Fb: Tra sen xếp chữ
Dinh thự Hồng Diệp nằm trên một trong số những con đường tốt nhất trung tâm thành phố.
Hoa Thanh Viên lại ở lưng chừng núi, do chính phủ xây dựng, đây là một nơi tập trung quyền lực.
Hai khu biệt thự cách nhau khá xa.
Hơn nữa hiện tại tuyến đường chính trong kinh thành đang bị kẹt xe, từ Hồng Diệp đến Hoa Thanh Viên ít nhất cũng phải một tiếng rưỡi.
Trong tòa xe sau, Hàn Thần Hội và Trịnh Hào Dữ song song mà ngồi.
Trên tay cô còn ôm quà tặng ông nội Trịnh, bố mẹ chồng Trịnh Vạn Kiệt và Tôn Mạn Ninh.
Cho dù thời gian có gấp tới đâu thì cô cũng không thể đi tay không đến Hoa Thanh Viên được.
Tuy nhà họ Trịnh gia tài bạc triệu, không thiếu cái gì, quà cô đưa kiểu gì cũng là thừa thãi, nhưng việc nào ra việc đó, cô làm con dâu không thể sơ sót được.
Vì không có thời gian chuẩn bị, Hàn Thần Hội dạo quanh một vòng trong nhà, cuối cùng chỉ đành hai bức họa lông chim cô vừa lòng nhất trong phòng tranh, lấy tốc độ nhanh nhất có thể gói lại.
Thời điểm cô mang hai bức họa lên xe, Trịnh Hào Dữ cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi không nói gì thêm.
Hắn biết Hàn Thần Hội làm thế là vì lễ nghĩa, chính hắn cũng là một người lễ tiết chu toàn, hành động Hàn Thần Hội vừa hay hợp ý hắn.
Rolls-Royce màu đen chạy đến chân núi.
Mắt thấy xe bắt đầu chạy lên núi, Hàn Thần Hội bỗng dưng vô cớ cảm thấy căng thẳng.
Trịnh Hào Dữ đang xử lý công việc, một tay hắn cầm máy tính bảng, tay khác chuyển động trên màn hình, đột nhiên hắn ngừng lại, chậm rãi nghiêng đầu ——
Hàn Thần Hội siết bức tranh vẽ lông chim, đôi môi mím chặt, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
"Căng thẳng như thế làm gì?" Trịnh Hào Dữ khẽ cười, tiếp tục nhìn máy tính bảng, "Con dâu xấu đi gặp bố mẹ chồng thật à?"
"............"
Hàn Thần Hội liếc liếc Trịnh Hào Dữ.
"Em căng thẳng mà ~"
Trịnh Hào Dữ liếc thoáng qua, chỉ nhìn đôi mắt nhỏ của Hàn Thần Hội hắn đã biết đối phương lại sắp bắt đầu diễn, lập tức sạch sẽ lưu loát đáp lại hai chữ trước khi cô bắt đầu.
"Cực xấu."
Hàn Thần Hội: "............"
Cô hung dữ nhe răng với hắn.
Có điều vì sự cợt nhả của Trịnh Hào Dữ nên cô cũng bớt căng thẳng đi không ít.
Trịnh Hào Dữ nói đúng, con dâu xấu dẫu sao cũng phải gặp bố mẹ chồng, huống hồ đây cũng không phải lần thứ nhất lần thứ hai cô đến Trịnh gia gặp người nhà họ Trịnh, bản thân cô dù sao cũng đã thuộc vào hàng lão làng——
Cô thông minh như thế, nhất định không thành vấn đề! Ngựa quen đường cũ, rất ok ~
Trịnh gia có hai căn biệt thự ở Hoa Thanh Viên.
Một căn là căn biệt thự đen đỏ đan xen mà Hàn Thần Hội từng thấy vào hôm đầu tiên đến ra mắt, một nơi khác thì lại là nhà cũ Trịnh gia, đứng tên ông nội.
Hai căn biệt thự cách nhau không xa, nếu đi bộ khoảng hơn mười phút, còn lái xe thì chưa đến năm phút là có thể đến.
Trịnh Hào Dữ và Hàn Thần Hội đến nhà cũ trước.
Là một gia tộc lớn "con cháu thịnh vượng", bởi vì Trịnh lão gia tử vẫn còn khỏe mạnh, trong ba người con trai của ông chỉ có mỗi Trịnh Vạn Kiệt đã dọn ra ngoài, hai người còn lại vẫn ở lại nhà, từ căn biệt thự năm tầng với hơn hai mươi căn phòng chọn một tầng để ở, tuy rằng bọn họ cũng có bất động sản ở nơi khác, nhưng đa số thời gian vẫn ở trong nhà cũ.
Hầu hết tài sản và cổ phần của Trịnh gia đều nằm trong tay Trịnh Vạn Kiệt và Trịnh Hào Dữ.
Hai người "chú" mà Hàn Thần Hội gọi theo Trịnh Hào Dữ và con cháu họ, là chi thứ của Trịnh gia.
Mặc dù là chi thứ của Trịnh gia, so với đại đa số người mà nói, bọn họ vẫn giàu sang phú quý, cẩm y ngọc thực hơn rất nhiều, nắm trong tay 12% cổ phần Trịnh thị, chính bản thân cũng có được vài công ty nhỏ.
Vừa đến Trịnh gia, Hàn Thần Hội tự động biến thành "chân bùn" của Trịnh Hào Dữ.
Cô vẫn có đầu óc, tự biết rõ tình huống của mình.
Ngày thường lúc chỉ có hai người bọn họ, cô có thể muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói, muốn đi bar ghẹo các chị gái nhỏ thì đi, muốn đấu võ miệng với Trịnh Hào Dữ cũng không hề gì —— Chỉ cần Trịnh Hào Dữ đồng ý, chỉ cần Trịnh Hào Dữ dung túng, cô có thể vui vẻ chơi bời đến quên mình.
Nhưng về đến nhà cũ Trịnh gia lại không thể như thế được.
Hàn gia không thể trợ giúp Trịnh Hào Dữ bất kỳ điều gì, chính bản thân cô cũng không thể.
Nếu ngay cả vai diễn [bình hoa xinh đẹp yêu Trịnh Hào Dữ say đắm] mà cô cũng không diễn tốt, vậy Trịnh gia càng sẽ không ưa cô.
Hào môn hiện đại sẽ không có màn chia rẽ uyên ương, nếu không cũng đã ngăn cản Trịnh Hào Dữ kết hôn với cô, nhưng nếu để bọn họ biết, cô vừa vô dụng vừa không yêu Trịnh Hào Dữ......!
Vậy nhà chồng không chấp nhận cô cũng quá đỗi bình thường.
Chỉ một mình Trịnh Hào Dữ tiếp thu cô là vô dụng.
Trên đời này không một gia đình hào môn nào có thể chấp nhận cô con dâu như thế.
Nhà cũ Hoa Thanh Viên.
Hàn Thần Hội mới vừa đổi giày ở huyền quan xong liền nghe được tiếng cười réo rắt truyền tới, cô ngước lên nhìn, đúng là chị dâu cả - Âu Dương Bình.
Chị ấy là mỹ nhân danh xưng với thực, nhưng lại hoàn toàn không giống Hàn Thần Hội.
Anh cả Trịnh Trí Viễn của Trịnh Hào Dữ lớn hơn hắn hai mươi tuổi, năm nay đã qua bốn mươi, u Dương Bình cũng đã bốn mươi, là phu nhân hào môn chính hiệu, vẫn còn phong vận.
"Hào Dữ và em dâu tới rồi?"
Trịnh Hào Dữ lạnh lẽo đáp: "Ừ."
Hàn Thần Hội tự động nhập vai.
Hình tượng 【yêu chồng say đắm nếu không có hắn lập tức tức la lối khóc lóc làm trời làm đất】 online!
Cô chủ động khoác tay Trịnh Hào Dữ, dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn vài giây, sau đó mới nhìn sang u Dương Bình, gọi: "Chị cả."
u Dương Bình cười tít mắt: "Tới thì tốt rồi, hai đứa rảnh rỗi phải thường về đây nhé, hôm qua ông nội còn nhắc hai đứa mãi, ông lớn tuổi rồi, thích con cháu bầu bạn với mình."
Hàn Thần Hội lại nhìn sang Trịnh Hào Dữ, bày ra bộ trưng cầu ý kiến đối phương, thấy Trịnh Hào Dữ lạnh mặt, cô bất đắc dĩ chỉ phải ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Kỳ thật trong lòng cô biết rõ Âu Dương Bình chỉ là khách sáo mà thôi.
Chính Trịnh Vạn Kiệt và bốn đứa con trai cũng chưa từng ở lại nhà cũ bao giờ, ngay cả u Dương Bình cũng rất ít khi trở về, hiện tại còn đến trước mặt bọn họ khoe mẽ.
Mỗi lần gặp Tôn Mạn Ninh và mấy người chị dâu, Hàn Thần Hội đều phải cảm thán trong lòng "Bước vào hào môn sâu như biển, từ đây diễn xuất thăng cấp thành ảnh hậu"!
Nếu so diễn xuất với mấy vị "ảnh hậu" này, ngay cả cỏ đuôi chó là cô cũng không phải vái nón chào thua, mẹ nó hèn mọn cực kỳ!
Toàn bộ Trịnh gia tính luôn Trịnh Hào Dữ, diễn xuất của ai cũng đều tuyệt đỉnh, tất cả đều là học viên kỳ cựu xuất sắc tốt nghiệp đạt ưu tú.
Bản lĩnh "gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, gặp hòa thượng thì niệm kinh" ấy làm Hàn Thần Hội sùng bái đến quỳ xuống.
Bạn cho rằng cuộc sống hào môn dễ dàng ư?
Không ỉm cho mình chút "tuyệt học" đa tài đa nghệ, chút "tuyệt kỹ" lật mặt như lật sách thì chắc chắn sớm phải phơi thay hoang dã từ lâu rồi.
"Dạo này chị cả khỏe chứ?"
"Cũng khá tốt, chị không phải đi làm giống em, mỗi ngày chị chỉ dạo phố đánh bài, thanh nhàn lắm."
"Tiểu Bố cũng ổn chứ ạ?"
"Tháng chín năm nay Tiểu Bố vào tiểu học rồi, em xem thời gian nhanh ghê không, vừa rồi anh cả em dẫn thằng bé ra ngoài chơi rồi, buổi tối sẽ trở về, mấy hôm trước nó còn luôn miệng đòi gặp thím tư xinh đẹp đấy."
Hàn Thần Hội và u Dương Bình ra vẻ chị em dâu khách sáo với nhau vài câu, liền ôm bức họa lông chim đi theo Trịnh Hào Dữ vào thang máy trong nhà, đi lên tầng năm.
Tầng cao nhất là thư phòng, phòng ngủ, phòng vẽ tranh,...của Trịnh lão gia tử.
Nếu ông cụ không chủ động gọi, rất ít có người đi lên quấy rầy ông.
Trịnh lão gia tử đang viết thư pháp trong phòng.
Tóc ông cụ đã trắng xóa, nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, tràn đầy tinh thần.
Vừa thấy Trịnh Hào Dữ và Hàn Thần Hội đến thì vui mừng ra mặt, vẫy tay gọi bọn họ đi tới thưởng thức tác phẩm thư pháp của mình.
"Gần đây ông viết dấu nháy theo bia Ngụy, hiểu thêm được một chút, thế nào?"
*dấu nháy ????
Hàn Thần Hội từ nhỏ đã sống cùng ông nội Hàn, cũng biết chút ít về thư pháp.
Cô nghiêm túc nhìn trong chốc lát, nói như đang bình luận, thật ra là đang điên cuồng nịnh hót.
Trịnh Hào Dữ mỉm cười nhìn Hàn Thần Hội, chờ cô nịnh xong, mới nói: "Ông nội, con nhớ nhiều năm trước ông đã không còn viết nháy theo bia Ngụy nữa rồi, sao gần đây đột nhiên có hứng thú thế?"
"Haiz......" Trịnh lão gia tử thở dài, "Mấy hôm trước ông dẫn Tiểu Trân đi quảng trường Thiên An Môn, gặp phải Hàn lão đệ, ông và ông ấy cũng đã một năm không gặp nhau, ngồi lại hàn huyên thư pháp hơn hai giờ, về đến nhà liền ngứa tay, muốn viết nháy theo bia Ngụy."
Hàn Thần Hội cười cười.
Tiểu Trân là con gái nhỏ của anh chị cả.
Hàn lão đệ......Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì hẳn là ông nội cô.
Lúc Trịnh Hào Dữ được sinh ra, Trịnh Vạn Kiệt đã qua tuổi bốn mươi, hiện tại Trịnh Vạn Kiệt 60 có thừa, Trịnh lão gia tử cũng là trượng triều chi niên*.
[*] Qua tuổi 80 được phép quải trượng vào triều
Mà ông nội Hàn nhỏ hơn Trịnh lão gia tử ước chừng mười tuổi, gọi là "Hàn lão đệ" cũng không có gì quá đáng.
"Ông nội." Hàn Thần Hội dâng món quà mình mang đến lên, vẻ mặt ngoan ngoãn, "Lần này vội đến, con chỉ mang một tác phẩm họa lông chim của con, hy vọng ông nhận cho con vui."
"Ấy chà......"
Trịnh lão gia tử vừa thấy họa lông chim của Hàn Thần Hội, tức khắc khen không dứt miệng.
Đây là một bức tranh mùa xuân, trong tranh có vài cành đào và ba con chim én, có hai con chim én một lớn một nhỏ dùng hai tư thế khác nhau đứng trên cành đào, bên dưới còn một con chim én còn lại đang ngậm hoa đào giương cánh bay tới chỗ đồng bạn.
"Họa lông chim của con đã kế thừa y bát Hàn lão rồi a ——"
"Đây là "Kỉ xử tảo oanh tranh noãn thụ, thùy gia tân yến trác xuân nê"*."
[*] Trích từ bài thơ 'Tiền Đường hồ xuân hành'
"Giống như đúc, giống như đúc! Hào Dữ, nào, con xem, xem đôi mắt ba con chim én này......Thần Hội, con đã xử lý lông chim kiểu gì mà làm đôi mắt trông linh động đến thế? Thật là vẽ rồng điểm mắt!"
Trịnh Hào Dữ bị Trịnh lão gia tử mạnh mẽ kéo tới thưởng thức tranh, hắn mỉm cười: "Đúng vậy, con cũng thấy vẽ rất đẹp."
Mặt Hàn Thần Hội đỏ ửng, có chút thẹn thùng cúi thấp mặt.
Trịnh lão gia tử khen cô như thế đã làm nội tâm cô bành trướng vô cùng, không ngờ được ngay cả Trịnh Hào Dữ cũng sẽ thổi phồng cô, cô quả thật là bành trướng bành trướng bành trướng ——
Sắp bành trướng thành khinh khí cầu rồi!
"Tốt lắm." Trịnh lão gia tử hiền từ nhìn Hàn Thần Hội, "Con cháu ngoan của Hàn gia, con dâu tốt của Trịnh gia chúng ta ——"
Nói tới đây, Trịnh lão gia tử như nhớ đến gì đó, quay đầu nhìn sang Trịnh Hào Dữ, "Khi nào mấy đứa có tin tốt?"
Trịnh Hào Dữ cầm lấy bức thư pháp bia Ngụy của Trịnh lão gia tử, làm bộ làm tịch hỏi: "Tin tốt gì ạ?"
"Đừng có giả ngu trước mặt ông nội anh!" Trịnh lão gia tử trừng hắn, "Tin tốt gì cháu còn không hiểu sao? Hai đứa đã kết hôn hơn hai năm, bao giờ mới cho ông ôm chắt đây?"
Hàn Thần Hội: "............"
Trịnh Hào Dữ nhàn nhạt liếc Hàn Thần Hội một cái, lại nhìn sang Trịnh lão gia tử: "Còn sớm quá ạ, năm nay Thần Hội mới 23, tạm thời bọn con không có quyết định."
"Cái thằng nhãi này!"
Trịnh lão gia tử mắng xa xả Trịnh Hào Dữ một trận.
"Tuổi nhỏ cái gì? 23 tuổi còn nhỏ lắm à? Sao anh không nói anh đã 26 rồi? Thanh xuân còn được mấy năm? Mấy đứa đều sắp tới 30, mà ông thì sao, đã sắp nửa người vào đất.
Anh đừng tưởng rằng ông không biết anh nghĩ gì, tuổi tác gì toàn là cớ cả, có phải sau khi kết hôn anh vẫn lêu lổng bên ngoài, cả ngày hút thuốc uống rượu đánh bài đánh bạc, không về nhà, để Thần Hội phòng không gối chiếc không hả?"
Hàn Thần Hội: "............"
Mặt cô càng đỏ hơn.
Trịnh lão gia tử cho rằng mình nói đúng rồi nên cô mới thẹn thùng, bèn lải nhải quở trách Trịnh Hào Dữ không ngừng.
Thật ra Hàn Thần Hội đỏ mặt là vì hổ thẹn.
Người mỗi lần đến hộp đêm đều phải gọi ba chị gái nhỏ như cô......!
Cô......!
Cô và Trịnh Hào Dữ......!
Hai người "chèo thuyền không dựa tương, toàn dựa lãng"......Không phải kẻ tám lạng người nửa cân sao _(:3)∠)_
"Ông nội!"
Hàn Thần Hội đột nhiên chạy đến che trước người Trịnh Hào Dữ, bày ra vẻ sắp sửa anh dũng hy sinh.
"Ông nội, ông đừng mắng Hào Dữ nữa ~ Thật ạ, đừng mắng nữa ~"
Cô vừa nói vừa rưng rưng nước mắt.
sau đó xoay người nhào vào trong lòng Trịnh Hào Dữ, ôm chặt hắn, khóc nức nở, đau lòng không thôi.
"Ông ơi, Hào Dữ không làm gì hết, con thích anh ấy như bây giờ ~ anh ấy thay kiểu gì con cũng thích ~ anh ấy tốt lắm, thật sự tốt lắm, ông đừng mắng anh ấy nữa ạ, con nghe......Con nghe mà đau lòng quá ~ hu hu hu ~"
"............"
Tiểu Trịnh thái tử gia đứng xem mà đờ cả người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...