Con đường trải dài cây cối, gió đêm thổi tung những chiếc lá rơi trên mặt đất. Dọc theo lối đi, vẫn có những nhà hàng, quán bar, karaoke còn sáng đèn. Những con người vui chơi trong đó, họ không hề chú ý đến những bóng người lang thang trên lề đường.
Có một đôi nam nữ ăn mặc xộc xệch, đầu tóc rối bù như vừa bước ra từ một cuộc ẩu đả. Người nam nắm tay người nữ lôi đi, cô gái trông mệt mỏi không hề muốn bước đi tiếp và anh ta thì chỉ chú tâm đến những cửa hàng ven đó.
Song Yến sau khi trải qua một đêm đầy thử thách, cô gần như bị nó hút sạch hết năng lượng trong người. Cô nhìn cánh tay đang kéo mình đi của Bắc Hải, bàn tay mạnh mẽ ấy đang giúp cô không ngã gục xuống đất. Ngồi xuống nghỉ một lát chính là điều cô muốn lúc này, chân cô như rã thành nước rồi.
Hắn cứ tiếp túc lôi cô đi theo cho tới khi gặp được một cái khách sạn khá ọp ẹp, cái bảng hiệu đã cũ tới mức muốn rách nhưng vẫn không được thay mới. Cái tên Love Hotel của nó quả thật khiến người đi ngang qua mất thiện cảm, bởi có ai muốn nói cho mọi người khác là họ đang làm chuyện xấu. Bắc Hải ngước nhìn xong bảng hiệu treo trước cửa, sau đó đánh mắt sang người chủ khách sạn đang thở ngắn thở dài bên trong.
Cái tên chủ đó là một người nam, mặt tròn, mắt híp, thân hình hơi béo và nước da xanh xao như có bệnh. Tên này liếc mắt thấy có người đứng bên ngoài nhà mình liền hớn hở ra mời chào, bởi lâu rồi mới thấy có khách không cần qua môi giới đến thuê.
- Chào anh, anh đến thuê phòng đúng không? Phòng tôi là tốt nhất khu này đấy, giá cả lại rẻ, ở một đêm chỉ 300 thôi. Nếu được thì anh vào đăng ký rồi đặt phòng luôn. Chắc chị gái đây cũng sốt sắng lắm rồi.
Tên béo xoa xoa tay, nở một nụ cười tươi roi rói như vớ phải một mẻ cá lớn. Bắc Hải chẳng thèm nhìn ông ta hay đáp lại câu chào mời đầy toan tính ấy, hắn đâu có dư hơi mà để tâm thể loại người chỉ biết có tiền này. Bỏ mặc tên đó ở bên ngoài, hắn nắm tay cô đi vào bên trong.
Phần mặt tiền của khách sạn khá tối, chỉ có một cái đèn ống đặt ở sau quầy tiếp tân, hắn đứng tựa lưng vào bàn, nhìn thẳng vào cái máy quay an ninh gắn đối diện. Đèn của cái máy đó không chớp, nghĩa là nó để đó chỉ là hù doạ những kẻ muốn đến nơi ông ta làm ăn để gây sự nên hắn không cần phải động tay với tên chủ nữa.
Ông ta khi bị khách ngó lơ, liền biết người ta không thích mình nhưng vẫn cố treo lên một cái mặt nạ thân thiện vì đồng tiền. Thấy khách đang đứng trước quầy tiếp tân, ông ta đi vội vào trong.
- Không biết hai vị muốn phòng như thế nào, chúng tôi còn phục vụ những đạo cụ phù hợp để cho hai vị thuê nữa. Khách sạn còn có cả những căn phòng tình thú để thay đổi khẩu vị, nếu hai vị chọn loại phòng này thì tất nhiên giá cả sẽ cao hơn phòng bình...
Chưa kịp kết thúc lời giới thiệu, Bắc Hải đã lôi từ sau lưng ra một khẩu súng và chĩa nó vào đầu tên béo lắm mồm. Hắn khá mệt, nhưng không có nghĩa là sẽ để yên cho ông ta nói cả ngày.
Tên chủ vừa nhìn thấy súng đã cứng cả lưỡi, ông ta tuy là có bủn xỉn, hám tài, hám lợi, nhưng chưa có gây thù với ai tới mức người ta dí súng vào mặt thế này. Bắc Hải luồn tay trái vào trong áo khoác, cầm ra một xấp tiền đô mà bản thân giấu để dự phòng có chuyện cần.
- Tôi muốn một căn phòng có hai giường đơn, không cần đăng ký danh tính, không tiết lộ thông tin gì về tôi cho ai khác và tuyệt đối không được bén mảng vào phòng bằng không thì tôi sẽ bắn nát đầu ông. Nếu làm được như thế thì số tiền này sẽ là của ông.
Nhìn thấy xấp tiền đô nhiều đến mức hai mắt ông ta sáng rực như đèn pha, tay vì thế mà mon men đến gần, nhưng sờ chưa tới thì đã bị Bắc Hải rút về.
- Ấy ấy, sao mà dễ như vậy. Tôi sẽ đưa trước một nửa, khi nào đi thì sẽ đưa ông nữa còn lại. Sao còn chưa đưa khoá phòng đây.
Bị họng súng làm tỉnh lại, tên chủ vội vàng tìm chìa khoá phòng đưa cho anh. Mặc dù bản thân ông ta còn có chút nghi ngờ việc số tiền của hắn là giả, nhưng mà có còn hơn là đầu bị lủng lỗ.
Sau khi nhận được chìa khoá phòng, hắn ném cho tên chủ béo một nửa số tiền rồi cùng cô đi lên lầu. Vì đây chỉ là một cái khách sạn quèn nên nó không được trang bị thang máy, cả hai nắm lan can mà lên.
Tên chủ béo ở dưới lầu đang vui sướng trong một đống tiền đô thật, hắn biết đó là thật vì hắn còn mua cả máy dò tiền giả nữa. Tuy nhiên, niềm vui sướng đó cũng không hiện hữu lâu và nó thay bằng sự lo lắng. Ông ta sợ có người bên ngoài nhìn thấy được hai vị khách sộp kia liền nhanh chân, lẹ tay đi đóng cửa khách sạn sớm.
- Người ngoài không tin được, phải thật cảnh giác.
Ông ta hí hửng treo biển đóng cửa rồi về phòng của mình ngủ một giấc thật ngon, mặc cho vị khách hồi nãy vừa chĩa súng vào đầu mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...