Các cơ trên cơ thể cô hiện giờ chỉ biết kêu gào đình công, chúng đã không còn nghe theo lệnh của cô nữa. Để thể hiện điều đó, từng đợt ớn lạnh không ngừng bủa vây cô. Thực lạnh, cô lẩm bẩm trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ.
Sau khi xử lý xong Anh Mỹ một cách bài bản, hắn ta mới để ý đến một thân hình nhỏ nhắn đang co ro nằm trên sàn. Theo những gì đã thỏa thuận, cái mạng của cô sẽ được bảo đảm cho tới khi Song Yến dám làm trái lời hắn.
Do vậy, cô được hắn đặt nằm lên tấm nệm cũ đặt ở góc tầng hầm. Bởi bản thân hắn chưa hoàn toàn tin vào việc cô sẽ thực sự nghe lời mình, thế nên hắn vẫn cần phải quan sát thêm.
Nhìn cô đang phải trải qua cơn sốt, hắn trầm tư với việc cứu chữa cho cô. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời của hắn thôi, sao hắn lại đi làm chuyện vô bổ ấy. Nguyên nhân là hắn có bao giờ làm chuyện đó trước đây đâu, thế nên chỉ biết xem cô vật vã với chính cơn sốt của mình.
- Sẽ chết thật sao? Thế thì để xem ý chí sống sót của em mạnh mẽ tới mức nào.
Dù nói ra những lời lạnh lẽo đến mức người khác phỉ nhổ, hắn vẫn để nước và thức ăn bên cạnh cô. Làm xong, hắn coi như bản thân đã hoàn thành xong nhiệm vụ giữ lại mạng sống cho cô như đã hứa.
Nhưng đây cũng chỉ là sốt nhẹ thôi, cô chẳng thể nào chết dễ dàng như vậy được đâu. Hắn cứ thế mà rời khỏi tầng hầm, bỏ mặc cô ở trong bóng tối.
Song Yến nằm đó, cô cảm thấy toàn thân đau nhức đến không chịu nổi. Cảm giác này thật quen thuộc, không lẽ mình lại chết và trở về quá khứ sao. Khi nghĩ thế, cô bỗng thấy buồn cười dữ dội. Nếu như vậy, chẳng phải mình lại chết nữa ư. Đó là những gì xuất hiện trong đầu cô bây giờ.
Chết, sống rồi chết rồi lại sống. Vòng đời của cô thật thú vị đúng không nào? Cô tự châm biếm chính mình.
Ngày hôm sau, cô mệt mỏi mà ngồi dậy. Cơ thể đã yếu đuối của cô bây giờ chả còn có chút sức lực nào, mở mắt ra thì cũng chỉ toàn một màu đen. Nhưng cảm giác nhớp nháp, dinh dính trên tay cô lại thông báo cho cô biết chuyện gì đã diễn ra trước đó.
Đúng thế, cô đã giết người. Có điều bản thân cô không hề thấy hối hận hay cắn rứt lương tâm, cái chết không phải là thứ mà con người sẽ phải đối mặt trong tương lai sao. Anh Mỹ đã được định đoạt là phải chết, dù thế nào đi chăng nữa. Còn cô, số phận không cho cô sống một cách suôn sẻ thế nên cô cần gì thương tiếc cho một người mình không quen biết.
Trong căn hầm tối tăm ấy, có một cô gái tay dính đầy máu đang nở nụ cười trên môi. Và cũng trong căn hầm đó, một anh chàng đã chứng kiến hết mọi biểu cảm trên gương mặt cô. Anh ta đã đợi hình ảnh cô quằn quại, đau đớn và tự dày vò chính mình khi đã cướp đi mạng sống người khác. Nhưng mọi chuyện lại có kết quả khác xa những gì anh ta nghĩ.
- Em thật quái dị đấy cô bé.
Bắc Hải từ trong bóng tối thốt ra một câu làm cô giật mình, ánh mắt cô ngay lập tức lia khắp mọi phía để xác định vị trí của hắn. Bất ngờ hắn đưa một bàn tay lên má cô, sự lạnh lẽo từ đó truyền khắp người cô. Song Yến có thể đoán được lúc này hắn đang ngồi kế bên cô và cười vui vẻ.
- Anh đã hứa không giết tôi, hãy nhớ đấy.
Nghe cô nói thế, nụ cười của hắn càng sâu. Có vẻ cô gái của anh đang lo lắng nhỉ, hắn nghĩ.
- Tất nhiên rồi, anh đây sẽ không giết em trừ khi em trái lại mệnh lệnh của anh thôi.
- Anh!
Nhìn vào khoảng không trong bóng tối, cô không thể xác định được gương mặt của hắn ta. Vì không thấy được biểu cảm của hắn nên là cô cũng không dám đôi co hay trả giá. Bàn tay hắn bây giờ trượt xuống cổ cô làm cô phải rùng mình, hắn đang đe dọa cô và cô cũng chẳng dám cựa quậy. Một lát sau hắn mới buông tay khỏi cổ cô ra.
- Vậy thì, ăn xong đi. Đồ ở bên cạnh đấy. Tối nay tôi có nơi muốn đưa em đi, nhớ ngoan ngoãn nằm đó.
Đèn trong tầng hầm được bật lên, cô phải mất chút thời gian để làm quen với ánh sáng. Khi hắn đã đi khỏi, trái tim trong lồng ngực cô như muốn rớt ra ngoài. Hắn ta đi không có tiếng động, chẳng có một âm thanh nào mà cô nghe được cả. Nếu mình cãi lại hắn lúc nãy thì chuyện gì sẽ xảy ra, cô hốt hoảng mà nghĩ.
Hắn ta chắc chắn là một tên sát thủ chuyên nghiệp, cô bàng hoàng khi nhận ra điều đó. Mọi chuyện bây giờ đã dễ hiểu hơn rồi, cô chắc chắn đã thấy thứ gì không nên thấy trong căn nhà này vào đêm hôm đó. Thật đáng sợ, cô hướng mắt nhìn về phía cầu thang gỗ dẫn lên trên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...