Trong cơn nửa tỉnh nửa mê Hàn Thần Hội có vẻ như nghe được tiếng Trịnh Hào Dữ đã trở lại...
Sau đó, cô cảm thấy hình như Trịnh Hào Dữ chỉnh lại chiếc gối ngủ cho cô, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
Hàn Thần Hội rất muốn mở mắt ra nhưng dù cố gắng nửa ngày cũng chỉ có thể căng mắt ra được một khe nhỏ, nương khe nhỏ mơ màng cô đã thấy bóng hình Trịnh Hào Dữ.
Anh đang ngồi yên tĩnh bên cạnh giường.
Hàn Thần Hội nức nở ra một tiếng nhỏ, mệt nhọc xoay người, lần thứ hai chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Ngay từ đầu thì đúng là thơm ngọt, cô mơ thấy cô và Trịnh Hào Dữ lần đầu tiên gặp mặt, lại mơ thấy lần đầu tiên anh nắm tay cô, lần đầu tiên hôn cô, lần đầu tiên...
Đó là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ...
Cô chép chép miệng hưởng thụ vị ngọt ngào, sau đó, trong mơ của cô đột nhiên xuất hiện một trận sương trắng ——
Trời đất quay cuồng.
Ngọt ngào phai nhạt, chỉ còn lại cay đắng.
Là một cảnh tượng mênh mông mờ mịt vô tận của cô.
Hàn Đông Quả đứng ở trên sân thượng cao vót, mỉm cười, nhảy vào xuống không trung ——
Khi cơ thể của cô ngã xuống với vận tốc cực nhanh thì hình ảnh đột nhiên bị bóp méo thành một cảnh tượng đêm tối đầy gió và mưa.
Một nữ sinh xinh đẹp biến trở thành một chàng thiếu niên đẹp trai.
Hàn Đông Quả biến thành Hạ Khai Thần.
Cô đương nhiên cũng tham dự trong đó, cô khóc nước mắt như mưa, túm chặt vali trong tay đối phương, đau khổ nói: "Tại sao anh nói đi là đi...!Tại sao anh không bàn bạc trước với em một chút..."
Mà chàng thiếu niên từ trước đến nay vốn luôn dịu dàng đột nhiên xuất hiện biểu tình hoàn toàn trái ngược với quá khứ, anh ta lạnh lùng, quyết tuyệt hất tay cô ra: "Tôi bàn bạc với em ý à, sau đó thì sao? Kết quả có thể thay đổi được gì sao?"
Hàn Thần Hội không nói được gì chỉ có thể tiếp tục nắm chặt lấy tay đối phương, khẩn cầu đối phương, "Cho dù không thay đổi được thì anh nói trước với em một tiếng không phải tốt hơn sao? Ở trong lòng anh em là đứa con gái ngang ngược vô lý như thế sao? Chẳng lẽ em sẽ không thấu hiểu và không ủng hộ cho anh sao?"
Chàng thiếu niên thanh tú kia cười lạnh, "Cho nên, Hàn Thần Hội, sự thấu hiểu và ủng hộ của em đối với tôi mà nói, có tác dụng thực tế gì không? Không! Không có gì cả! Nó sẽ chỉ làm cho chúng ta xoay quanh tại chỗ! Chúng ta đã không còn là học sinh, đừng tiếp tục với cái bộ não màu hồng ảo tưởng đó nữa!"
"Em..."
Cô vừa định sửa đúng lời đối phương, cô mới không phải là bộ não yêu đương ảo tưởng!
Nhưng anh ta lại nói một đoạn khiến cô dù thế nào đi nữa cũng không thể nào chấp nhận được:
"Chia tay tại đây là tôi có lỗi với em, nếu em nguyện ý, em chờ tôi, vài năm sau chúng ta sẽ quay lại.
Nếu em không muốn, hy vọng em cũng vẫn sẽ chờ tôi, tôi sẽ không để em trả giá thanh xuân một cách vô ích."
Hàn Thần Hội cộc lốc "???"
Ngay từ đầu, cô thật sự luyến tiếc anh và cũng không rõ vì sao anh đột nhiên muốn chia tay cô, nhưng khi anh ta nói những lời ấy, cô lập tức nhận ra......!Là do bọn họ không phải người chung một thế giới.
Bao năm cảm tình, đến cuối cùng, đổi lấy bằng sự không hiểu của anh ta, sự xem thường của anh ta.
Anh ta lại có thể đương nhiên hợp lý cho rằng cô sẽ vẫn luôn chờ anh ta như vậy sao?
Cô nghe thấy chính mình la hét: "Quay lại? Vì cớ gì tôi phải quay lại với anh? Anh là thứ gì? Anh nghĩ anh là ai cơ chứ? Tại sao tôi phải ngồi mà chờ anh? Tôi sẽ không chờ anh!"
Gương mặt thanh tú của anh ta giờ phút này lại lạnh như băng, anh cho rằng cô đang giả vờ, cho rằng cô căn bản không quên được anh, không thể rời khỏi anh, mặt lạnh lùng nói: "Thần Hội, cần gì phải nói những lời giận dỗi như vậy? "
"Giận dỗi?" Cô lau đi nước mắt của mình, vừa kiên nghị lại quả quyết chỉ vào đối phương, "Tôi nói cho anh biết, Hạ Khai Thần, Hàn Thần Hội tôi không phải là người phụ nữ gọi là tới hô thì lui! Hôm nay anh rời bỏ tôi vậy thì sau này sẽ không bao giờ còn có cơ hội nữa! Anh hãy nhớ kỹ những gì tôi nói! "
Sau đó, cô dứt khoát quay lại và rời đi.
Vừa ra khỏi sân bay, cô ngồi bệt trên mặt đất, oà khóc.
Hàn Thần Hội khóc tỉnh lại từ trong giấc mơ.
Cô ngồi dậy.
Đằng trước có bóng dáng của một người đang ngồi.
Hàn Thần Hội biết đó nhất định là Trịnh Hào Dữ.
Cô vươn cánh tay ra, ôm lấy đối phương, gối gương mặt lên vai đối phương, cuộn tròn nức nở trong chốc lát.
Vài phút sau, đợi tâm trạng Hàn Thần Hội ổn định hơn một chút, giọng nói vừa trầm vừa gợi cảm của Trịnh Thức Dữ cất lên ——
"Gặp ác mộng sao?"
Hàn Thần làm nũng "Ừ~" một tiếng.
Trịnh Hào Dữ ôm lấy Hàn Thần Hội, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, trấn an cô một chút, lại để cho cô nửa nằm nửa tựa vào tủ đầu giường.
"Tách——" một tiếng.
Ánh sáng rực rỡ được chiếu sáng phía trên phòng ngủ.
Hàn Thần Hội nhắm mắt lại, lúc mở ra lần nữa, cô lập tức phát hiện bó hoa tươi mơ mộng đầy vẻ thiếu nữ đặt ở tủ đầu giường ——
"Oa~!"
Hàn Thần Hội hưng phấn lên, tuy rằng mắt còn treo giọt nước mắt ẩm ướt từ trong mơ, nhưng khóe mắt đuôi lông mày của cô lại tràn đầy vui sướng, cô ôm hoa tươi, vui vẻ ngửi ngửi.
Cô ngửi một phút, quay mặt nhìn Trịnh Hào Dữ: "Ông xã ~ Hoa này là tặng cho em sao? "
Trịnh Hào Dữ mặt không chút thay đổi nhìn Hàn Thần Hội một cái, nhẹ giọng hỏi: "Em đều ôm lên, tôi còn có thể nói không được sao? "
Hàn Thần Hội cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, bất mãn "Hừ! "một tiếng, hai má trực tiếp dán lên cánh hoa, trừng mắt nhìn Trịnh Hào Dữ: "Kể cả không phải anh tặng cho em thì em cũng phải đoạt lấy! Nó hiện giờ là của em! "
Trịnh Hào Dữ nhướng mày, rốt cục không nhịn được nữa, cười như không cười: "Em bá đạo thế cơ à? "
"Đúng thế!" Hàn Thần giả vờ như bĩu môi, "Tôi! Hàn Thần Hội! Chính là bá đạo như thế đấy! "
Trịnh Hào Dữ nhìn chằm chằm Hàn Thần Hội, ánh mắt anh đầy ý sâu xa——
Hàn Thần Hội ôm hoa tươi, nhìn Trịnh Hào Dữ, chớp chớp mắt.
Chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông này vậy!
Tại sao đột nhiên lại bày ra cái vẻ cao thâm khó lường như thế?
Cô ấy có làm gì sai sao?
Không nên! Gần đây cô ngoan như con cún với một khao khát sống mãnh liệt như thế cơ mà!
Quên đi, bất chấp tất cả...
Hàn Thần Hội đem một bó hoa tươi lớn đặt ở bên giường, kề sát Trịnh Hào Dữ, nhẹ nhàng chui vào trong ngực đối phương, làm nũng một chút, cô ngước mắt lên, chớp chớp: "Chồng ơi ~ em đói ~"
"Ồ?" Trịnh Hào Dữ cười lạnh một tiếng, thuận thế ôm lấy Hàn Thần Hội "chủ động nhào vào trong ngực", một bên "sử dụng bàn tay hư hỏng" đối với cô, một bên dán sát môi bên tai cô, thấp giọng hỏi: "Nơi nào đói?"
Hàn Thần Hội: "......"
Mẹ kiếp! Tên tài xế già này! Thối nát lưu manh!
Cô giãy giụa, nói lên lời lẽ chính đáng: "Em muốn ăn cơm! Nơi nào cũng không đói! Chỉ đói bụng!"
"Vừa mới ngủ no rồi là đòi ăn? Em thật đúng là danh xứng với tên gọi "Tiểu Hàn heo con" đúng không, à đúng rồi..." Trịnh Hào Dữ cười lạnh một tiếng, ôm Hàn Thần Hội càng chặt hơn, lời nói bắt đầu trở nên chanh chua: "Mới vừa rồi, trong mơ em có hô tên một người, em biết không?"
Hàn Thần Hội: "......"
Cơ thể cô ấy cứng đờ.
Mẹ kiếp! Vừa rồi cô đã hô tên ai trong mơ???
Trong mơ cô chỉ mơ thấy ba người Trịnh Hào Dữ, Hàn Đông Quả, Hạ Khai Thần —— là ai trong ba người?
Hai người phía trước đều không to tát gì...
Nhưng nhỡ đâu là Hạ Khai Thần...
Trịnh Hào Dữ hơi cúi đầu, nhìn Hàn Thần Hội đang nằm trong ngực mình, lạnh như băng hỏi: "Hạ Khai Thần là người nào của em?"
Nội tâm Hàn Thần Hội như có vạn quân dền qua, quả thực là thiên quân vạn mã va chạm nhau ——
Tròng mắt cô đảo tròn.
Không được, cô không thể bại trận!
Hàn Thần Hội thoát khỏi vòng tay Trịnh Hào Dữ, ngồi đối diện với anh, vẻ mặt nghiêm túc: "Được, vậy em cũng hỏi anh, Sơ Hạ kia là người nào của anh? "
Trịnh Hào Dữ: "......"
Hay lắm, thiết lập hình mẫu vợ chồng fake của họ vẫn tiếp tục online, chính là nên hằng ngày cho nhau tổn thương thế này:)
Trịnh Hào Dữ nhìn vào mắt Hàn Thần Hội: "Sơ Hạ là chị gái của anh! "
Hàn Thần Hội vẻ mặt "Ai tin lời quỷ của anh", lại giả vờ nổi giận: "Được lắm, mình anh biết nói chuyện đúng không?! Tôi cũng vậy! Hạ Khai Thần chính là anh trai em! "
Trịnh Hào Dữ: "......"
"Được! Được! Được lắm! "Trịnh Hào Dữ liên tục nói ba chữ "Được", sau đó không nói hai lời liền nắm lấy bả vai Hàn Thần Hội, cường ngạnh đem đè cô dưới thân ——
Trong mắt anh âm lãnh, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói:
"Anh trai đúng không?! Hôm nay tôi để cho em gọi đủ hai tiếng "anh trai"!"
Trong cuộc đời Hàn Thần Hội, một trong những chuyện hối hận nhất chính là khi Trịnh Hào Dữ cùng cô thẳng thắng, hỏi cô Hạ Khai Thần là ai, cô lại giả vờ nói là "anh trai"!
Tối hôm đó, cô không ăn một miếng cơm nào, nhưng lại được Trịnh Hào Dữ cho ăn "no".
Cô thảm thiết rồi lại bi thương khóc lóc, cầu xin tha thứ, nhưng cái người đè trên cô lại mặc cô, không chút dao động nhủ lòng nào.
Hàn Thần Hôi chân thật thể nghiệm được Trịnh Hào Dữ nói là làm —— cô không chỉ khóc lóc kêu "anh trai", mà kể cả những đại danh thân thích họ hàng khác cô cũng đều kêu, thật sự là từ "cậu", "chú", "bố", "ông" toàn bộ đều hô ra một lần:)
Thảm chỉ có một chữ.
Cô không muốn nhắc tới lần nào nữa:)
Về cái tên Hạ Khai Thần, Trịnh Hào Dữ có phương thức "bức cung nghiêm khắc" của anh.
"Nói đi! Hạ Khai Thần là ai! "
Hàn Thần Hội chết đi sống lại, khóc lóc trả lời: "Anh ta...!Anh ta là...!bạn trai cũ của em "
"Nói đi! Hắn ta và em đã từng có gì không?"
Hàn Thần Hội sống đến chết đi, khóc lóc +2: "Anh...!Anh cũng biết là đã từng mà!"
"Nói đi! Đã từng thế nào!"
Hàn Thần Hội bị lật qua lật lại, khóc lóc +3: "Không thế nào...!thì, thì...!tình yêu trong khuôn viên trường..."
"Nói đi! Anh ta đã hôn em chưa? "
Hàn Thần Hội bị lật qua lăn qua, khóc lóc +4: "Hu hu hu..."
"Nói đi! Anh ta có làm giống anh làm với em không?"
Hàn Thần Hội khó nhịn đạp chân, ôm chặt Lấy Trịnh Hào Dữ, tủi thân bật khóc: "Ông xã ~ người khác không biết, anh còn không biết sao...!Em là của anh...!là của một mình anh! Vì sao anh không đối xử tốt với em một chút , vì sao lúc nào anh cũng bắt nạt em? "
Những câu nói cuối cùng đã đã khiến Trịnh Hào Dữ sụp đổ, anh nhanh chóng khôi phục lý trí.
Anh vội vàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Thần Hội lên, yêu thương hôn lên, nhẹ giọng dỗ dành cô: "Anh không bắt nạt em, Hội Hội ngoan nhất, anh không bao giờ ức hiếp em nữa, được không? "
Hàn Thần Hội miệng bẹp một cái.
Mỗi lần Trịnh Hào Dữ dịu dàng dỗ dành cô như vậy, cô căn bản không chống đỡ nổi, ai nói chỉ đàn ông mới có dịu dàng với mỹ nhân, phụ nữ cũng sẽ vì chính người mình thích mà đánh mất chính mình.
Hàn Thần Hội và Trịnh Hào Dữ ôm chặt lấy nhau, cô gối lên vai đối phương, vừa chơi xấu vừa làm nũng không ngừng kêu gọi: "Ông xã! Chồng ơi ~"
Cô nằm trong lòng anh, vừa vô thức khóc, vừa hưởng thụ Trịnh Hào Dữ "hầu hạ", vài phút sau, cô bình tĩnh lại, chậm rãi nâng mặt lên, yếu đuối nói.
"Chồng ơi, là bắt đầu từ lúc nào anh biết chuyện em và Hạ Khai Thần?"
Trịnh Hào Dữ hừ nhẹ một tiếng, dùng khóe mắt liếc Hàn Thần Hội một cái, lại hơi nghiêng mặt, hôn lên má cô.
"Trước khi em và anh kết hôn."
Hàn Thần Hội: "......"
Cô chửi thề ** mà! Vậy mà trước đó hoá ra anh để cô tự diễn giả vờ giả vịt cả nửa ngày thế à! Trong mắt Trịnh Hào Dữ cô chẳng phải "con hề nhảy nhót" hay sao?
"Vậy...!Vậy đã hơn hai năm rồi, tại sao em chưa bao giờ nghe anh đề cập đến chuyện này? "
"Tại sao anh phải đề cập đến nó?" Trịnh Hào Dữ dùng đầu ngón tay chọc chọc hai má Hàn Thần Hội, "Trong lòng em, anh chính là người đàn ông mất trí như thế sao?"
"............"
Hàn Thần Hội thế nhưng gật đầu.
Hàn Thần Hội online khiêu chiến cái chết.
Trịnh Hào Dữ: "......"
Anh trừng mắt nhìn Hàn Thần Hội, lại tìm không thấy bất cứ lý do nào phản bác cô.
Thật vậy! Những chuyện anh vừa làm, quả thực không thấy có tí minh mẫn nào, hoàn toàn là mất trí:)
Hàn Thần Hội đảo mắt, cô không thể đem chiến hỏa dẫn lên người mình, liền hỏi: "Anh nói Hạ Hạ kia là chị gái của anh, là chuyện như thế nào? Anh cũng thật là kỳ quái ——"
Cô chua xót nói: "Người khác tìm cớ, đều nói là 'chỉ là em gái', còn anh sao mà ngược đời thế, còn "chị gái anh"...!Người thành công luôn tìm cho mình lối đi riêng phải không?".
Ngôn Tình Sủng
"......" Trịnh Hào Dữ bất đắc dĩ thở dài, "Sơ Hạ đúng là chị gái anh, mẹ cô ấy là bạn tốt của mẹ anh, lúc mười tuổi, cha mẹ cô ấy ngoài ý muốn qua đời, mẹ anh liền dẫn theo cô ấy, cô ấy được nuôi ở Trịnh gia mười mấy năm, em nói xem cô ấy có phải là chị gái của anh hay không? "
"Chị gái thì làm sao nào?" Hàn Thần Hội ngữ khí càng chua xót,"Không phải vẫn là không có quan hệ huyết thống sao? Ai biết được có phải là mối tình đầu, ánh trăng sáng bạch nguyệt quang gì của anh hay không! Anh lãng tử như thế..."
*bạch nguyệt quang: girl crush,...
"Hàn Thần Hội!"
Trịnh Hào Dữ lớn tiếng cắt ngang cô, ôm cô xoay người, nhẹ nhàng đặt cô dưới thân, anh nhìn chăm chú vào ánh mắt cô ở khoảng cách rất gần.
"Nói ra có thể em không tin ——"
Hàn Thần Hội chớp chớp đôi mắt to.
Trịnh Hào Dữ khẽ cười: "Từ nhỏ anh đã ngâm mình trong sòng bạc club đêm, không hề thiếu phải tiếp xúc với phụ nữ.
Anh không có mối tình đầu, cũng không có bạch nguyệt quang..."
Hàn Thần Hội lại bĩu môi, liếc mắt nhìn anh, biểu tình viết đầy "Ai tin chứ! "
"Nếu một mực phải có thì người đó..."
Trịnh Hào Dữ nhẹ nhàng hôn khóe môi Hàn Thần Hội, mỉm cười quyến rũ, trong nháy mắt nói ra hai chữ kích nổ trái tim Hàn Thần Hội:
"Là em.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...