Xin Em Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa


Âu Tĩnh Như đang ngồi trong xe đợi Âu Tĩnh Kỳ bỗng kinh ngạc, sửng sốt khi thấy anh bước đến với vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ, anh tiến nhanh về phía chiếc xe, vừa vào ngồi trong xe Âu Tĩnh Kỳ ngay lập tức hỏi cô: “Tiểu Như! Anh hỏi em, rốt cuộc khi em còn ở Thụy Sĩ đã xảy ra những chuyện gì? Tại sao em lại phải đi gặp bác sĩ để điều trị tâm lý?”
Âu Tĩnh Như giật thót mình khi nghe Âu Tĩnh Kỳ hỏi như thế, Hình Thanh ngồi ở ghế lái cũng đưa mắt nhìn qua kính chiếu hậu, cô cố gượng cười, bình tĩnh nói: “Em có gặp chuyện gì khi ở đó đâu chứ? Anh nghe ai nói thế? Em gặp bác sĩ tâm lý hồi nào?”
“Em còn muốn giấu anh sao? Mạc Hoài Nam đã nói cho anh biết là anh ta là bác sĩ tâm lý và em đã đến gặp anh ta để điều trị hơn một năm.” Âu Tĩnh Kỳ có chút tức giận khi Âu Tĩnh Như vẫn nhất quyết che giấu không muốn cho anh biết.
Anh trai của cô đã thật sự tức giận rồi, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ nổi giận với cô cả, Âu Tĩnh Như cắn khóe môi không biết phải làm sao? Hình Thanh cảm thấy không thể giấu được nữa bèn lên tiếng nói với Âu Tĩnh Như: “Tiểu Như! Nếu như anh của em đã biết chuyện em điều trị tâm lý rồi thì bây giờ em hãy kể hết mọi chuyện cho anh của em nghe đi.”
“Thôi được rồi, em sẽ kể cho anh nghe mọi chuyện nhưng phải đợi sau khi về đến khách sạn em mới kể cho anh nghe.” Âu Tĩnh Như suy nghĩ một lúc mới cất giọng nói, cô thật sự không biết sau khi Âu Tĩnh Kỳ nghe xong những gì cô kể sẽ có phản ứng như thế nào?
Âu Tĩnh Kỳ gật đầu đồng ý sau đó suốt quãng đường đi về khách sạn anh không hề nói thêm bất kì lời nào, Âu Tĩnh Như ngồi bên cạnh cũng không dám lên tiếng, đầu óc của cô bắt đầu rối bời, không biết một lát nữa cô phải nói cho anh biết như thế nào?

Về đến khách sạn, Âu Tĩnh Như bỗng sựng người lại khi thấy Dạ Khải Hiên đứng trước cửa phòng của mình, mặt Âu Tĩnh Kỳ vốn đã khó coi bây giờ càng khó coi hơn, Dạ Khải Hiên thấy cô về liền nở nụ cười muốn tiến đến thì bị Hình Thanh và Âu Tĩnh Kỳ ngăn lại, Âu Tĩnh Kỳ đẩy nhẹ Âu Tĩnh Như đi vào bên trong: “Em vào trong trước đi.”
Hiện giờ, Âu Tĩnh Kỳ đang tức giận, Âu Tĩnh Như không dám nháo, làm trái ý của anh, cô gật gật đầu đi nhanh vào bên trong phòng, Âu Tĩnh Kỳ đứng chắn ở cửa, lạnh nhạt nói với Dạ Khải Hiên:
“Không phải giữa anh và Tiểu Như đã vạch rõ ranh giới rồi sao? Sao anh còn đến đây tìm em ấy? Bây giờ giữa anh và Tiểu Như không hề có bất kì quan hệ thân thiết gì nữa cả, chỉ đơn giản là quan hệ quen biết thông qua ba mẹ thôi, hôn ước giữa hai người đã không còn nữa nên tôi mong anh sau này đừng làm phiền Tiểu Như nữa.”
Nói xong, Âu Tĩnh Kỳ ngay lập tức đi vào bên trong, Hình Thanh cũng vội bước vào rồi đóng cửa lại để lại Dạ Khải Hiên đứng ngây ngốc ở đấy, không nói được lời nào.

Ở trong phòng, Ivy và T ngồi im một chỗ đưa mắt nhìn Âu Tĩnh Kỳ, Âu Tĩnh Như vừa vào phòng đã nói cho hai người biết chuyện rồi nên cả hai không dám làm gì.

Âu Tĩnh Kỳ nhìn Ivy, gương mặt không lộ chút cảm xúc nói:
“Ivy! Em là bạn thân của Tiểu Như chắc em cũng biết chuyện Tiểu Như đi điều trị tâm lý có đúng không? Em hãy kể cho anh nghe mọi chuyện đi, nếu để em ấy kể anh dám chắc em ấy sẽ che giấu một số điều, em không được giúp Tiểu Như che giấu đâu đấy.”
Ivy giật mình khi đột nhiên bị chỉ đích danh, cô cắn khóe môi nhìn sang Âu Tĩnh Như: “Xin lỗi, tớ phải kể rõ mọi chuyện thôi, chuyện đến nước này chúng ta không thể giấu nữa.”
Âu Tĩnh Như vốn dĩ còn trông chờ vào Ivy che giấu giúp nhưng bây giờ thì xong rồi, cô ảo não, thở dài một hơi, không biết một lát nữa sau khi anh trai cô nghe xong sẽ như thế nào? Có phát điên hay không đây?
Ivy hít sâu một hơi nhìn Âu Tĩnh Kỳ, kể cho anh nghe hết mọi chuyện xảy ra ở Thụy Sĩ: “Thật ra…em và Tiểu Như đều là nạn nhân của bạo lực học đường, trước khi Tiểu Như đến thì em là đứa bị bắt nạt nhiều nhất nhưng sau khi Tiểu Như đến thì người bị chính là cậu ấy, sở dĩ tụi em chơi thân với nhau là vì tụi em hay giúp đỡ cho nhau khi bị bắt nạt.


Mỗi khi đến trường, Tiểu Như sẽ bị những học sinh trong đấy trấn lột, lấy sạch tiền, bọn họ sai vặt, bắt cậu ấy lau giày, mỗi khi những kẻ đó bị thầy cô la mắng thì sẽ lấy Tiểu Như ra làm bia trút giận, không những thế có những lần tụi em bị bọn chúng bắt nhốt vào trong nhà vệ sinh rồi còn bị đánh đến thừa chết thiếu sống, những ngày tháng ấy tụi em như sống trong địa ngục, đặc biệt là Tiểu Như cậu ấy đã nhập viện rất nhiều lần, trên người không có lúc nào là không có vết thương.”
Nghe đến đây, Âu Tĩnh Kỳ hoàn toàn chết lặng, anh không ngờ còn xảy ra chuyện này, em gái của anh bị người ta đánh đập, hành hạ suốt một thời gian dài như thế vậy mà anh lại không biết gì cả, cơn giận dữ trong lòng của anh bộc phát, dường như sắp phát điên lên rồi, anh cố giữ bình tĩnh hỏi:
“Thầy cô trong trường đâu? Tụi em có nói với thầy cô chuyện này không? Tiểu Như! Tại sao em lại không nói cho anh và ba mẹ biết chứ? Tại sao em lại chịu đựng như vậy?”
“Anh đừng quên trường mà tụi em học là trường tư, chỉ cần có tiền là có được tất cả, còn về lý do tại sao Tiểu Như lại không nói cho anh biết thì anh nghĩ xem, vào thời gian đấy Âu thị đang gặp khó khăn, rối tung hết cả lên, nếu như cậu ấy nói cho mọi người biết thì chẳng phải sẽ thêm một gánh nặng cho gia đình sao? Tiểu Như quyết định im lặng chịu đựng đợi sau khi Âu thị bình thường trở lại thì mọi chuyện đã qua hết rồi.”
Nước mắt của Âu Tĩnh Như lăn dài trên má, cô lau đi nước mắt nói với Âu Tĩnh Kỳ: “Trong thời gian em bị bắt nạt cũng may là có Ivy, T, Cyril và anh Hình Thanh giúp em nên em mới thoát khỏi bọn người man rợ, tàn nhẫn đấy.

Người giúp em, quan tâm em nhiều nhất chính là anh Hình Thanh, trong khoảng thời gian đen tối ấy em đã từng suýt bị người ta cưỡng bức lúc đấy em hoảng loạn nên đã vô tình bắn chết hắn, chính anh Hình Thanh đã chạy đến cho người đưa em rời khỏi đấy, đúng lúc ấy, cảnh sát đến anh ấy đã bị cảnh sát đưa đi, vì không có đủ bằng chứng nên họ không thể buộc tội anh ấy được nếu như lúc đó không có anh Hình Thanh thì người vào tù chính là em.”
Trời ơi, sao em gái của anh lại trải qua những tháng ngày đen tối, đáng sợ ấy chứ? Vậy mà bấy lâu nay anh không hề hay biết gì, một chút cũng không.


Đôi mắt của Âu Tĩnh Kỳ dần trở nên đỏ hoe, anh đứng dậy tiến đến ôm lấy Âu Tĩnh Như, vỗ vỗ nhẹ lên lưng của cô: “Không sao rồi, tất cả mọi chuyện đều đã qua, bây giờ em có anh, có gia đình và mọi người bên cạnh không ai có thể bắt nạt được em nữa cả.

Hứa với anh sau này bất kể là có chuyện gì cũng phải nói cho anh biết có biết không?”
Âu Tĩnh Như ôm chặt lấy hông của Âu Tĩnh Kỳ gật đầu đồng ý, trong lòng của cô dường như đã nhẹ đi hơn rất nhiều, những nỗi uất ức, đau khổ đã được trút đi một phần nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận