Xin Hãy Ôm Em

Buổi chiều hôm sau, Lâm Uyển Bạch ngồi ngây người trước màn hình máy tính.

Hàng chữ và số dày đặc, không cái nào lọt vào mắt cô, ánh nhìn của cô cứ bay tận đâu đâu.

Tối qua khi ký nhận bưu phẩm, cô cũng nghĩ sẽ giống như lần trước, Hoắc Trường Uyên sẽ đột ngột xuất hiện phía sau người bưu tá, nhưng cuối cùng chỉ là một tiếng đóng cửa rất mạnh.

Khi anh lên gác, Lâm Uyển Bạch nhìn rất rõ ràng, trong tay anh cầm một túi đồ, bên trong có mỳ và trứng gà. Nhưng cô đã ghé tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài một lúc lâu, phía đối diện hoàn toàn im ắng, anh càng không có ý bắt cô sang nấu...

Quản lý từ phòng làm việc đi ra, lao thẳng tới chỗ cô.

Lâm Uyển Bạch ngồi thẳng người lên, những tưởng quản lý mắng cô vì tội tâm hồn treo ngược cành cây, ai dè lại đưa cho cô một túi tái liệu: "Tiểu Lâm, cô mang chỗ tài liệu bổ sung này tới Hoắc Thị, dự án coi như đã chính thức kết thúc rồi!"

"Ơ, phải đích thân mang qua sao ạ?" Cô hơi do dự.

"Đương nhiên rồi!" Quản lý trả lời ngay: "Việc hợp tác với Hoắc Thị, ai dám lơ là? Tôi còn đang đợi lần này kết thúc, tiếp theo Hoắc Thị lại tìm chúng ta làm ăn nữa!"

Kể ra cũng phải, lúc trước trong quá trình hợp tác, cô vẫn luôn cùng quản lý chạy qua chạy lại Hoắc Thị.

Lâm Uyển Bạch nghe xong bèn gật đầu.

Nửa tiếng sau, cô cầm túi tài liệu tới Hoắc Thị.

Vì là công việc có hẹn trước, sau khi nói rõ ở quầy lễ tân, cô được dẫn về phía thang máy.

Cô lên tầng trên cùng, một người có vẻ giống thư ký nói Hoắc tổng đang họp, hỏi cô có việc gì không, đồng thời hỏi có cần đưa cô tới phòng tiếp khách đợi một chút không.

Lâm Uyển Bạch đang định trả lời thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.


Tóc có vẻ mới nhuộm lại màu khác, một màu đay ngả vàng, kết hợp với làm xoăn khiến cô ta trông như công chúa vậy. Trên người toàn là hàng hiệu, nhất là mẫu túi cao cấp phiên bản giới hạn xách trong tay, logo sắp làm người ta lóa mắt.

Lâm Dao Dao...

Lâm Uyển Bạch nhíu mày, cảm giác đã lâu lắm rồi không thấy đối phương nhảy nhót trước mặt mình.

Hoặc nói chính xác hơn là ở trước mặt Hoắc Trường Uyên.

Cánh cửa phòng họp được đẩy ra, người bên trong lục tục ra ngoài. Đi đầu dĩ nhiên là Hoắc Trường Uyên trong bộ vest đen, các nhân viên phía sau cũng tự động rời đi, chỉ còn Giang Phóng đi sát theo anh.

Thư ký vội tiến tới, cung kính cúi đầu: "Hoắc tổng, cô Lâm đây..."

Nói xong, anh ta có phần hỗn loạn, bởi vì lúc này có tới hai cô Lâm...

Hoắc Trường Uyên nhìn qua Lâm Dao Dao đang ở gần mình nhất rồi lại nhìn Lâm Uyển Bạch cách xa hơn vài bước. Ánh mắt anh không dừng trên người ai quá lâu, anh tiếp tục sải bước đi về phía văn phòng.

Khi anh đi tới trước mặt cô, Lâm Uyển Bạch đành ngượng ngập nói: "À, Hoắc tổng, đây là tài liệu bổ sung mà quản lý Trần bảo tôi mang qua cho anh..."

Hoắc Trường Uyên không dừng bước chân, đến đôi mày còn không buồn nhướng lên.

Anh chỉ gọi to một tiếng: "Giang Phóng!"

Lâm Uyển Bạch vẫn đang giơ tập tài liệu lên cao, Giang Phóng rảo bước đi tới: "Cô Lâm, cứ đưa tôi!"

Lâm Dao Dao ban nãy chỉ mải hướng về Hoắc Trường Uyên, cũng chỉ mới vừa nhìn thấy cô.

Từ sự phẫn nộ ban đầu, cô ta chuyển dần sang sung sướng mừng thầm.

Trước kia lần nào gặp tình cảnh ba người ở Hoắc Thị, Hoắc Trường Uyên chẳng nắm tay Lâm Uyển Bạch đi qua trước mặt cô ta? Lần nào Lâm Dao Dao cũng vừa tức vừa căm, cuối cùng cũng có ngày anh không đuổi cô ta nữa.

Lâm Dao Dao cũng đi tới trước mặt cô, dừng bước.

"Lâm Uyển Bạch, tôi đã nói là anh Trường Uyên chỉ chơi bời với chị thôi! Hừ, coi như chị biết tự lượng sức mình, người như anh ấy đâu thuộc về cô được!" Lâm Dao Dao ưỡn ngực kiêu hãnh nói, rồi nện đôi giày cao gót như bươm bướm bay lên: "Anh Trường Uyên, đợi em với!"

Lâm Uyển Bạch mím môi, cũng may cô chỉ tới đưa tài liệu.

Cô lặng lẽ đi về phía cửa thang máy. Khi nó đóng lại, cô còn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười của Lâm Dao Dao: "Anh Trường Uyên, tối mình đi ăn cơm nhé? Em biết một nhà hàng Pháp mới mở, cực kỳ chuẩn vị..."

...

Sau khi tan ca, Lâm Uyển Bạch cũng không muốn về nhà mà ngồi xe đi thẳng tới chỗ cô bạn thân Tang Hiểu Du.

Sau khi nghe cô kể chuyện mình và Hoắc Trường Uyên lại lăn lên giường, Tang Hiểu Du sửng sốt vô cùng, miệng mở to đến mức sắp nhét vừa cả quả trứng: "Tiểu Bạch, cậu to gan thật đấy..."

"À thì..." Lâm Uyển Bạch vuốt vuốt mái tóc dài.


Nếu lại cho cô thêm một cơ hội, e là chưa chắc cô đã dám kể ra.

"Cậu thật sự nói câu đó với Hoắc tổng hả?"

"Đúng vậy..."

"Cậu lợi hại, quá ngầu!" Tang Hiểu Du thẳng thừng đứng lên trên sofa, kích động vô cùng: "Mình đang tưởng tượng ra khuôn mặt Hoắc tổng khi nghe câu nói đó, nhất định là rất đen, rất thúi! Bây giờ cậu vẫn có thể nguyên vẹn đứng trước mặt mình như thế này, quả thực là kỳ tích! Thường những câu đó chẳng phải chỉ có đàn ông mới nói sao, vậy mà cậu dám nói với Hoắc tổng!"

"..." Lâm Uyển Bạch xấu hổ.

Bị Tang Hiểu Du nói, cô có cảm giác mình là kẻ ngủ xong không chịu nhận trách nhiệm vậy...

Lâm Uyển Bạch liếm môi, bỗng nhiên không muốn quay về nữa: "Cá nhỏ, hay là mình tới chỗ cậu ở mấy hôm nhé..."

Trốn tránh, né dông bão!

"Không được!" Tang Hiểu Du từ chối rất thẳng thừng. Ý thức được phản ứng của mình có hơi nhanh quá, cô ấy lại vội vàng cười trừ giải thích: "Khụ... Mình có một người bạn học chung cấp ba đã chuyển đi nhiều năm rồi. Ngày mai cậu ấy về Băng Thành, có thể sẽ ở tạm vài hôm, mình đã đồng ý rồi..."

"Vậy thì thôi." Lâm Uyển Bạch chỉ có thể gật đầu.

Tang Hiểu Du ngồi lại xuống ghế, vỗ vai cô: "Tiểu Bạch, mình thấy cậu vẫn nên cẩn thận chút đi, hay mua bảo hiểm gì đó đi? Mình sợ Hoắc tổng sẽ mưu sát cậu..."

Chắc là...

Không đến mức ấy chứ...

Nghĩ tới chuyện mấy ngày nay lần nào gặp mặt anh cũng đen xì, đôi mắt lạnh lùng như muốn giết người, từng đợt lạnh lẽo ập tới.

Lâm Uyển Bạch ôm vai.

Từ trên xe buýt bước xuống, khi cô trở về tiểu khu trời vẫn còn chưa tối hẳn.


Nhìn thấy chiếc xe Land Rover trắng với biển 5 con số 8 lộ liễu đỗ đó, cô chợt ngẩn người, ngước nhìn lên tầng trên cùng, hình như là anh đã về rồi.

Về sớm như vậy, anh không ăn cơm với Lâm Dao Dao sao?

Lâm Uyển Bạch rất kinh ngạc.

Nhưng biết anh đã về, khi lên tầng cô vẫn cố gắng nhẹ bước chân.

Giống như hiệu ứng slow-motion trên phim điện ảnh, Lâm Uyển Bạch không dám thở mạnh, suốt cả quá trình nín thở rút chìa khóa, rồi cắm chìa, xoay một mức độ nhẹ nhàng. Sau khi mở được cửa, cô căng thẳng đến nỗi sống lưng ướt đẫm mồ hôi.

Cô rút chìa khóa ra, đang chuẩn bị len lỏi vào trong thì có người túm lấy cổ áo sau của cô.

Lâm Uyển Bạch quay đầu, va phải ánh mắt sâu hút đó, bên trong vừa đen vừa lạnh lẽo.

Cô cảm giác lòng bàn tay mình cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Cô lặng lẽ nuốt nước bọt, biểu cảm ngập ngừng: "Anh... Anh có việc gì không?"

Cô thật sự sợ sẽ giống như Tang Hiểu Du nói, anh sẽ không nói gì hết, lập tức giết chết cô...

Hoắc Trường Uyên không định thả cô ra, anh siết chặt lực tay kéo áo cô.

Anh thoải mái như chỉ đang nhấc một con chim, xoay cô một vòng tại chỗ, bắt cô đối mặt với anh, sau đó cánh tay anh chuyển sang chống hai bên đầu cô, giữ cô giữa lồng ngực của mình và cánh cửa. Anh lạnh lùng hừ một tiếng, cơ bắp như bung hết ra, nghiến răng nói rành mạch từng chữ.

"Tìm-em-quan-hệ!"

~Hết chương 118~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui