Xin em đừng làm nũng

Edit: Rong Biển
Thường Lê đá dép sang một bên, cả người ngã xuống giường lớn mềm mại.
Bánh Ngọt ở bên dưới điên cuồng cào cấu thành giường, phát ra những tiếng kêu phẫn nộ.
Chân cô đạp lên chăn, mặt chôn trong gối, bỗng nhiên có chút khó chịu.
Hình như cô chưa từng nghĩ tới chuyện Hứa Ninh Thanh có bạn gái hay không, hoặc là có tình nhân chung chăn gối hay chưa, giống Thường Thạch Lâm ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc dọn tới đây, thấy anh ở một mình, cô mới nghĩ rằng anh còn độc thân.
Nhưng hôm nay nhìn thấy cô gái bước xuống xe anh mới phản ứng lại.
Người như Hứa Ninh Thanh sao có thể thiếu bạn gái được. Cứ coi như cô gái hôm nay cô gặp không phải bạn gái anh đi, nhưng người khác thì sao? Mỗi ngày anh đều về rất muộn, trong khoảng thời gian đó đi đâu làm gì chứ?
Thường Lê dụi mắt, bỗng nghĩ tới một vấn đề trước giờ chưa từng nghĩ đến…
Cô sống ở đây liệu có phiền hà gì đến Hứa Ninh Thanh không?
Cô gái vùi đầu vào gối, gập chân quỳ xuống, giữ mãi động tác này mấy mấy giây mới bật dậy, tóc tai bù xù lấy điện thoại trên bàn.
Cô lên mạng tìm kiếm tên Hứa Ninh Thanh thử.
Chở màn hình tròn chạy hai vòng mới nhảy ra thông tin.
Hứa Ninh Thanh là công tử Hứa thị, đương nhiên sẽ có không ít tin tức trên mạng.
Thường Lê nằm lì trên giường, ấn vào tin tức đầu tiên. Sau đó cô mới biết, Hứa Ninh Thanh cũng không ngả ngớn như những gì anh thể hiện bên ngoài. Anh có thể tự mình chống đỡ công ty, những hạng mục lớn hai năm nay của Hứa thị cũng có 80% là từ tay anh mà nên.
Ban đêm yên tĩnh, nơi này lại là tầng cao, có thể nói là không nghe được chút gì tạp âm của thành phố náo nhiệt.
Cô chăm chú xem, đọc hết từng chữ rồi từng chữ, khóe miệng bất giác câu lên.
Trong lòng nảy mầm một loại cảm giác kỳ lạ.
Đúng vậy, cô thích anh mà.
Xem hết một đống tin tức, Thường Lê mới lùi lại xem cái khác, bỗng tầm mắt khựng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[ Hứa thiếu gia Hứa Ninh Thanh khen thưởng nữ MC xinh đẹp, ngàn vàng ném ra không tiếc!! ]
Thường Lê: “?”
[ Chuyện tình cảm của người mẫu nổi tiếng Chu Khởi Cầm lộ ra ánh sáng! Đi cùng một người đàn ông vào khách sạn, nghi vấn đó là người thừa kế tập đoàn Hứa thị Hứa Ninh Thanh! ]
Thường Lê nhíu máy ấn vào tin tức, xem ảnh chụp phía cuối bài.
Ảnh này chụp vào mùa đông. Người đàn ông mặc chiếc áo khoác đen, thân hình thẳng tắp như tùng. Còn người phụ nữ bên cạnh đưa tay vén tóc ra sau tai, vừa vặn để lộ sườn mặt.
Tuy kiểu trang điểm khác với bây giờ, nhưng Thường Lê vẫn có thể dễ dàng nhận ra đó là cô gái hôm nay cô gặp.

Nhìn dáng vẻ hôm nay, hẳn là không phải quan hệ yêu đương.
Cho nên.
Đây là bạn gái cũ của Hứa Ninh Thanh.
Thường Lê nằm trên giường, lăn qua lăn lại không ngủ được. Cuối cùng lặng lẽ mờ tới cửa phòng, dán tai lên nghe ngóng động tĩnh.
Có tiếng chàng trai đeo dép lê đi qua đi lại, từ khoảng cách này, có lẽ anh đi từ tủ lạnh về phòng ngủ. Sau đó vang lên tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, tất cả tiếng động cũng biến mất.
Cô gái lại nằm về giường.
Vậy nghĩa là… Chú nhỏ thích loại con gái đó hả?
Cao gầy, gợi cảm, xinh đẹp, hở hang lại quyến rũ.
Thường Lê chui trong chăn giãy dụa, khó chịu đạp chân hai cái.
Trong bóng đêm tĩnh lặng, cô trừng mắt nhìn, bỗng nhớ tới cuộc bàn luận về ngực to ngực nhỏ của mấy tên lớp mình.
Của cái cô Chu Khởi Cầm đó, hình như rất lớn luôn…
Thường Lê cúi xuống nhìn áo ngủ bằng phẳng của mình.
Chậm rãi đưa tay đặt lên trên, năm ngón tay mở ra rồi dùng sức bóp vào.
Hình như có một chút.
…Mình đang làm gì vậy chứ!!!!
Thường Lê phản ứng lại động tác vừa rồi của mình, nháy mắt hóa đá, bàn tay như bị điện giật mà thu lại, vội vàng trùm chăn kín người.
Lỗ tai ửng đỏ, trái tim kịch liệt reo hò, có chút khó thở.
Hứa Ninh Thanh thì là cái giống gì chứ!!
Đêm đó Thường Lê không nhớ sao mình ngủ say, chỉ nhớ cả người trùm chăn nóng muốn điên người, lúc đó mơ mơ màng màng thiếp đi thì phải.
Đêm trước trằn trọc khó ngủ, đương nhiên hôm sau dậy muộn.
Còn may là vẫn còn mấy ngày nghỉ lễ nữa.
Hiện tại đã là lớp mười hai rồi, Thường Lê cũng biết áp lực học tập rất lớn. Nhưng ngặt nỗi cô lại không hứng thú thứ gì, nhất là chỉ nhìn thấy toán học đã mệt cả người.
Cô miễn cưỡng mở mắt nhìn bài thi số học, lật sách ra tìm công thức, lại bấm bấm máy tính, chậm rãi làm xong một mặt giấy, cũng thấy buồn ngủ chết được.
Thường Lê hẹn Phàn Hủy ra quán cà phê gần đó, nhét đống bài tập nghỉ lễ vào túi, bước ra phòng ngủ.
Hứa Ninh Thanh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nghe thấy động tĩnh mới nâng mắt nhìn, liếc qua túi xách trong tay nhóc con.
“Đi đâu?”
Thường Lê nhớ lại mấy thứ tìm được tối qua, chỉ vờ như bị điếc, chạy tới mở cửa ra.
Hứa Ninh Thanh không hiểu sao lại bị làm lơ: “…”

Anh chỉ là không biết sao nhóc con nhà mình lại giận dỗi chuyện gì. Nếu có ai bày vẻ mặt đó với anh, sớm đã bị Hứa Ninh Thanh đuổi ra khỏi nhà.
Còn nhóc con này, thỉnh thoảng làm anh phật ý cũng không quên nịnh nọt mấy câu.
Vậy mà giờ lại dỗi anh thuần thục thật.
Thật ra Thường Lê chỉ là không biết phải đối mặt với người chú nhỏ này ra sao thôi.
Cô rất sợ, lỡ như Hứa Ninh Thanh đã có bạn gái hay người thương rồi thì sao. Hiện giờ cô cứ ở lì trong nhà anh có phải là mặt dày lắm không.
Cô muốn hỏi, nhưng lại không dám.
Cũng may Thường Lê tránh mặt Hứa Ninh Thanh rất dễ, tan học xong trốn trong phòng ngủ là được.
Buổi sáng hôm nay, Thường Lê vẫn như thường ngày, rời nhà đi học sớm mười phút.
Lúc trước cuộc thi vẽ tranh bởi vì trận động đất mà trì trệ, đến hôm qua cuối cùng cũng có kết quả rồi.
Thường Lê lấy điện thoại, có tin nhắn đến hỏi cô có thời gian đi dự lễ trao giải không.
Cúp vàng.
Lần trước cô cũng nhận được cúp vàng, đến bây giờ là hai cúp liên tiếp rồi.
Thường Lê từ chối, phía ban tổ chức lại khuyên một hồi, nói rằng sẽ chịu phí tổn. Nhưng cuối cùng không thuyết phục được cô, chỉ đành nói sẽ đem cúp của cô tới, tiền thưởng cũng chuyển vào tài khoản ngân hàng cô.
Nhưng mà lúc này, có được tiền thưởng hay không cũng không quan trọng với cô nữa rồi.
Sau hôm ông nội chuyển tiền cho cô, mấy thẻ bị ngừng kia của cô cũng đã được kích hoạt lại.
Giờ nghỉ, sau khi ăn xong cơm trưa, Thường Lê cùng hai người Phàn Hủy và Mạnh Thanh Cúc chậm rãi tản bộ về lớp học.
Lý Khâm phía đối diện xách theo một túi trà sữa, từ xa vẫy tay chào hỏi.
Cậu ta chạy đến: “Lần trước cảm ơn mấy cậu đã giúp vẽ báo tường nha, trà sữa này cho mấy cậu đó.”
Mạnh Thanh Cúc nhận lấy một ly, nói cảm ơn.
“À phải rồi, Thường Lê.” Lý Khâm gọi cô, “Mình có chuyện muốn nói với cậu.”
Dứt lời, ánh mắt cậu ta như có như không lướt qua hai người đứng cạnh cô. Mạnh Thanh Cúc và Phàn Hủy hiểu ý, vội lấy cớ muốn đi vệ sinh trốn bay trốn biến.
“Chuyện gì thế?”
Hai người vừa nói vừa đi tới khu lớp mười hai.
Lý Khâm: “Là chuyện của hội học sinh. Có một cuộc thi cấp tỉnh cần vẽ áp phích, không biết cậu có rảnh thiết kế giùm mình không?”
“Ồ, là thiết kế à.” Thường Lê khẽ nhíu mày, “Mình không rành cái này lắm.”
“Không cần chuyên nghiệp lắm đâu, chỉ…”
Lý Khâm khựng lại, nghiêng đầu nhìn biểu cảm của cô gái bên cạnh.

Chỗ ngồi của Thường Lê gần cửa sổ, vở ghi chép văn bị màu vẽ trét đầy tùm lum, mấy cây bút bị bẻ gãy, từng mảng mực đỏ chảy nhầy nhụa trên bàn học.
Lý Khâm mím môi, nắm lấy cổ tay cô: “Ai làm cái này?”
Thường Lê trực tiếp hất tay cậu ta ra, khuôn mặt lạnh lùng: “Mai rồi bàn chuyện áp phích, cậu về trước đi.”
Lý Khâm đứng yên không nhúc nhích. Thường Lê cũng mặc kệ, cô cầm vở văn lên đi ra dãy sau của lớp.
Lê Hoan và mấy nữ sinh nữa đang ngồi phía sau chỗ gần cửa sổ, tụ tập lại nói chuyện phiếm. Bề ngoài nhìn đang rất hài hòa bình tĩnh, nhưng Thường Lê đi đến liền rộn ràng lên.
Đuôi mắt cô gái khép hờ, hiện ra nét thiếu kiên nhẫn và lạnh nhạt.
Lê Hoan từng lén lút chơi xấu cô rất nhiều lần, nhưng Thường Lê lười để ý. Bởi vì làm lớn chuyện cũng chẳng đẹp đẽ gì, còn cô lại là người sĩ diện.
Trước kia chỉ cần xé tờ giấy bị dính bẩn là được rồi, nhưng dạo gần đây vì chuyện Hứa Ninh Thanh mà cô khó chịu trong lòng, cô ta làm vậy khác gì động vào họng súng.
Thường Lê cầm vở ghi chép, phía trên ẩm ướt màu vẽ, vài giọt nhỏ xuống đất.
Cô đứng trước bàn học, nhìn Lê Hoan ngồi chính giữa, khẽ cụp mắt cười nhẹ: “Đừng có lòng dạ hẹp hòi thế chứ.”
Mấy nữ sinh xung quanh nhìn qua, mỉa mai chế giễu mấy tiếng.
Còn Lê Hoan ngồi giữa mấy người đó tựa như con thiên nga trắng kiêu ngạo, cổ áo đồng phục chỉnh tề để lộ ra cần cổ thon dài. Cô ta giương cằm đắc ý: “Tao thì sao?”
Thường Lê ném vở ghi chép qua.
Cuốn vở ướt nhẹp tạo thành một vòng cung nặng nề bay qua, hạ cánh xuống đồng phục trắng phau của Lê Hoan, văng ra những giọt màu bẩn.
Cô ta hét lên một tiếng, chân đá loạn xạ, tiếng ghế ma sát trên mặt đất chót tai.
“Mày bị điên à!”
Thường Lê nheo mắt lại: “Có phải cậu làm không?”
Lê Hoan cầm khăn tay lau đi vết màu vẽ, tức giận trừng mắt nhìn cô: “Tao làm thì sao?”
Thường Lê ngửa đầu, mái tóc ngoan ngoãn rủ bên vai. Sau đó cô nâng tay lên, đang định đánh xuống thì bị người phía sau giữ lại.
Thẩm Tề đứng sau cô, nhíu mày từ trên cao nhìn xuống, chợt cười mỉa. Dạo gần đây hắn ta đang theo đuổi Lê Hoan, bây giờ là thời điểm tốt để lấy lòng cô ta.
“Thường Lê, cô đừng tưởng mọi người không biết cô đang làm gì. Người đàn ông kia tên là Hứa Ninh Thanh có phải không? Nghe nói cô cũng đang ở nhà anh ta.”
Những người xung quanh nghe vậy thì xôn xao, chăm chú mở to mắt nhìn qua. Mấy người lớp khác cũng tụ tập lại, phòng học vốn đang ồn ã bỗng yên tĩnh hẳn.
Thẩm Tề lại nói tiếp, “Cô không thấy xấu hổ hả? Anh ta lớn hơn cô mấy tuổi chứ? Còn nổi tiếng phong lưu nữa, trước khi quyến rũ người ta cô có tìm hiểu anh ta có bạn gái không vậy?”
Thường Lê bình tĩnh nhìn hắn.
Sau đó trực tiếp ấn lấy gáy hắn, “Ầm” một tiếng, trán Thẩm Tề đập vào mặt bàn, mới nghe cũng thấy đau giùm.
Nam sinh bắt đầu giãy dụa, động tác của Thường Lê nhanh quá làm hắn không kịp phòng bị, khuôn mặt cũng đã đỏ lên. Cô gái nhỏ bóp cổ hắn, đầu ngón tay ghim chặt vào da thịt làm hắn đau đớn giãy không ra.
Cô gái cúi người ghé vào tai hắn, giọng nói mềm mại, cười tủm tỉm bảo: “Nói tiếng người đi, hiểu chứ?”
Lúc Hứa Ninh Thanh về nhà được một lúc, khi đang trò chuyện với Hứa Thừa thì nhận được cuộc gọi đến.
Anh nhìn màn hình hiện lên hai chữ “Nhóc con”, hơi nhướng lông mày. Từ khi nhóc con đi thi về thì hai người rất ít nhắn tin, nói gì đến gọi điện.
Với cả, chàng trai nhìn đồng hồ, giờ này hẳn là cô còn đang học.
Anh nối máy, bình tĩnh nói: “Lại gây chuyện gì rồi?”
“Vâng, cho hỏi có phải chú nhỏ của Lê Lê không ạ?” Bên kia là một giọng nữ xa lạ.

Hứa Ninh Thanh khựng lại một giây, sau đó đứng dậy: “Phải, có chuyện gì?”
Hứa Thừa ngồi đối diện im lặng nhìn anh, phát hiện đứa con lúc nào cũng lạnh nhạt của ông bỗng thoáng qua một tia hốt hoảng.
Nhà tổ của họ Hứa bên cạnh một khu nghỉ phép ở ngoại ô, cách trường học rất xa.
Khi Hứa Ninh Thanh đến trường thì vừa lúc hết tiết giờ tự học, sân trường yên tĩnh lặng lên tiếng chuông réo rắt.
Anh đi lên tầng bốn, tầng của lớp mười hai, Phàn Hủy đã sớm chờ anh ở đó.
Chàng trai quét mắt nhìn xung quanh: “Thường Lê đâu?”
“Vừa nãy đi vệ sinh rồi ạ.” Phàn Hủy nói, “Người gây sự với Lê Lê là nhóm người Thẩm Tề, giáo viên chủ nhiệm đã gọi nhà cậu ta tới rồi, bây giờ chắc đang ở lớp.”
Cô nàng dừng lại một chút mới chần chừ hỏi, “Anh muốn đến đó ạ?”
Hứa Ninh Thanh im lặng không đáp, môi mím lại đi thẳng vào lớp.
“Kia là chỗ của Thường Lê.” Phàn Hủy nối đuôi chỉ vào một chỗ phía trước gần cửa sổ.
Tầm mắt chàng trai rơi vào đống màu vẽ nhem nhuốc. Anh ngừng một chút rồi nghiêng đầu bình tĩnh hỏi: “Có bị thương không?”
“Chắc là không có, nhưng mà vừa rồi có chút va chạm nhỏ, quần áo cũng bị bẩn mất, Mạnh Thanh Cúc đi theo cô ấy rửa mặt rồi.”
Anh khẽ “Ừ” một tiếng, xoay người cầm cặp sách bị vứt trên mặt đất.
Phàn Hủy tóm tắt lại chuyện sáng nay, còn Hứa Ninh Thanh dọn dẹp cặp lại, kéo khóa lên.
Vóc dáng chàng trai cao gầy, trước khi tới đây còn hút thuốc nên mùi thuốc lá rất nồng, khuôn mặt lạnh nhạt, tóc mai cắt gọn gàng, chiếc cằm trơn bóng cương nghị, hầu kết chậm rãi chuyển động.
Chuông hết tiết mới reo thôi nên lớp học vẫn còn yên tĩnh, mọi người chăm chú nhìn.
Ngón trỏ Hứa Ninh Thanh móc lấy cặp sách, quay đầu bình tĩnh hỏi: “Thẩm Tề đâu?”
Phàn Hủy còn chưa kịp trả lời thì đằng sau lớp học đã có một nam sinh ngông nghênh đáp lại: “Ở đây này, muốn gì?”
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện khóe miệng hắn ta hơi sưng lên do bị đánh.
Hứa Ninh Thanh híp mắt, cổ tay khẽ nhấc đặt cặp sách lên ghế, bước qua phía Thẩm Tề.
Dù sao anh cũng lớn hơn những người trong lớp học mấy tuổi, lại thêm khí chất lạnh lùng đã rất dọa người, áp lực nghìn cân làm không khí trong phòng trầm xuống.
Khoảnh khắc đó Phàn Hủy bỗng cảm thấy thật sai lầm khi gọi cuộc điện thoại kia.
Thường Lê đã nóng máu đè đầu người ta xuống bàn rồi, sao chàng trai này nhìn còn có vẻ manh động hơn vậy!!
Đã là người trưởng thành rồi mà!!!
Gọi anh tới là để làm phụ huynh đối phó giáo viên chủ nhiệm đó!!
Hứa Ninh Thanh đi tới trước mặt Thẩm Tề, cảnh tay duỗi ra rút điện thoại của hắn ném lên bàn.
Sau đó chưa kịp để đối phương nói gì, anh trực tiếp kéo cổ áo đồng phục của hắn, dùng sức đè lên bảng đen phía sau lớp.
Mặt không đổi sắc hơi cụp mắt xuống, đuôi mắt đào hoa thường mang ý cười bỗng lạnh thấu xuống, ẩn giấu nét tức giận hung hăng.
Cổ Thẩm Tề như đông lại, nhưng vẫn liều mạng khiêu khích: “Mày định làm gì?”
Hứa Ninh Thanh quay đầu, thấp giọng hỏi Phàn Hủy: “Còn bao lâu nữa vào tiết?”
Phàn Hủy còn chìm trong ngơ ngác, giật mình trả lời: “Mười lăm phút nữa.”
Cánh tay Hứa Ninh Thanh dùng sức kéo người trong tay ra lớp học.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui