Hàn Thần Hội nghiêm túc phác hoạ cuộc sống của bọn họ sau này trong đầu.
Cảm thấy khá tốt.
Ít nhất ở trong phạm vi cô chấp nhận được.
Trên thực tế, đối với cái gọi là tương lai, cô đã sớm vô dục vô cầu.
Sống một ngày là hưởng thụ một ngày, tận hưởng lạc thú trước mắt.
Nghe từng nhịp thở vững vàng của Trịnh Hào Dữ bên tai, Hàn Thần Hội hướng ánh mắt ra ngoài khung cửa sổ, nhìn không chớp mắt.
Không biết vì sao, so dĩ vãng bị Trịnh Hào Dữ hung hăng lăn lộn mệt đến chết đi sống lại, chỉ có thể ngất xỉu trên gối, thì hôm nay anh rất khác, khó được dịp trao cho cô những sự dịu dàng, khiến cô cảm nhận được một cảm giác hoàn toàn mới lạ, tuy vẫn rất mệt nhưng sẽ không buồn ngủ giống như từ trước.
Rõ ràng, ban nãy cô còn không dứt được cơn buồn ngủ.
Hàn Thần Hội lẳng lặng ngắm ánh trăng treo trên trời đêm trong chốc lát, sau đó theo thói quen cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, ấn màn hình.
Khoảnh khắc nhìn thấy dòng thời gian ngày tháng kia cô lập tức ngây ngẩn cả người.
Vài giây sau, cô đóng màn hình lại, gối lên khuỷu tay Trịnh Hào Dữ, xoay người, nương ánh trăng mỏng manh ngắm đường nét khuôn mặt anh.
Vào ngày này hai năm trước.
Đó là ngày cô và anh gặp nhau.
Trách sao hôm nay anh lại có thái độ dịu dàng bất thường đến vậy, chẳng lẽ chỉ vì nguyên nhân này ư?
Anh......
Hàn Thần Hội chớp chớp mắt.
Trịnh Hào Dữ sẽ nhớ rõ ngày hôm nay sao?
Cho dù anh có nhớ hay không thì tóm lại cô nhớ rõ.
Khi ấy, cô mới vừa chịu phải hai sự đả kích to lớn từ——-người chị Hàn Đông Quả nhảy lầu tự vẫn vì tình yêu đích thực và người bạn trai tình đầu bỏ đi.
Cô cũng không rõ khi ấy cô là muôn trả thù Hạ Khai Thần hay muốn thành toàn cho Hàn Đông Quả với tâm lòng son sắt kia, tóm lại, trước mặt cả nhà cô nói cô nguyện ý thế Hàn Đông Quả gả vào Trịnh gia.
Trên thực tế cô cũng không hẳn là thế hôn, vốn dĩ đây là quan hệ thông gia do thế hệ trước định xuống, không phải Hàn Đông Quả thì cũng chính là Hàn Thần Hội, các cô đều là con cháu của Hàn gia.
Tuy rằng hai vị cụ cố ở trên chiến trường đã từng có giao tình sinh tử, Hàn gia là chạm khắc gỗ thế gia, cũng đúng là thư hương dòng dõi, nhưng hai nhà Hàn gia và Trịnh gia vẫn không thể so.
Trong Trịnh gia cho dù là người con trai nào liên hôn với Hàn gia cũng đều xem như là có mặt mũi.
Năm ấy Hàn Thần Hội mới có 21 tuổi, mới vừa tốt nghiệp đại học, cũng vừa bước vào giới giải trí không lâu.
Cô khi ấy không có bộ tóc xoăn bồng bềnh, cũng không phấn son sắc sảo như hiện giờ.
Váy trắng, mái tóc đen suôn mượt, mày liễu nhẹ nhàng —— đó chính là hình tượng cô lúc ấy.
Lần đầu tiên Hàn Thần Hội đi tới "Hoa Thanh Viên", cô khẩn trương tới mức hô hấp không xong.
Cô ngồi trên chiếc Loncoln, xe băng qua đường núi quanh co uốn lượn, dần dần rời xa đô thị phồn hoa náo nhiệt.
"Hoa Thanh Viên" là khu biệt thự được xây dựng giữa sườn núi.
Loại kiến trúc được xây giữa sườn núi này được gọi là "Kiến trúc ruộng dốc", ruộng dốc vốn chính là tài nguyên thiên nhiên quý giá, ở Bắc Kinh những nơi như vậy càng được xem là trân quý, cũng chỉ có chính phủ mới có thể xây dựng.
Phàm là có thể ngự trụ ở "Hoa Thanh Viên" không chỉ có tiền thôi là được, dù có nhiều tiền cũng không đủ mua được một chỗ hẻo lánh nhất ở Hoa Thanh Viên, sau lưng mỗi căn nhà ở đây tất nhiên phải có được mạng lưới quan hệ thông thiên.
Nơi ở của Trịnh Vạn Kiệt và Tôn Mạn Ninh phu nhân là một toà biệt thự ba tầng phối màu chủ đạo là đen và đỏ đan xen, tọa bắc triều nam, bối sơn mặt thuỷ.
Xe Lincoln ngừng lại ở trước cửa biệt thự.
Hàn Thần Hội xuống xe, gió núi len lỏi qua chạc cây, len lỏi qua ngọn cỏ, len lỏi qua nhuỵ hoa, đồng thời cũng len lỏi qua nỗi lòng cô, gợi lên khói mù quẩn quanh đầu quả tim.
Bất kể đối phương là ai, là người anh thứ ba Trịnh Hoành Nghĩa hay một người thân thích chi thứ khác của Trịnh gia cũng đều được, dù sao cô cũng phải bị gả tới Trịnh gia, từ đây, cả đời cô vĩnh viễn không còn phải sầu ăn mặc ngủ nghỉ, nếu cưới được một người hơi có tài cán, lại có thể quan tâm một chút tới cô, như vậy cả đời có hưởng vinh hoa phú quý cũng đủ.
Cho nên cô không tự oán tự ngải.
Người nào có mệnh người nấy, trời nam đất bắc.
Hạ Khai Thần rời bỏ cô, chị gái nhảy lầu cự hôn, nói không chừng đều là do trời định, vì trải chăn thành toàn cho cô.
Tự an ủi mình như vậy xong tâm tình Hàn Thần Hội không tệ, dưới chân đã không có do dự, theo bước quản gia tiến vào cánh cửa lớn biệt thự.
Dẫu hôm nay có là ngày tới bái phỏng của con dâu trong tương lai, nhưng Trịnh Vạn Kiệt và Tôn Mạn Ninh vẫn như cũ không ở nhà....!quản gia giải thích bọn họ tham gia một bữa tiệc thương vụ, sẽ trở lại hơi muộn một chút, làm cô ngồi thoải mái không cần câu nệ.
Hàn Thần Hội mỉm cười lễ phép: "Cảm ơn."
Kỳ thật từ thái độ của Trịnh gia, cô có thể nhìn ra bọn họ căn bản không coi trọng cô, nói vậy vị chồng tương lai của cô cũng không quá được coi trọng, phỏng chừng cũng chẳng phải là Trịnh Hoài Nghĩa.....!
Thời gian không dưng đã qua một giờ.
Lần đầu tiên ra mắt nói thế nào Hàn Thần Hội cũng muốn giả bộ thục nữ, bàn tay cô cầm chén trà, cái miệng nhấp một hớp nhỏ, dáng vẻ đoan trang.
Đột nhiên, ở chỗ ngoặt cầu thang truyền tới tiếng bước chân và giọng trò chuyện với nhau.
"Hàn tiểu thư đã đợi một giờ."
"Ừ.
Tôi vừa mở họp xong là xuống."
Đó là một chất giọng đầy nam tính, trầm ấm, thể hiện sự trưởng thành bình tĩnh, khiến Hàn Thần Hội nghe xong cũng sinh hảo cảm......!cô không phải người mê chất giọng, nhưng trên thế giới này có ai không thích nghe những âm thanh êm tai rửa sạch màng nhĩ chứ?
"Hàn tiểu thư...."
Hàn Thần Hội đặt chén trà xuống bàn, từ từ ngước mắt nhìn.
Anh đứng sau ánh mắt trời ban trưa, trên người là chiếc sơ mi trắng sạch sẽ và chiếc quần tây gọn gàng, ngọc thụ lâm phong.
Khí chất thì lãnh, không khí thì ấm, hắn đẩy gọng kính trên mũi, khẽ mỉm cười.
"Xin chào, Tôi là Trịnh Hào Dữ."
.....!
Sau khi Trịnh Hào Dữ ra nước ngoài công tác, Hàn Thần Hội lại trở lại với "cuộc sống hằng ngày" sung túc vui vẻ của mình.
Có xe có nhà, có tiền có nhan, không có chồng ở bên.
"Ánh lửa chi luyến" đã tiến vào giai đoạn chuẩn bị, toàn bộ Quân thị truyền thông, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài bận tối mắt tối mặt.
Hàn Thần Hội thường xuyên nhận lời mời tới công ty giúp đỡ từ Anemone, giúp xử lý một vài chuyện.
...!
Nửa tháng sau.
Bỗng nhiên Hàn Thần Hội nhận được một lịch trình công tác mới từ chỗ Anemone.
Là một tài nguyên chất lượng tốt mà biết bao minh tinh tranh đấu sứt đầu mẻ trán để có.
Thế nhưng là gameshow có tên là "Chúng ta tới yêu đương đi"
"???"
Vẻ mặt Hàn Thần Hội đầy dấu hỏi chấm.
Anemone tận tình khuyên bảo: "Em có biết không, tài nguyên này bị bao nhiêu người như hổ rình mồi, là Thông Nghệ truyền thông bán một cái "tình" cho chúng ta mới có được đấy."
Hàn Thần Hội gãi gãi đầu: "Chị Nene, chị biết chương trình này là gì không? Nghe tên...!hình như.
là chương trình sắm vai cặp đôi?"
"Chị đương nhiên biết là chương trình cặp đôi nhưng hiện giờ kiểu này mới hút fans, biết không?" Anemone kéo Hàn Thần Hội tới một góc trong hành lang, nhỏ giọng, "Em đừng trách chị Nene nói thẳng, nhưng em hẳn biết hiện trạng em thế nào rồi đấy? Năng lực công việc thì không ổn, chỉ dựa vào mỗi con đường diễn xuất thôi thì em sẽ chỉ khiến mình càng đi càng chết, khán giả thấy em diễn mấy cái đó hiện giờ là buồn cười, là mới lạ, nhưng khi em ra nhiều tác phẩm hơn, bọn họ sẽ chán ngán em."
"Cho nên, em muốn nổi tiếng, hơn nữa vẫn luôn nổi tiếng thì phải tìm con đường tàng môn tà đạo.
Em nhìn xem những tiểu minh tinh hiện giờ, có mấy ai là thành thật kiên định ca hát đóng phim không? Nhưng người ta vẫn nổi tiếng, nên tiền vẫn đến tay, em không thể phê bình phủ nhận bọn họ, người biết thích ứng thì ắt sống sót, xét đến cùng người xem và fans mới là nơi phát ra kinh tế."
Hàn Thần Hội: "............"
Nhưng cô đã là người kết hôn, đi tham gia chương trình cặp đôi yêu đương.....!cứ cảm thấy có vấn đề, cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra.........!
"Hơn nữa, chị chỉ nói cho em biết cái này em không được nói cho đồng nghiệp khác đâu đấy....." Anemone nói càng nhỏ, "Vốn dĩ nhóm chương trình "Chúng ta tới yêu đương đi" không muốn mời em đâu, quý này bọn họ muốn mời nhất là "già vị" Trương Nhuận Thuần, nhưng Trương Nhuận Thần chỉ rõ muốn couple với em! Thông nghệ truyền thông bên kia khuyên can mãi nhưng không được, chỉ đành mời em coi như bán cho chúng ta một cái "tinh"."
Hàn Thần Hội: "............"
"Chị biết, có phải em đắn đo bạn trai hay không?"
Anemone làm một người đại diện vàng từng đưa biết bao nghệ sĩ lên vương, thiên hậu, từ cuộc gọi lần trước cô đã đoán được chăc chắn Hàn Thần Hội có bạn trai.
"Không sao, chuyện này không phải chuyện gì lớn, em phải tin tưởng thực lực của Quân thị, chỉ cần không phải cư dân mạng chụp được thì còn lại truyền thông gì đó sẽ chào hỏi trước tiên với Quân thị, cho nên em không phải sợ, vả lại em và Trương Nhuận Thần cũng là lăng xê cho "Ánh lửa chi luyến"."
