhé!"

Lâm Uyển Bạch gật đầu, tiện tay lật giở mấy cuốn tạp chí trên giá bên cạnh.

Cô đang định cầm một quyển khác lên thì có một bàn tay trắng trẻo cũng nắm lấy nó giống cô.

Đối phương nhanh hơn cô một chút, Lâm Uyển Bạch rụt tay về, ngẩng đầu lên nói: "Xin lỗi cô, cô xem trước đi..."

"Cảm ơn!" Cô gái mỉm cười, gò má xuất hiện lúm đồng tiền.

Cô ta cầm thêm hai cuốn tạp chí khác, ôm trọn vào lòng, sau đó từ từ đi về phía quầy thu ngân thanh toán.

Lâm Uyển Bạch đứng đực ra đó, cơ thể hơi cứng đò. Không ngờ lại gặp nhau ở đây, hơn nữa ở khoảng cách gần như vậy. Cô ta không trang điểm quá lòe loẹt mà trông rất tự nhiên, ăn vận cũng không nổi bật, nhưng vẫn không giấu đi được khí chất cao quý bẩm sinh.

"Sao, có phải cảm thấy người ta rất xinh đẹp, rất có khí chất không? Cảm thấy mình còn không so được với gót chân của người ta?"

Ngữ khí chanh chua hà khắc lại còn xấc xược này...

Lâm Uyển Bạch nhíu mày, quả nhiên là Lâm Dao Dao.

Dường như cảm thấy đối phương đã lâu lắm không xuất hiện trước mặt mình với vẻ ngạo nghễ này, cô im lặng một lúc lâu, dường như lần gần đây nhất còn ở Macao.

"Chắc cô không lạ lẫm gì phải không? Chị ấy tên là Sunny, thiên kim của nhà họ Lục phía Nam thành phố, là vợ chưa cưới chính thức của anh Trường Uyên! Người ta ở nước ngoài suốt, được hưởng nền giáo dục cao cấp, đã đạt hàm tiến sỹ rồi!" Lâm Dao Dao càng nói càng hăng, đắc ý khoanh tay trước ngực: "Lâm Uyển Bạch, bây giờ chị đang thấy rất khó chịu phải không? Cũng phải, ngay cả kẻ ngốc cũng biết giữa chị và Sunny nên chọn ai, nói chi anh Trường Uyên!"

"Này, cô chắn đường đi của tôi rồi đấy! Chó ngoan không đứng ra giữa đường, phiền cô tránh ra cho!"

Lâm Dao Dao quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt chán ghét của Tang Hiểu Du.

Tang Hiểu Du khoác lấy cánh tay cô, mặc kệ Lâm Dao Dao đứng bên trừng mắt, bực dọc nói: "Tiểu Bạch, mặc kệ nó, mình mua xong sách rồi, chúng ta đi!"

Khi bóng hai cô gái bước lên xe buýt, một ánh mắt trong chiếc xe sang trọng đỗ bên lề đường mới từ từ thu lại.

Lục Tịnh Tuyết vén mái tóc xoăn: "Dao Dao, người em nói là cô ta?"

"Vâng! Chính là chị ta!" Lâm Dao Dao lập tức gật đầu: "Lúc chị không có ở Trung Quốc, chị ta cứ bám lấy anh Trường Uyên, đỏng đảnh vô cùng! Anh Trường Uyên gần như lúc nào cũng dính lấy chị ta, hơn nữa còn cho chị ta thẻ đen, dẫn tới Macao chơi bài... Thật không hiểu rốt cuộc chị ta đã cho anh Trường Uyên uống thuốc mê gì nữa! Chị ta mà xứng!"

"Nói gì thì nói, cô ta cũng là chị gái của em." Lục Tịnh Tuyết hào phóng lên tiếng.

"Chị Sunny, sao chị lương thiện quá vậy! Em cho chị hay, chị ta không phải dạng vừa đâu!" Lâm Dao Dao sốt ruột, lại tiếp tục lải nhải cả đống lời xấu xa về Lâm Uyển Bạch mới chịu thổi.

Lục Tịnh Tuyết chỉ cười khẽ, không nói thêm gì.


Chiếc xe này của nhà họ Lục, lái thẳng tới cửa nhà họ Lâm mới dừng. Khi Lâm Dao Doa xuống xe, còn ngọt ngào chào tạm biệt Lục Tịnh Tuyết, thậm chí chân chó hỏi lần sau gặp mặt là khi nào.

Đến khi người tài xế nổ máy cho xe chạy, Lâm Tịnh Tuyết mới lạnh lùng hừ một tiếng: "Cô thì hiểu cái quái gì!"

...

Về tới nhà, Tang Hiểu Du gỡ màng co của sách ra, rồi xếp lên giá. Thấy cô ngồi xuống sofa, cúi đầu nhìn tay mình, cô ấy hỏi dò: "Tiểu Bạch, cậu không vui phải không?"

"Không, mình có gì phải buồn đâu..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu.

"Thì cái con em gái của cậu đó, còn cả vợ chưa cưới của Hoắc tổng..."

Tang Hiểu Du nói xong, thấy cô mím môi lại, cô ấy vội nói: "Tiểu Bạch, cậu đừng nghe con em gái đó nói bậy, nó chỉ muốn sỉ nhục cậu thôi! Trước kia nó cực kỳ thèm thuồng Hoắc tổng, vẫn luôn căm ghét cậu. Bây giờ nó cố tình lấy cô vợ chưa cưới ra để đả kích cậu! Có chuyện này thật ra mình đã định nói với cậu từ lâu rồi..."

"Chuyện gì?" Lâm Uyển Bạch không hiểu.

Tang Hiểu Du gãi đầu, do dự lên tiếng: "Lúc trước mình chuyển tới căn nhà này, cậu còn nói mình nhặt được của hời phải không?"

"Đúng thế." Cô gật đầu.

Đâu chỉ lúc trước, mỗi lần đến đây chơi cô vẫn cảm thấy cô ấy nhặt được của hời.

"Mình chả nhặt được của hời nào đâu, trên đời làm gì có chuyện tốt đến vậy chứ. Vả lại, chúng ta là bạn học đại học, mình có bao nhiêu bạn bè lẽ nào cậu còn không rõ? Lấy đâu ra một người bạn hào phóng như vậy chứ. Nhà này của Hoắc tổng đấy!" Tang Hiểu Du nói tới cuối cùng bèn nhún vai.

"Của Hoắc Trường Uyên?" Lâm Uyển Bạch sững người.

Sau đó cô lập tức hiểu ra. Chẳng trách trước kia mỗi lần nhìn cô, ánh mắt Tang Hiểu Du đều sáng lấp lánh, cô đề nghị ở qua đêm cũng bị cô ấy kiên quyết từ chối. Hơn nữa, có cảm giác cô ấy nịnh nọt Hoắc Trường Uyên, thì ra chủ nhà là anh!

"Phải, anh ấy chủ động tìm tới mình, nói có phòng trống, hơn nữa tiền thuê nhà đưa một ít tượng trưng là được rồi! Cộng thêm việc chỉ khi nào mình chuyển đi, để anh chuyển về sống đối diện cậu thì mới nhất cự ly, nhì khoảng cách được!" Tang Hiểu Du cười gian xảo: "Hì hì, mình chỉ giúp đỡ anh ấy tý thôi!"

"Cá nhỏ!" Lâm Uyển Bạch nghiến răng.

"Trời ơi, mình biết mình bán đứng cậu là mình không đúng, nhưng mình cũng chỉ suy nghĩ cho hạnh phúc của cậu thôi mà!" Tang Hiểu Du lấy cái mặt lấy lòng cọ cọ vào cánh tay cô, rồi lại nghiêm mặt nói: "Không nhắc đến chuyện này nữa. Điều mình thật sự muốn nói là sau khi hai người chia tay, thật ra mình có tới tìm Hoắc tổng, cảm thấy không thể cứ tiếp tục sống ở đây! Nhưng cậu đoán xem, anh ấy nói gì với mình?"

"Nói gì..." Lâm Uyển Bạch bỗng nhiên cảm thấy nghẹt thở.

"Anh ấy nói, mình là bạn của cậu, thế nên cứ yên tâm mà ở."

Hai bàn tay đặt trên đầu gối của Lâm Uyển Bạch từ từ nắm chặt lại.

"Tiểu Bạch, mình không gạt cậu đâu, đây là nguyên văn lời Hoắc tổng!" Tang Hiểu Du nhìn cô, nghiêm túc phân tích: "Cho dù Hoắc tổng có không thiếu tiền thì cũng chẳng tự dưng đi làm việc tốt, phải không? Hơn nữa cậu còn chia tay với anh ấy rồi. Thế mà anh ấy vẫn để mình ở đây, chỉ đơn thuần vì mình là bạn của cậu!"

"..." Lâm Uyển Bạch sững người.

Khi đêm xuống, cô ra khỏi chỗ ở của Tang Hiểu Du, ngồi chuyến xe cuối cùng của ngày trở về nhà.

Xe buýt lắc lư đi về tới trạm, cô bước từng bước dưới ánh trăng đi về khu chung cư cũ kỹ của mình. Dọc đường, cô luôn cúi xuống nhìn mũi chân. Gió đêm lành lạnh thổi qua, cô bất giác kéo sát chiếc áo khoác lại.


Khi cất bước đi vào trong hành lang, Lâm Uyển Bạch chợt khựng lại.

Ngay lập tức, cô lùi sau hai bước.

Cô ngước lên không dám tin vào mắt mình. Cô nhìn lên tầng trên cùng, một khung cửa sổ nào đó hắt ra ánh đèn vàng ấm áp.

Cô chớp chớp mắt. Ánh đèn đó vẫn còn nguyên. Cô quay đầu, liền nhìn thấy chiếc Land Rover màu trắng với biển năm số tám đó đỗ ngay trước tòa nhà.

Lâm Uyển Bạch mơ hồ đi vào trong, bước chân giẫm lên bậc thềm, đèn cảm ứng liền bật sáng. Mỗi bước đi của cô dường như càng nhanh hơn.

Cô chưa bao giờ chạy lên gác với tốc độ nhanh như thế.

Trái tim đập thình thịch tưởng như sắp bật ra khỏi lồng ngực. Lâm Uyển Bạch đứng trước cánh cửa chống trộm vài giây bình tĩnh lại, rồi mới giơ tay lên gõ cửa.

Giữa hành lang yên ắng, tiếng gõ cửa trở nên rất rõ ràng.

"Cộc cộc cộc..."

Lâm Uyển Bạch nín thở, nghe thấy bên trong loáng thoáng có tiếng bước chân vang lên.

Cánh cửa được mở ra từ bên trong. Ngoài ánh đèn hắt thẳng ra ngoài, còn có sự xuất hiện của gương mặt Hoắc Trường Uyên. Anh mặc đồ ở nhà, bắp chân vải hình như đã được tháo băng.

Mái tóc ngắn của anh hơi rối, có vẻ như vừa dậy khỏi giường.

Lâm Uyển Bạch chỉ tay vào anh: "Anh..."

"Sao?" Hoắc Trường Uyên hờ hững hỏi.

Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt: "... Không phải anh đã chuyển đi rồi sao?"

"Ai nói vậy?" Hoắc Trường Uyên vẫn bình thản hỏi.

"..." Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt: "Đã lâu lắm rồi anh không quay về, thế nên, em tưởng..."

"Mấy hôm trước đường ống nước bị vỡ, sàn nhà và gạch đều bong tróc, không thể ở được. Hôm qua thợ sửa chữa mới làm xong." Hoắc Trường Uyên ngắt lời cô.

"À, là vậy sao..." Lâm Uyển Bạch bàng hoàng tỉnh ngộ. Cô nhìn xuống, bất giác lên tiếng: "Bắp chân của anh không sao rồi?"

Hoắc Trường Uyên nghe vậy, cũng tiện thể nhìn xuống chân mình.

"Vết thương xương cốt ít nhất cũng phải trăm ngày, anh thật sự không sao chứ?"

"Quan tâm đến anh vậy sao?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày.


Lâm Uyển Bạch ngượng ngập, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ấp úng nói: "Bạn bè quan tâm đến nhau rất bình thường phải không..."

"Bác sỹ nói rồi, không sao." Hoắc Trường Uyên khẽ rướn môi cười.

"Ồ..."

"Em còn việc gì không?"

"... Dạ?" Lâm Uyển Bạch nhìn anh, hơi ngẩn người.

Hoắc Trường Uyên chống một cánh tay lên khung cửa, đôi mắt có phần mệt mỏi: "Không còn chuyện gì nữa thì anh muốn ngủ."

Cô gật đầu rồi lại lắc đầu.

Sau đó cô nhìn thấy cánh cửa trước mắt đóng lại, tiếng bước chân bên trong từ từ xa dần. Lâm Uyển Bạch ngây ngốc đứng tại chỗ vài giây mới tỉnh lại, di chuyển về phía đối diện, vừa đi vừa ngoái lại nhìn.

...

Chập tối tan làm, Lâm Uyển Bạch đi vào siêu thị.

Vì hôm nay là ngày khuyến mại nên cô xuống giữa chừng, muốn đi mua một ít đồ dùng cá nhân và một vài sản phẩm giảm giá.

Cũng may, không quá đông người. Cô đẩy xe đẩy đi vào trong.

Hoắc Trường Uyên đã quay về ở phía đối diện, tối nào khung cửa sổ ấy cũng sáng lên ngọn đèn vàng ấm áp. Anh không còn như trước đây hay chủ động hoặc viện cớ tiếp cận cô, chỉ thi thoảng chạm mặt mỗi lúc đi làm hoặc về nhà và chào hỏi nhau.

Chẳng biết từ lúc nào Lâm Uyển Bạch đã đẩy xe tới khu đồ tươi, phía trước là dãy sườn bò.

Bị thương ở xương, nếu uống canh thịt bò thì sẽ rất bổ...

Ý thức được mình vừa nghĩ đến chuyện gì, cô vội vàng đặt xuống. Có điều, cô lại nhanh chóng bỏ lại vào xe, bạn bè giúp nhau nấu bát canh chắc là không có vấn đề gì...

Lâm Uyển Bạch cân xong sườn liền đẩy xe tới khu rau xanh, chuẩn bị chọn một ít bỏ vào tủ lạnh.

Khi cô cầm một bó rau chân vịt lên, người bên cạnh cô cũng chìa tay ra.

Khung cảnh này có phần quen thuộc. Lâm Uyển Bạch vô thức nghiêng đầu nhìn và sững người.

Không ngờ lại trùng hợp kinh người đến thế. Cô vội rụt tay về, muốn đẩy xe nhanh chóng rời khỏi đó nhưng đối phương có vẻ không muốn như vậy mà tiến thêm một bước mỉm cười bắt chuyện: "Chúng ta gặp nhau rồi phải không?"

"À..." Lâm Uyển Bạch ngừng lại.

Cô cố tình ấp úng, giả vờ không hiểu.

"Đúng rồi!" Lục Tịnh Tuyết nhìn cô, có vẻ nhớ ra rất nhanh: "Lần trước ở hiệu sách, chúng ta cùng cầm một cuốn tạp chí, phải không?"

Thấy vậy, Lâm Uyển Bạch đành phải gật đầu.

Cô không ngờ trong thời gian ngắn mình lại gặp vợ chưa cưới của Hoắc Trường Uyên, cũng ngạc nhiên khi thấy đối phương tới nơi này, nhất là lại xuất hiện ở khu vực đồ tươi và rau xanh. Dường như để hợp cảnh, cô ta ăn mặc cũng bình dị hơn.

Lục Tịnh Tuyết càng cười tươi hơn: "Đúng là trùng hợp thật! Không ngờ lần trước chúng xem chung một cuốn tạp chí, lần này lại ưng chung một mớ rau. Xem ra, về phương diện nào đó, gu của chúng ta khá giống nhau đấy!"

Câu nói này có vẻ vô tâm nhưng người nghe lại có ý.

Lâm Uyển Bạch giữ chặt xe đẩy, chuẩn bị gật đầu định đi.


"Cô đi một mình sao?" Lục Tịnh Tuyết lên tiếng kịp thời.

"Vâng..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

"Nếu không ngại, chúng ta đi chung chứ?"

Lâm Uyển Bạch mím môi, viện cớ lắc đầu: "Thôi... Tôi mua cũng kha khá rồi, định đi thanh toán."

"Vừa hay, chúng ta đi chung đi!" Lục Tịnh Tuyết nghe vậy liền nói.

Đối phương hoàn toàn chặn họng tất cả những lời cô nói. Lâm Uyển Bạch chỉ còn cách bấm bụng đẩy xe cùng cô ta đi về phía quầy thu ngân.

Người thanh toán khá nhiều, họ phải xếp tận cuối cùng.

Lục Tịnh Tuyết hỏi cô: "Nhân tiện hỏi, cô tên là gì?"

"Lâm Uyển Bạch..." Cô trả lời.

"Cô Lâm." Lục Tịnh Tuyết tươi cười, tự giới thiệu: "Tôi họ Lục, Lục Tịnh Tuyết, tên tiếng Anh là Sunny. Cô thích gọi tôi tên nào cũng được! Nhưng người nhà thường gọi tôi là Tịnh Tuyết, chỉ có bố chồng tương lai hay gọi tôi là nha đầu Tịnh Tuyết!"

Lâm Uyển Bạch im lặng lắng nghe, không ngờ tiếng Trung nói cũng hay như vậy.

Câu cuối cùng tuy không nói thẳng điều gì nhưng cũng gián tiếp nhắc tới chồng chưa cưới của mình. Cô bất giác nhớ tới lần ông Hoắc tìm mình uống trà, nghiêm mặt nói cô không xứng, chắc khi nói chuyện với một Lục Tịnh Tuyết hoàn hảo sẽ hòa nhã lắm nhỉ...

Thanh toán xong, Lục Tịnh Tuyết cùng cô đi xuống thang máy cuốn một cách tự nhiên.

Lâm Uyển Bạch chú ý thấy trong lòng đối phương ôm hai ba cuốn sách dạy nấu ăn rất rõ ràng, có vẻ cũng chú ý thấy ánh mắt cô, Lục Tịnh Tuyết tươi cười giải thích: "Tôi không biết nấu ăn, gần đây đang định học! Có thể kiếp trước tôi có thù với bát đĩa nồi niêu trong bếp chăng, lần nào làm cũng không ra gì. Ban nãy tôi có chọn hai cuốn sách, hy vọng có thể giúp ích!"

"Cô Lâm, cô mua nhiều đồ ăn như vậy, chắc cô nấu ăn rất giỏi phải không?"

"Cũng tạm..." Lâm Uyển Bạch nói một câu.

"Vừa nhìn cô là biết tay dao tay thớt rồi. Nếu có cơ hội, có thể nhờ cô dạy thì tốt quá rồi!" Suốt cả quá trình, Lục Tịnh Tuyết luôn giữ nụ cười dịu dàng, ngữ khí cũng ôn hòa: "Ai cũng bảo muốn giữ trái tim người đàn ông trước hết phải giữ được cái dạ dày! Cô đừng cười chê tôi, tôi cũng nghĩ vậy đấy. Thế nên tôi muốn cố gắng học thật tốt nấu ăn, như vậy sau này kết hôn mới có thể làm tốt chức trách một người vợ!"

"Vâng..." Lâm Uyển Bạch gật đầu qua loa.

Cô cảm thấy huyệt thái dương đang giật lên đau nhức, nhất là khi cúi đầu nhìn chỗ xương sườn của mình, trông mới khôi hài làm sao.

"Tôi vừa về nước chưa có bạn bè gì, gặp ai là cũng mở chế độ nói nhiều vậy đấy. Cô Lâm, cô đừng để ý nhé!" Lục Tịnh Tuyết nói tới đây, biểu cảm có phần áy náy.

Lâm Uyển Bạch lắc đầu.

Cuối cùng thang máy cũng dừng lại, cô miễn cưỡng thở phào, khóe miệng hơi cứng đờ lại.

"Cô Lâm, cô sống ở đâu?" Lục Tịnh Tuyết nhìn cô: "Tài xế của tôi đang đợi bên đường, tiện thể cho cô đi nhờ nhé?"

"Cảm ơn cô, không cần đâu..." Lâm Uyển Bạch không cần suy nghĩ, lập tức từ chối.

"Reng reng reng..."

Bỗng nhiên chuông báo cháy của tòa nhà đột ngột kêu ầm ĩ...

~Hết chương 167~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui