Mỗi ngày Lạc Viên Hân đều làm một hộp điểm tâm, đặt trước cửa nhà anh, phải nói là cô rất rất kiên trì theo đuổi anh.
Mặc kệ anh có ghét mình, cảm thấy phiền cô vẫn không bỏ cuộc, vẫn luôn cuồng nhiệt với tình yêu mà cô dành cho anh.
Từ Cảnh Sâm sắc mặt tối sầm nhìn cô lén la lén lút đặt điểm tâm trước nhà mình “ Nè! Cô rảnh rỗi lắm sao? ”.
“ Đàn anh! Em là thật sự thích anh mà, anh có thể suy nghĩ một chút ” Lạc Viên Hân cũng bình thản phát hiện thì phát hiện, cô đứng đối diện với anh nói lớn.
“ Vô ích.
Tôi không thích cô, cô gái nhỏ chúng ta không cùng một loại người ” Từ Cảnh Sâm nhíu nhíu hàng chân mài đen láy, biểu cảm vô cùng khó chịu với cô.
Từ Cảnh Sâm cảm thấy Lạc Viên Hân rất phiền thật sự rất rất phiền, ngày nào gặp cô, cô đều nói cô thích anh, nhưng anh thật lòng không thích cô, thậm chí rất rất ghét cô.
“ Rồi sẽ có ngày anh thích em ” Lạc Viên Hân nhìn anh, ánh mắt vẫn trong trẻo như ngày nào, chứng tỏ cô rất nghiêm túc.
“ Nhưng tôi cảm thấy cô rất phiền ” Anh lạnh nhạt nhìn cô, ánh mắt không chút dao động.
Lạc Viên Hân bỏ chạy, cô mà ở lại nữa sẽ bị anh dập tắt không còn cái gì nữa mất, lần nào anh cũng như vậy, nếu không chê bai cô, sẽ là những câu vô cùng khó nghe, nếu là người khác có khi đã khóc mà bỏ chạy đi rồi.
Hôm nay đến lớp, trường cô lúc nào cũng bàn tán xôn xao về chuyện của anh, vì anh là đàn anh vừa đẹp trai vừa học giỏi, nhưng khi bọn họ cùng trường thì anh đã ra trường rồi.
Nhưng hôm nay diễn đàn có một tin tức, Từ Cảnh Sâm có bạn gái rồi chính là Lưu Bích Vi, vị hoa khôi tài sắc vẹn toàn đó, mấy nữ sinh trông chờ thi vào Thanh Bắc cùng trường với anh không khỏi thất vọng.
Chỉ có Lạc Viên Hân của ngày hôm đó, không ai thấy cô cười nữa, chỉ cúi mặt làm bài, không nói chuyện, ngoài trời đổ mưa rất lớn.
Hạt mưa rơi trên da thịt như muốn xé toạc da người khác ra, vô cùng vô cùng đau.
Mặc kệ màng mưa, tiếng chuông tan học vang lên Lạc Viên Hân đã ôm cặp sách bỏ chạy đi, không ô, không áo mưa, chẳng mấy chốc cả người ướt sũng.
Nếu đợi trời tạnh cô sẽ không thể gặp ở cổng tiểu khu chung cư.
Đúng thật chẳng mất bao lâu Lạc Viên Hân đã chạm mặt Từ Cảnh Sâm đang định mở cửa vào nhà, ngoài trời cơn mưa vẫn còn chỉ là không lớn như ban nãy nữa.
Hình như anh chuẩn bị rất tốt vậy nên cả người anh không dính một chút nước mưa nào, ngược lại còn rất sạch sẽ.
Lạc Viên Hân phía sau anh khẽ lên tiếng gọi “ Đàn anh! Em thích anh…anh thật sự không suy nghĩ một chút sao? ” hôm nay cô không dùng ánh mắt trong trẻo ngày nào nhìn anh, chỉ là ánh mắt ngập tràn hi vọng.
Anh nghe thấy tiếng nói có chút quen thuộc thì khẽ quay đầu nhìn cô, cả người ướt sũng vẫn đứng dưới mưa, anh sững lại một chút nhưng vẫn lạnh nhạt trả lời cô “ Không suy nghĩ, tôi có bạn gái rồi sau không muốn cô ấy phiền lòng, vậy nên cô tránh xa tôi một chút ” anh không kiêng dè mà nói thẳng với cô.
“ Đàn anh! đây là lần cuối cùng em nói thích anh, sau ngày hôm nay sẽ không thích anh nữa, cũng không đến làm phiền anh ” Lạc Viên Hân lùi lại mấy bước, ánh mắt đã mang theo sự thất vọng nhìn anh, cuối cùng cũng không chịu nổi mà bỏ cuộc.
Cô chạy về nhà, anh đột nhiên cảm thấy sự mất mát không rõ nguyên nhân, nhìn cô đứng dưới mưa chật vật không hiểu sao lại có chút đau lòng.
Nhưng bây giờ anh có được người mình yêu rồi, những chuyện khác không muốn để tâm đến nữa, để Lưu Bích Vi biết được cô ấy sẽ buồn.
Mấy ngày sau đó Lạc Viên Hân đúng thật không chạy đến tìm anh, cũng không ra khỏi nhà.
Không mang điểm tâm lén lén lút lút để trước cửa nhà anh.
Cô đứng trên cửa sổ phòng nhìn xuống căn nhà đối diện, nói không thích nữa, không phải là thật sự vứt bỏ tình cảm này, mà là sẽ không chạy đến làm phiền cuộc sống của anh nữa.
Có thể nói những lần Lưu Bích Vi đăng hình đều là cùng anh, bọn họ thật sự hạnh phúc.
Thậm chí còn được nhiều người chúc phúc, anh cũng rất hay thường xuyên đăng hình cô ấy lên mạng xã hội.
Cũng không thể trốn mãi trong phòng, phải đi học rồi.
Nhưng mà đúng là oan gia cmn rồi.
Vừa xoay người đóng cửa, đóng xong liền quay lưng rời đi thật không ngờ lại nhìn thấy anh đang nhìn mình, bên cạnh còn có Lưu Bích Vi.
Cô mím môi cúi đầu rời đi, xem như anh không tồn tại mà không để tâm đến.
Bọn họ vậy mà còn ở cùng nhau, thật tốt.
Dáng vẻ này của cô khiến Từ Cảnh Sâm sững người, ánh mắt dõi theo cô, hoá ra ngày hôm đó những lời cô đứng dưới mưa nói, đều là sự thật, sẽ không phiền anh nữa.
Như vậy cũng tốt anh không cần phải cảm thấy phiền, cũng không khó chịu đuổi cô đi.
Cuối cùng là cùng Lưu Bích Vi đến trường mà không để ý đến nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...