Xin em đừng làm nũng

Edit: Rong Biển
Thường Lê không biết trong lòng Hứa Ninh Thanh nghĩ gì.
Mặc dù khoảnh khắc đó, cô nhìn ra sắc mặt thay đổi của anh, trong lòng cũng hồi hộp một chút. Kết quả giây sau chàng trai lại giơ tay véo má cô một cái.
Ngón tay thon dài mang theo cảm giác khô ráo, cô còn ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng, không hề gay mũi, mà ngược lại rất ấm áp, dễ chịu, tựa như chiếc áo len ngày đông đến.
Thường Lê tròn mắt nhìn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh!!! Véo má cô!!!!
A a a a!!!! Sao anh có thể làm động tác mờ ám như vậy chứ!!!!
Trên mặt cô có mụn không vậy!!??
Sau một hồi kích động như điên, Thường Lê hít một hơi thật sâu, tạm thời bình tĩnh lại ăn hết bữa tối.
Bởi vì chuyện này, Bánh Ngọt còn được ăn thêm một hộp cá, coi như là chia tiền hoa hồng cho nó.

Vì muốn tạo thêm nét đặc sắc cho trường trong năm học mới, hướng đến mục tiêu xây dựng môi trường học tập cởi mở, hòa đồng và những triết lý giáo dục nhân văn, nhà trường đã quyết định vẽ báo tường lên hàng tường rào ở cổng trường phía Tây.
Lý Khâm là hội trưởng hội học sinh nên phải phụ trách chuyện này.
Thời còn lớp mười Thường Lê và Lý Khâm học chung lớp. Khi ấy Lý Khâm từng gửi thư tình cho cô, nhưng Thường Lê lại từ chối. Mặc dù sau này cũng không ai nhắc đến chuyện này nữa, nhưng cậu vẫn đối xử với cô rất tốt.
Lớp mười một chia lớp lại, Thường Lê đi khoa xã hội, còn Lý Khâm lại là khoa tự nhiên. Lúc cô đi học ở Thượng Hải, cậu cũng rất hay gửi đồ ăn vặt tới cho cô.
Thường Lê dành nguyên một đêm để suy nghĩ nên vẽ gì cho báo tường.
Sáng hôm sau khai giảng, cô đến lớp một khối mười hai tìm Lý Khâm. Thường Lê đứng bên ngoài kéo một nam sinh nhờ gọi giúp.
“Lớp trường!!! Có người tìm!!!” Nam sinh kia cực kỳ kích động, Thường Lê cảm thấy nước bọt của cậu ta còn có thể phun tung tóe lên mặt bạn học ngồi bàn đầu.
Lý Khâm ngồi bàn cuối, ngẩng đầu lên cười với Thường Lê. Cậu chạy từ cửa sau ra, để lại lớp học ồn ào bàn tán.

“Sao cậu tới tìm mình?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thường Lê bị mấy tiếng bàn tán đó làm cô không tự nhiên lắm, cô kéo cậu đi tới chỗ rẽ hành lang: “Về chuyện vẽ báo tường ấy. Mình có nghĩ ra mấy ý tưởng, cậu nghe xem thử cái nào khả thi nhất?”
Mặc dù Thường Lê học hành không giỏi, nhưng lại có niềm đam mê vô cùng lớn với việc vẽ tranh. Cô yêu hội họa, và cũng từng có rất nhiều giáo viên khen cô có tài trong mảng này.
Từ khi còn nhỏ cô đã được tiếp xúc với hội họa, không lâu sau thì đạt được giải thưởng đầu tiên trong đời. Sau này cũng thuận buồm xuôi gió, học tập, dự thi, đạt giải, dần dần cũng có tên tuổi trong giới hội họa.
Tuy nhiên ranh giới giữa giới hội họa và thế giới bên ngoài rất lớn, Thường Lê nổi tiếng ở mặt này thế nào, có tương lai xán lạn đến mức nào, người xung quanh đều không rõ lắm.
Tỉ như mẹ của Thường Lê.
Người đời thường nghĩ, chẳng phải chỉ là vẽ vời thôi à, có thể đạt được thành tích gì cao sang chứ.
Sau khi bàn bạc với Lý Khâm xong, Thường Lê đã chọn ý tưởng đầu tiên.
Mặt tường ở cổng trường phía Tây rộng mười mét, nếu chỉ một mình Thường Lê làm hết thì sẽ mất rất nhiều thời gian. Vì vậy họ quyết định chia ra ba phần để mọi người cùng làm.
Phần ở giữa do Thường Lê phụ trách, hai phần bên ngoài để cho các học sinh tùy ý viết chữ lên. Còn nếu đổi thành vẽ hết cả bức tường thì Thường Lê sẽ cùng mọi người vẽ tự do lên đó.
“Vậy thì hôm nay mình sẽ hoàn thành bản vẽ nháp, lát nữa cậu gọi mọi người ra chỗ vẽ luôn.”
Lý Khâm cười nói: “Chuyện này nhà trường không yêu cầu hạn chót nhất định, không cần vội đâu, cậu có thể từ từ mà vẽ.”
Thường Lê gật đầu: “Thế mình về lớp trước.”
“Chờ chút.” Lý Khâm gọi cô lại, “Cậu muốn uống trà sữa không? Chiều nay mình sẽ đi mua chút đồ cho tiệc tối, tiện thể mua cho cậu luôn nhé?”
Thường Lê cười: “Cậu lấy việc công làm việc tư à?”
Lý Khâm hỏi lại: “Vậy cậu có uống không?”
“Không cần đâu.” Thường Lê xua tay, sờ sờ lên cổ, “Giáo viên chủ nhiệm còn đang ghim mình, mình không muốn bị gọi phụ huynh nữa đâu.”
Tan học chiều hôm đó, Thường Lê hẹn Mạnh Thanh Cúc ra Starbucks vẽ. Phàn Hủy rảnh rỗi không có gì làm cũng đi theo.
Đang giờ tan học, tan làm nên quán Starbucks cũng không đông khách lắm. Cả ba đều gọi trà thảo mộc xoài đá lắc. Thường Lê và Mạnh Thanh Cúc ngồi một bên bắt đầu vẽ, còn Phàn Hủy ngồi đối diện làm bài tập.

Đầu tiên chỉ cần phác thảo đơn giản thôi, hai người trực tiếp dùng bút chì màu vẽ lên giấy.
Nhà trường muốn chủ đề tranh phải tích cực một chút, còn muốn phải có tranh có chữ, vì vậy không gian phát huy không lớn lắm. Thường Lê định viết sáu chữ “Dám suy nghĩ, dám ước mơ”, bối cảnh xung quanh là một nắm đấm 3D phá vỡ bức tường.
Cô vẽ rất nhanh, tô lên màu sắc rực rỡ, phá cách nhưng lại hài họa đến lạ.
Mạnh Thanh Cúc nghiêng đầu nhìn qua, nhịn không được cảm khái: “Đúng là đại thần vẽ tranh nha!! Mày tô màu này ổn phết đó!!”
Khi còn nhỏ, cô nàng học cùng một người dạy vẽ với Thường Lê. Người này đặt rất nhiều kỳ vọng vào Thường Lê.
Nếu Mạnh Thanh Cúc được khen là có khả năng tiếp thu nhanh, thì Thường Lê lại là tài năng bẩm sinh, phối màu hay là nét vẽ đều rất mang phong cách cá nhân, phá cách nhưng không một màu.
Thường Lê ngẩng đầu lên, đặt bản vẽ nháp trước mặt nhìn. Có vẻ cô không hài lòng lắm: “Cũng tạm được.”
“Phải rồi, sao hôm qua tự nhiên chú nhỏ mày đến trường vậy?” Mạnh Thanh Cúc đột nhiên hỏi.
Phàn Hủy ngồi đối diện cũng tò mò ngẩng đầu nhìn.
Ngòi bút Thường Lê khựng lại, bỗng nhiên không biết nên nói thế nào: “À, thì là đến thôi. Chứ không tao lại phải gọi phụ huynh lên nữa.”
“Hình như anh ấy không tình nguyện nhận nuôi thêm một đứa con đâu nha.” Mạnh Thanh Cúc nháy mắt ra hiệu mờ ám với cô, “Cô bé à, phát triển nhanh đấy.”
Bỗng nhiên Thường Lê nhớ tới cái véo má ngày hôm qua, vậy là cong mắt lên cười: “Tao cũng thấy khá nhanh.”
Vừa dứt lời, điện thoại cô liền rung lên.
Sau khi dọn tới nhà Hứa Ninh Thanh thì cô cũng đã thêm Wechat của anh, ghi chú biệt danh là “Chú nhỏ”.
[ Nhóc con, tối về nhà ăn hay ăn ngoài? ]
Hai cái đầu xung quanh cũng mò lại gần nhìn.
Phàn Hủy: A a a a a a!!! Nhanh nhanh nhanh, đừng vẽ nữa!! Chú mày đang gọi mày về ăn cơm kìa!!
Mạnh Thanh Cúc: “Ôi DM còn vẽ gì nữa chứ!! Về nhà theo đuổi tình yêu đời mày đi!!!”
Thường Lê nhắn lại “Ăn ở nhà”, đằng sau còn nhắn thêm ba dấu chấm than to đùng.

Cô dọn dẹp giấy vẽ, họa cụ trên bàn thành một chồng, rồi mau chóng chạy ra ngoài bắt taxi về nhà.
Giờ này đường xá hỗn loạn, người xe đông như kiến. Thường Lê giục tài xế hai lần, ông chỉ biết bất lực bày tỏ: “Cô gái nhỏ à, cháu tự xem thử đi, đường đông như thế này tôi cũng không thể bay qua được.”
Khi xe lái tới gần nhà trọ, Thường Lê trực tiếp xuống xe sớm chạy về nhà.
Mùa hè nắng gắt, đến khi cô chạy vào thang máy ấn số tầng thì đầu đã đầy mồ hôi, một giọt chảy xuống chiếc cằm nhỏ.
Cô thở hổn hển, lồng ngực nhấp nhô, mở mắt nhìn số tầng không ngừng tăng lên.
Kết quả khi mở cửa vào nhà lại không thấy ai.
Thường Lê: ??
Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn: Em về rồi, sao không thấy anh đâu?
Hứa Ninh Thanh trả lời: Anh không về ăn, đã gọi người đứa thức ăn tới rồi, chắc là sắp đến.
Một giây sau chuông cửa vang lên.
Một phút sau, một mình Thường Lê ngồi nhìn phần cơm lươn và cá hồi trên bàn.
“…”
"?"
Tên chó chết này.
Tuy tức thì tức, nhưng đời này chỉ có trai đẹp và cơm lươn là không thể phụ lòng. Thường Lê vẫn ăn hết cơm, sờ lên chiếc bụng no căng. Cô thừa dịp Hứa Ninh Thanh không ở nhà mà thả Bánh Ngọt ra khỏi phòng ngủ đi dạo. Còn mình thì ôm tiếp đống bản vẽ còn dang dở làm tiếp.
Ở mặt hội họa, hiệu suất và độ nhiệt tình của Thường Lê đều rất cao. Đêm đó ngồi vẽ nháp thì hôm sau liền bắt đầu công việc.
Lý Khâm đã chuẩn bị xong nước sơn, sơn xịt, găng tay, bột màu và cọ vẽ. Thường Lê và Mạnh Thanh Cúc quét sơn đen phác họa ra hình dáng nắm đấm.
Hình vẽ to lớn lại bắt mắt, những học sinh tan học đều không về nhà mà vây lại xem.
Cô gái nhỏ mặc áo trắng rộng rãi, đứng trên thang. Lý Khâm đứng bên dưới vịn thang cho cô. Màu vẽ dây lên làm bẩn áo, pha tạp tạo thành một khối lớn.
“Chị gái nhỏ, có thể cho hỏi số điện thoại được không?” Một nam sinh đứng bên dưới hỏi.
Thường Lê: “…”
Đây đã là chàng trai thứ bảy đến xin số của cô rồi, trước đó còn có hai người gửi thư tình nữa.
Thường Lê rất ngạc nhiên, thời nay tỏ tình cũng phải làm theo tập thể hả??

Cô lớn lên xinh xắn, lại được lớn lên trong môi trường nghệ thuật, đương nhiên khí chất sẽ vượt xa người cùng tuổi. Trước đây cũng có nhiều người tỏ tình rồi.
Nhưng hôm nay có hơi đông người phải không?
Thường Lê không biết là có người chụp ảnh cô đứng trên thang đăng lên Baidu. Vì năm lớp mười một cô không học ở đây, cho nên có khá ít người học khối lớp mười và mười một quen biết cô.
Trong ảnh, cô gái nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt xinh đẹp trong trẻo như mặt nước, tóc hơi rối, có vài sợi lòa xòa bên tai hứng nắng chiều. Bàn tay cầm cọ trắng nõn nà, ánh mắt chăm chú, tập trung vẽ.
Bên dưới có mấy người thi nhau bình luận “Đây là tiên nữ nào đây? Tao muốn tỏ tình cô ấy!”.
Thường Lê vẽ xong nắm đấm thì nhảy xuống thang, vừa vặn có nam sinh thứ chín đến hỏi số điện thoại.
Cô vừa định nói chuyện thì phía sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nói lạnh nhạt nghiêm túc: “…Thường Lê.”
Cô quay đầu lại.
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, người đàn bà trang điểm xinh đẹp, xách chiếc túi cầm tay Hermès da bò màu bạch kim, chân đi cao gót đứng cạnh chiếc xe Porsche. Màn xuất hiện lộng lẫy đầy ấn tượng.
Thường Lê nhíu mày đưa bột màu và cọ vẽ trong tay cho Lý Khâm, bước về phía người nọ.
“Mẹ.”
Người đàn bà giữ im lặng, đứng tại chỗ nhíu mày nhìn cô, ánh mắt tựa như đang nhìn một tên ăn mày.
Đồng phục Thường Lê nhem nhuốc màu vẽ, trên tay cũng dính bột màu, trên nền da trắng nõn cực kỳ dễ thấy.
“Con đang làm gì vậy?” Cuối cùng bà cũng nói chuyện.
Trái ngược vẻ cau có của mẹ, Thường Lê cười: “Vẽ tranh đó, không thì làm gì chứ?”
Nghe vậy bà cười nhạo khẽ một tiếng. Bà làm động tác này cực kỳ tự nhiên, tựa như phu nhân nhà giàu khinh thường những kẻ bình thường: “Rồi giống như con khỉ diễn xiếc mặc người đời nhìn?”
Thường Lê lấy một tờ khăn giấy ướt trong túi ra, chậm rãi lau đầu ngón tay: “Đúng vậy nha.”
Người đàn bà bỗng nhiên bước tới, hơi cúi người ghé bên tai cô, mặt không đổi sắc nói: “Cha con mang đứa con hoang kia về rồi.”
Thường Lê khựng lại.

Đêm nay Hứa Ninh Thanh phải tham gia một tiệc rượu.
Tài xế lái xe đi ngang qua trường cấp ba. Hứa Ninh Thanh đang khép hờ mắt bỗng nhiên mở ra, liếc thấy một bóng dáng quen thuộc.
Chàng trai mở cửa sổ xuống, hơi nhướng lông mày, cất tiếng nói: “Dừng xe.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui