Fb: Tra sen xếp chữ
Hàn Thần Hội vùi mặt trong lồng ngực Trịnh Hào Dữ khóc nửa phút.
Cũng chính nửa phút này, Trịnh Hào Dữ vẫn luôn quan sát Trịnh lão gia tử ——
Lúc Hàn Thần Hội vừa bắt đầu biểu diễn, phản ứng đầu tiên của hắn chính là ngước mắt nhìn ông nội hắn.
Tuyệt đối không thể làm ông nội hắn cho rằng hắn cưới phải một cô vợ ngốc bị tinh thần phân liệt về nhà......!
Cô không thấy xấu hổ, nhưng hắn thấy!
Không ngờ được Trịnh lão gia tử thế nhưng cũng đang nhìn hắn.
Tầm mắt hai người cứ thế mà gặp nhau giữa không trung.
Xấu hổ xèo xèo xèo......!
"Hu hu hu ~" Hàn Thần Hội nước mắt lưng tròng, "Ông ơi, Hào Dữ tốt lắm, thật sự tốt lắm, con rất thích anh ấy, anh ấy cũng tốt với con, ông đừng mắng anh ấy nữa, nếu không có anh ấy, con......Con ——"
Trịnh Hào Dữ vô cùng sợ Hàn Thần Hội sẽ thốt ra "con liền nhảy lầu" hoặc "con liền thắt cổ" mấy câu có thể hù chết người thế này, đến lúc đó khó mà giải quyết xong chuyện được.
#Anh - người nên phối hợp diễn với em.......#
"Được rồi, Thần Hội."
Trịnh Hào Dữ nhẹ nhàng vỗ lưng Hàn Thần Hội, lại kéo cô ra khỏi lòng mình, hơi cúi đầu xuống, dịu dàng dùng ngón tay lau nước mắt cho cô.
"Ông nội chắc chắn không cố ý mắng anh, ông chỉ đang quan tâm chúng ta, nên mới sẽ bất bình thay em, anh biết em thích anh, ông nội cũng biết, không sao, em xem hiện tại cũng có việc gì đâu, không khóc nào......"
"Ừm ừm ừm ~" Hàn Thần Hội điên cuồng nhập vai, ôm chặt lấy Trịnh Hào Dữ, trong mắt phiếm lệ, ngoan ngoãn gật đầu.
"Em không khóc ~ Em không bao giờ khóc, em nghe lời anh ~ Anh nói gì em cũng nghe ~"
Trịnh lão gia tử: "............"
Trịnh Hào Dữ sờ sờ mặt Hàn Thần Hội, cười cười với cô, dịu dàng như nước.
Hắn và Hàn Thần Hội nhìn nhau vài giây, sau đó ôm cô vào lòng, lại nói với Trịnh lão gia tử: "Ông nội, ông cũng đừng nhọc lòng, ông xem hiện tại con và Thần Hội khá tốt không phải sao? Việc con cái cứ thuận theo tự nhiên, cũng đừng tạo áp lực quá với Thần Hội, ông xem cô ấy khóc thê thảm thế này rồi, con mang cô ấy ra ngoài dỗ cô ấy đã rồi con quay lại sau, cứ thế đi ạ."
Trịnh Hào Dữ nói một hơi, chẳng để Trịnh lão gia tử có cơ hội tán đồng hay phản đối đã ôm Hàn Thần Hội đang vùi mặt trong lòng hắn đi ra thư phòng.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, quang mang ân ái phát ra từ hai người quả thật là chói mù mắt chó.
Trịnh lão gia tử: "............"
Đóng cửa thư phòng.
Hai người đi thêm vài bước, tới gần chỗ cửa sổ, Trịnh Hào Dữ bỗng nhiên tét lên mông Hàn Thần Hội một cái.
Hàn Thần Hội đứng không vững, trực tiếp ngã sang phía cửa sổ.
Cũng may trước mặt có cửa sổ cản nên cô không hề hấn gì, lập tức lại có thể nhảy nhót tung tăng.
"............"
Trịnh Hào Dữ rút ra một điếu thuốc, thuần thục châm lửa.
Cả quá trình châm lửa hắn vẫn mặt vô biểu tình trừng Hàn Thần Hội.
Hàn Thần Hội trộm liếc hắn một cái, lén lút trốn đi.
Ánh nắng chói chang chiếu vào, hai người phân biệt đứng ở hai đầu cửa sổ.
Trịnh Hào Dữ rít mạnh một ngụm thuốc.
"Em ——"
Hàn Thần Hội ấm ức bĩu môi, lại liếc nhẹ sang Trịnh Hào Dữ.
Xem ra sau sự việc vòng tay bạch ngọc, cô lại chọc giận Trịnh Hào Dữ thêm lần nữa rồi......!
Trịnh Hào Dữ là "thái tử gia" chính quy của Trịnh gia, bản thân hắn có thực lực thủ đoạn, có bằng cấp có trình độ, bề ngoài tự mang khí tràng, không giận tự uy.
Tức giận nổi cáu quá low, không phù hợp với hình tượng từ trước đến nay của hắn.
Đặc biệt là mỗi lúc hắn mỉm cười đẩy đẩy gọng kính mạ vàng, hơi thở văn nhã bại hoại bao quanh người hắn, làm người khác chẳng dám mạo phạm hắn, lo sợ bản thân không biết khi nào đã rơi vào bẫy rập của hắn.
Người khác không dám, Hàn Thần Hội dám.
Bản lĩnh người khác không có, Hàn Thần Hội có ——
Trịnh Hào Dữ nhanh chóng hút xong một điếu thuốc, chẳng dừng một giây đã châm tiếp điếu thứ hai, hai tay hắn chống lên thành cửa sổ, nhìn ra hoa viên bên ngoài.
Một phút đầu hồ sau, hắn quay người lại nhìn Hàn Thần Hội, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, chỉ chỉ vào cô, đen mặt hạ giọng.
"Em —— Vớ vẩn! Hoang đường!"
Hàn Thần Hội đứng yên nhận sự lên án của Trịnh Hào Dữ.
"Mẹ nó ngay cả anh cũng không thể không phối hợp em diễn, em cũng cừ quả nhỉ."
Hàn Thần Hội từ từ cúi mặt xuống.
Trịnh hào Dữ tiếp tục lên án: "Có phải đời trước anh đã tạo nghiệp, cho nên đời này phải gặp kiếp nạn này? Làm anh gặp được em?"
Hàn Thần Hội càng cúi thấp đầu hơn nữa, chậm rãi nhích người về phía Trịnh Hào Dữ, cuối cùng đứng trước mặt hắn, nhỏ giọng thì thầm.
"Xin lỗi, em sai rồi......Ông mắng anh như vậy, nếu em không nói không làm gì cả, sẽ khiến bọn họ cho rằng tình cảm chúng ta không tốt......Tuy sự thật là như thế, nhưng em không muốn để bọn họ biết tình cảm chúng ta không tốt, em không muốn ——"
Nói được vài câu Hàn Thần Hội đã rơi nước mắt.
"Trịnh Hào Dữ, em cũng cần thể diện, em không để bụng những thứ khác, nhưng em không muốn người nhà anh biết tình cảm của chúng ta không tốt......"
Trịnh Hào Dữ lẳng lặng nhìn Hàn Thần Hội.
Cô khóc cực kỳ khổ sở.
Trịnh Hào Dữ lại rít một ngụm thuốc.
Trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể phân biệt được cô là khóc thật hay là đang diễn.
Hơn mười giây sau.
Hắn vẫn không phân biệt được.
Trịnh Hào Dữ thở ra một hơi, đầu ngón giữa đè điếu thuốc lên bao dập đi, lại thuận tay ném bao thuốc lên bệ cửa sổ, cố ý để trống hai tay, từ từ giang ra, nhẹ nhàng ôm Hàn Thần Hội tỉ tê vào trong lòng.
Hắn không ôm cô thì thôi.
Hắn vừa ôm cô càng không nhịn được, khóc càng lúc càng dữ hơn, nước mắt rơi ướt nhẹp chiếc áo sơ mi của Trịnh Hào Dữ.
"Nếu em đã nghĩ như vậy, tại sao không nói rõ trước với anh?"
Giọng Trịnh Hào Dữ vô cùng trầm thấp.
"Như thế anh mới có thể phối hợp diễn với em được, chứ không phải như màn kịch vừa rồi ở trong phòng ông nội, thật đấy, Hàn Thần Hội, Trịnh Hào Dữ anh sống hai mươi mấy năm chưa bao giờ xấu hổ như thế, mẹ nó anh vừa muốn cười vừa muốn mắng em lại vừa muốn tét mông em."
Tét mông......!
Hàn Thần Hội bỗng cảm thấy mông hơi đau.
"............"
Cô chùi hết nước mắt lên áo hắn, chậm rãi ngước cặp mắt đỏ ửng lên, thì thầm.
"Bởi vì......Bởi vì đời trước em cũng tạo nghiệp rồi......Mọi người cùng nhau độ kiếp đi......"
Trịnh Hào Dữ: "............"
Hai vợ chồng son đứng trước cửa sổ trên tầng cao nhất ôm nhau nửa giờ.
Đợi đến lúc mắt Hàn Thần Hội bớt sưng hơn, cô trang điểm lại lần nữa, hai người mới vào thang máy đi xuống lầu.
Phòng khách lầu một.
Chị cả u Dương Bình đang ngồi trên sô pha, xem máy chiếu phim trong nhà.
Thấy Trịnh Hào Dữ và Hàn Thần Hội nắm tay đi tới, chị nhướng mày.
"Ồ ~ Thần Hội bị sao thế? Hình như khóc hả?"
Hàn Thần Hội nở nụ cười: "Dạ, không có gì, ban nãy Hào Dữ nói em quá xấu, em tức nên khóc, hiện tại không sao rồi......"
Trịnh Hào Dữ đứng bên cạnh phối hợp mỉm cười.
"Cái gì? Em xấu?" Âu Dương Bình che miệng cười, "Nếu em mà xấu, vậy trên thế giới này không còn cô gái xinh đẹp nào nữa, rõ ràng là Hào Dữ chọc em đấy.
Chú ấy cưới được cô vợ đẹp thế này, được của hời còn cứ khoe khoang ~"
Hàn Thần Hội thẹn thùng cười.
Lúc này, bên ngoài huyền quan có âm thanh vang lên.
Ngay sau đó, một giọng bé trai nghịch ngợm truyền tới:
"Thím út ở đâu ạ? Sao con không thấy thím út? Bố ơi không phải bố nói thím út ở đây sao? Bố gạt con à?"
Một giọng nam hồn hậu tiếp lời: "Bố gạt con làm gì? Thím út ở trong phòng đó."
Thím út?
Hàn Thần Hội hơi sửng sốt, xưng hô này chắc là chỉ cô quá?
Cô nhíu nhíu mày.
Giây tiếp theo, cô ý thức được đây là con trai Tiểu Bố của anh chị cả.
"Tiểu Bố ~"
Hàn Thần Hội đi về phía huyền quan.
"Thím út!"
Giọng trẻ con sung sướng vang to, cùng lúc đó một nhóc shota sáu bảy tuổi chạy như bay mà đến.
Hàn Thần Hội không trực tiếp ôm cậu bé —— Tiểu Bố là con trai anh chị cả, cô không thân với hai người ấy, với Tiểu Bố càng đừng nói tới thân —— Cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đón lấy Trịnh Tiểu Bố chạy phác lại đây.
Trịnh Tiểu Bố vừa thấy Hàn Thần Hội liền hỏi: "Thím út, tại sao lâu như thế thím không tới thăm Tiểu Bố ạ?"
Thật ra bọn họ gặp nhau cũng chưa được mấy lần, nhưng từ lần đầu tiên gặp mặt Trịnh Tiểu Bố đã nhớ kỹ thím út xinh đẹp này rồi.
Chưa đợi Hàn Thần Hội nói chuyện, u Dương Bình đã từ sô pha đi tới: "Tiểu Bố, đừng quầy rầy thím út, thím út có công việc, bình thường không có nhiều thời gian."
"Được rồi ạ ~"
Trịnh Tiểu Bố nhìn chăm chú vào mặt Hàn Thần Hội không chớp mắt, dần dần khuôn mặt cu cậu đỏ lên.
"Thím út, thím đẹp quá, thím là tiên nữ trên trời sao? Đợi Tiểu Bố lớn lên, thím làm vợ Tiểu Bố được không ạ?"
Anh cả Trịnh Trí Viễn và chị cả u Dương Bị tái mặt, đồng thời nhìn về phía Trịnh Hào Dữ đứng phía sau Hàn Thần Hội.
"Hào Dữ......"
Âu Dương Bình dè dặt.
"Con nít, đồng ngôn vô kỵ."
Trịnh Hào Dữ giật giật khóe môi, không nhìn ra được là hắn muốn cười hay là không cười.
Hàn Thần Hội giương mắt nhìn một vòng.
Chỉ là một câu nói của trẻ con thôi, nhưng nhìn vẻ mặt khủng bố như thấy ma này của Trịnh Trí Viễn và Au Dương Bình là Hàn Thần Hội có thể đoán được, bọn họ sợ hãi Trịnh Hào Dữ vị "thái tử gia" này nhiều đến cỡ nào.
Thật giống cung đình cổ đại, thái tử gia có địa vị cao thượng vô thượng, độc nhất vô nhị —— thật ứng với câu nói nọ "Tôi không nhằm vào ai cả, mấy vị đang ngồi đều là rác rưởi".
Hàn Thần Hội xoa xoa khuôn mặt đầy thịt của Tiểu Bố.
"Thím út làm vợ chú út rồi, không thể làm vợ Tiểu Bố được, chờ con lớn lên, sẽ có càng nhiều bạn nữ xinh đẹp hơn nữa thích Tiểu Bố, làm vợ Tiểu Bố."
Tiểu Bố chớp chớp mắt.
"Trên thế giới này sẽ có bạn gái còn xinh đẹp hơn thím ạ?"
Hàn Thần Hội cười không khép được miệng.
Ai yo ~ Mặc dù đối phương chỉ là đứa trẻ, nhưng câu thổi phồng này, sao làm cô thoải mái thế nhỉ?
Nếu Trịnh Hào Dữ có một nửa công lực như cháu trai Trịnh Tiểu Bố của hắn, vậy chẳng phải mỗi ngày cô đều bay ở trên trời không đáp xuống đất luôn?
"À ừm......."
u Dương Bình sợ Tiểu Bố lại đồng ngôn vô kỵ, nói ra những câu càng "đại nghịch bất đạo" hơn nữa, bèn cố ý chuyển đề tài.
"Chị vừa gọi cho bí thư Thịnh, bố và Trịnh phu nhân có lẽ tối mới có thể về, em ba hẳn là về cùng bọn họ ——"
Hàn Thần Hội mím môi.
Ở nơi này, người có thể gọi Tôn Mạn Ninh là "mẹ", vậy mà chỉ có Trịnh Hào Dữ và cô......!
Trịnh gia thật đúng là kỳ lạ.
Giờ ăn cơm trưa.
Trịnh Hào Dữ và Hàn Thần Hội, Trịnh Trí Viễn và u Dương Bình cùng hai người anh em chi thứ ngồi ăn một bữa tiệc hải sản phong phú với Trịnh lão gia tử.
Cơm nước xong xuôi, Hàn Thần Hội ngồi nghỉ ngơi trên sô pha trong phòng khách nửa giờ, sau đó Trịnh Hào Dữ dắt cô ra ngoài tản bộ.
Hàn Thần Hội cảm động đến rơi nước mắt.
Để cô ở chung với đám "ảnh đế", "ảnh hậu" của Trịnh gia, cô thật sự hèn mọn lắm.
Với diễn xuất cay mắt của cô, chỉ cần có được chút ít da lông của những người này thôi, cô cũng chẳng đến mức đưa tới 3000 câu nhục mạ của netizen sa điêu.
Không hẳn là.jpg
Cô chỉ là con mèo con.jpg
Không biết có phải do nghe lọt tai lời mà Hàn Thần Hội nói lúc ở tầng năm không, mà Trịnh Hào Dữ bắt đầu cố ý vô tình phối hợp diễn với cô.
Hai người tay khoác tay, ngọt ngào đi ra khỏi nhà cũ.
Bốn phía Hoa Thanh Viên trống trải, nơi nơi đều là đường núi thông xe chạy.
Hai sườn bên đường núi là con đường đá bất quy tắc cho mọi người đi lại, Hàn Thần Hội đứng dọc ven đường, giang hai tay ra, bắt chước chim cánh cụt, vừa đi vừa lảo đảo.
Trịnh Hào Dữ ngậm thuốc lá, đi theo phía sau cô.
Từng cơn gió trên núi thổi phất qua mặt.
Một nam một nữ, một trước một sau.
.
Truyện Võng Du
"Hoa Thanh Viên tuyệt quá, phong cảnh tú lệ, thiên nhiên trong lành! Em rất thích biệt thự trên núi! Đợi đến lúc em kiếm được thật nhiều tiền rồi, em cũng phải mua một căn, tìm chị gái nhỏ tới ngắm cảnh uống rượu ——"
Hàn Thần Hội đột nhiên xoay người lại, đối mặt Trịnh Hào Dữ, chầm chậm lùi về phía sau.
"Lần trước lúc anh đi Mỹ......Hai ba tháng trước ấy, lúc em và anh gọi video, căn biệt thự của anh ở San Francisco cũng là biệt thự trên núi, đẹp thật á! Em siêu thích, cảm giác như có thể quan sát hết nửa San Francisco vậy ~ Hoa Thanh Viên cái gì cũng tốt, chỉ là không thể quan sát kinh thành, đáng tiếc ~"
Nói dứt lời, Hàn Thần Hội lại xoay người, tiếp tục bắt chước chim cánh cụt, giang hai tay lảo đảo bước đi.
Trịnh Hào Dữ hỏi: "Em thật sự thích biệt thự trên núi đến thế?"
"Ừm!" Hàn Thần Hội gật đầu, "Thích! Đợi sự nghiệp em thành công, kiếm được thật nhiều tiền rồi, em sẽ mua một căn."
Trịnh Hào Dữ và Hàn Thần Hội vẫn duy trì khoảng cách một mét với nhau.
Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Nếu em thích thật, hiện tại anh cũng có thể mua một căn ở Hoa Thanh Viên, rất đơn giản."
Hàn Thần Hội trầm mặc không nói.
Vài giây sau, cô kiên định lắc đầu.
Nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Anh đừng có khoe khoang, em đã nói muốn tự mua."
Gió núi thổi qua.
Mái tóc xoăn dài của cô và cành liễu bên đường phất phơ.
"Thần Hội."
Trịnh Hào Dữ nhỏ giọng gọi cô.
"Ừm?"
Hàn Thần Hội quay mặt lại ——
Một nụ hôn rơi lên khóe môi cô.
Hàn Thần Hội chớp chớp mắt.
Nụ hôn thoáng qua này hoàn toàn khác với nụ hôn trên giường.
Ở trên giường, thay vì nói là "hôn" thì phải nói là "dục" mới đúng.
Mà nụ hôn hiện tại, mới giống là hôn hơn.
Trịnh Hào Dữ rất ít hôn cô.
Cô càng không chủ động hôn Trịnh Hào Dữ.
Cảm giác "hôn môi" này thật đúng là vi diệu.
Lại mỹ diệu ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...