"............" Hàn Thần Hội vẫn do dự, "Chị Nene, em vẫn cảm thấy không ổn, Trương Nhuận Thần là nam chính của "Ánh lửa chi luyến", còn nữ chính là ảnh hậu, em đâu có là gì, em đi tham gia couple với anh ta thế nào được? Vậy sau này kịch bản phát sóng, người xem sẽ cảm thấy CP loạn, bỏ phim thì sao?"
"Sao có thể? Như vậy sẽ chỉ làm fans CP nam chính- nữ chính, fans couple em với nam chính, thêm cả fans cá nhân của từng người đối chiến ở trên mạng, như vậy mới tạo ra nhiều chủ đề tạo ra, tạo ra bão."
Anemone đều đã nói thế rồi Hàn Thần Hội cũng không thể nói quá lời gì, "Vậy chờ khi nào chúng ta gặp nhóm chương trình và nhà sản xuất phim đi đã....."
Công tác tuy bận nhưng Hàn Thần Hội không bỏ quên bộ tiểu thuyết tổng tài bá đạo của cô.
Tốc độ viết của cô cực kỳ chậm, mỗi giờ chỉ viết được nhiều nhất có mấy trăm chữ.
Hơn nữa mỗi khi viết cô còn phải nhắn tin Wechat tham khảo Trịnh Hào Dữ.
Hàn Thần Hội: 【 Hằng ngày lịch trình của anh thế nào】
Một phút đồng hồ sau.
Trịnh Hào Dữ: 【 Sao? Lại kiểm tra?】
"............"
Hàn Thần Hội vẫn giữ vững nụ cười, chọc màn hình di động.
Hàn Thần Hội: 【 Lúc anh đàm phán hợp đồng với đối tác, thường thì đối thủ sẽ nói những gì?】
Trịnh Hào Dữ: 【 Sao? Dò hỏi bí mật thương nghiệp? 】
Hàn Thần Hội gửi cho hắn một tấm meme, là hình trẻ con nâng tay làm dạng súng chĩa vào đầu
Hàn Thần Hội: 【 Anh đã đánh mất bảo bảo vĩnh viễn.jpg】
Hai phút sau.
"Ting ting——"
Hàn Thần Hội click khung chat, lại một lần nữa cô suýt thì tăng xông mà chết.
Trịnh Hào Dữ gửi cho cô là một meme hình đứa trẻ màu trắng lăn lộn cười ra nước mắt trên đất.
Trịnh Hào Dữ: 【 Rõ ràng đã là người trải sự đời còn tự xưng là bảo bảo.jpg】
Cô bị tức chết đi được, cầm lấy di động, gọi thẳng điện thoại tới.
"Tút tút tút"....!
Ba tiếng "tút" sau mới có người nhấc máy, Hàn Thần Hội lập tức trút giận, "Trịnh Hào Dữ! Anh mau khai thật ra! Rốt cuộc từ đâu mà anh lại có nhiều tấm đáng giận như thế?"
Đêm lạnh như nước
Bên tai cô là tiếng cười trầm thấp của hắn.
"Em đoán xem?"
Hàn Thần Hội đóng laptop lại, nhảy dựng ở trên giường, rú lớn: "Em đoán cái con khỉ! Em không đoán ra! Nhanh lên! Anh khai thật ra mau! Anh lấy mấy tấm đáng giận này từ đâu?"
Trịnh Hào Dữ lại cười khẽ.
Tiếng cười của hắn nhẹ tới nỗi tưởng chừng như chui vào màng nhĩ cô, lan tràn trong cốt tuỷ cô, lại khẽ cào ngứa, cả người cô mềm như bông.
"......!từ trong lòng em nha."
Hàn Thần Hội: "............"
Tác giả có lời muốn nói: Thái Tử gia: [ thích nhất trêu vợ chơi ][ vợ xù lông đáng yêu ][ mặt đỏ đáng yêu ]
Tiểu Hôi Hôi: [ sợ nhất không khí đột nhiên an tĩnh ][ sợ nhất chồng đột nhiên......thả thính].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...