Edit: Rong Biển
Phố Tùng Phổ mới khai trương một quán bar, nghe nói là do một người mẫu hơn mấy trăm vạn lượt theo dõi mở. Quán đã sớm được quảng bá trên Weibo rồi, hôm nay là ngày thứ hai mở cửa mà vẫn nhộn nhịp kín người.
Hứa Ninh Thanh vừa xuống xe nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày, anh không thích chen chúc chỗ đông người lắm.
Mãi đến khi sau lưng vang lên tiếng động cơ gầm rú của xe thể thao, tiếp đó là giọng nói như quỷ khóc sói gào: “Ôi anh Hứa à, cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi. Đến tiệc sinh nhật sôi động thế cũng không đi, anh bận cái gì thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phòng Tế bước xuống con xe thể thao, trên người là chiếc áo sơ mi màu tím lòe loẹt cởi ba cúc đầu, để lộ phần lớn lồng ngực.
Hứa Ninh Thanh lên tiếng: “Có chuyện gì à?”
“Đi nào đi nào, vào trong đã. Bọn Phạm Mạnh Minh đã tới rồi đó.”
Hứa Ninh Thanh nhíu mày: “Đứa nào chọn chỗ tụ tập? Ồn như vậy.”
“Chỗ này chơi vui mà. Hôm qua mới khai trương bọn em liền tới luôn. Mấy em gái ở đây thật sự rất đúng giờ.” Phòng Tế mập mờ liếc mắt nhìn anh, “Nhất là bà chủ quán bar này, chắc chắn anh sẽ thích.”
Hứa Ninh Thanh hờ hững cười nhạt, cũng không đáp lại.
Một đám người thấy anh liền hò hét đòi phạt rượu. Hứa Ninh Thanh cười hừ một tiếng, nâng ly rượu màu hổ phách trên bàn, ngửa đầu uống cạn.
“Tửu lượng của Hứa thiếu gia đúng là đỉnh ghê nha!”
Hứa Ninh Thanh đẩy mấy tên đó ra, ngồi ở bên cạnh.
Cả đám đều là con em nhà giàu, tụ tập lại tán phét nói chuyện, thỉnh thoảng còn nói về biến động giới kinh doanh gần đầu, nhưng đa số đều là chuyện cuộc sống phóng túng của giới thượng lưu.
Đương nhiên, nói nhiều nhất vẫn là chuyện về phụ nữ.
Từ đầu đến cuối Hứa Ninh Thanh không hề hứng thú với đề tài này nên không tham gia, chỉ ngồi một bên nghe câu được câu mất.
Anh không nhiệt tình với phụ nữ như mấy tên công tử thiếu gia kia, có thể xem là cực kỳ lạnh lùng.
Tính tình anh lại lười, sống tự do tự tại đã quen. Mới nghĩ tới chuyện bên cạnh sẽ xuất hiện thêm một người nhìn chằm chằm mình thì đã đau đầu. Với cả, được chiều chuộng từ nhỏ rồi, anh không định sẽ nén nhịn cơn giận để đi dỗ dành kẻ khác.
Hứa Ninh Thanh thật sự không hiểu, đám người này sao lại có đam mê với việc thay bồ như thay áo, lâu lâu đi mua quà dỗ dành người yêu như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cũng không biết hôm nay Chu Khởi Cầm có đến không.” Phạm Mạnh Minh ngồi gần đó nói.
Trong quán bar, tiếng nhạc xập xình, Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu: “Hửm?”
“Chu Khởi Cầm á.”
“Ai?”
“…” Phạm Mạnh Minh bất ngờ nhìn anh, “Anh không nhớ thật hả? Chu, Khởi, Cầm á.” Anh ta như đang tập đọc, nói rõ to từng chữ một.
Hứa Ninh Thanh lục lọi trí nhớ mơ hồ của mình, xương lông mày khẽ nhếch: “Cô ta mở quán bar này đúng không?”
“Đúng rồi, em tưởng anh biết mà, lúc đang xây đã tuyên truyền…”
Phạm Mạnh Minh còn chưa dứt lời đã bị ánh đèn laser rọi vào khó chịu, Hứa Ninh Thanh bất giác giương mắt nhìn qua.
Nhìn thấy một cô gái thân hình mảnh mai, mặc chiếc váy đỏ quyến rũ cùng làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo tuyệt đẹp, đặt vào đám đông thì sẽ nổi bần bật.
Bàn tay tinh tế của Chu Khởi Cầm nâng ly đế cao, nở nụ cười nhẹ bước trên đôi giày cao gót, uyển chuyển đi tới chỗ bọn anh.
Đám người đang ồn ã thức thời lùi ra một lối đi, nhìn Chu Khởi Cầm nâng ly rượu bước tới mời Hứa Ninh Thanh.
Cô ta cười khẽ: “Ngài Hứa đúng là bận rộn nha, ngày khai trương chẳng thấy anh đến.”
Chàng trai uể oải dựa vào ghế sô pha, cằm hơi hếch lên, đôi mắt dưới ánh đèn lung linh càng thêm hững hờ. Anh ngửa đầu nhìn cô ta một hồi, không hề có ý nhận ly rượu kia.
Hứa Ninh Thanh không phải tuýp người sẽ làm kẻ khác thấy áp bức, mà là loại thân mật như gần như xa. Nhưng anh ngồi trước mặt Chu Khởi Cầm cũng không bị yếu thế.
Một lát sau, Hứa Ninh Thanh ngồi dậy đưa tay: “Chúc mừng khai trương.”
Hai người bắt tay, rất nhanh đã buông ra.
Người theo đuổi Hứa Ninh Thanh không ít, Chu Khởi Cầm là một trong số đó. Nhưng khác với kẻ khác, trong mắt mọi người, cô ta là người duy nhất có “danh phận” bên cạnh Hứa Ninh Thanh.
Trước kia Chu Khởi Cầm có đăng tải một số video ngắn lên Weibo, dựa vào nhan sắc xinh đẹp cùng khí chất đặc biệt trở thành một người nổi tiếng trên mạng. Sau này đi lên con đường người mẫu, cũng coi là một người có danh tiếng trong giới, tham gia các hoạt động quen biết được mấy kẻ trong vòng thượng lưu.
Lần đầu cô ta gặp Hứa Ninh Thanh là ở một hoạt động đấu giá.
Sắc mặt chàng trai hờ hững, đáy mắt đen nhánh, ngồi một góc vắng người.
Chu Khởi Cầm nhận ra đây là vị đại thiếu gia nhà họ Hứa, danh tiếng bên ngoài cũng không tốt đẹp gì.
Lúc đó sự nghiệp của cô ta đang trên bờ sụp đổ, thêm nữa lại cãi vã với bên công ty, nhiều tài nguyên trong tay biến mất. Cô ta rất cần một người chống lưng.
Cô đã quyết sẽ biến Hứa Ninh Thanh thành người chống lưng này. Trong mắt cô, mấy tên ngậm muỗng vàng mà lớn, danh tiếng không mấy tốt đẹp như anh, chắc chắn sẽ thua dưới nhan sắc của cô ta. Đương nhiên sẽ đồng ý tốn chút tiền và nhân lực để nâng danh tiếng cho cô ta.
Nhưng Chu Khởi Cầm không thể phủ nhận, khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Ninh Thanh cô ta có chút rung động.
Sau lần gặp mặt đó, cô ta hao công phí sức tạo những cuộc gặp mặt tình cờ.
Mà Hứa Ninh Thanh cũng như cô nghĩ, thật sự là một công tử phong lưu.
Nhưng quan hệ sau này lại không giống Chu Khởi Cầm dự đoán. Thái độ của Hứa Ninh Thanh với cô ta luôn là lạnh nhạt xa cách, không hề tiến triển, cũng chẳng hề giúp đỡ cô ta.
Lúc sự nghiệp cô ta bị dừng lại, sự chú ý của công chúng cũng thay đổi. Cô không thể đợi thêm được nữa, lặng lẽ liên hệ với bọn báo chí săn ảnh, tạo ra tin đồn cô ta và Hứa Ninh Thanh cùng vào khách sạn.
Một người là thiếu gia anh tuấn nhà giàu, một người là người nổi tiếng có mấy trăm vạn fan hâm mộ. Tin tức vừa truyền ra liền hot.
Đúng là khoảng thời gian đó Hứa Ninh Thanh hay gặp mặt cô ta thật. Trai tài gái sắc, người xung quanh cũng ầm ĩ cho rằng hai người là một đôi.
…
Bây giờ mặc dù mọi người đều biết cả hai không yêu đương gì cả, nhưng hôm nay vẫn tự giác đẩy Hứa Ninh Thanh và Chu Khởi Cầm lại một chỗ.
“Nghe nói mấy ngày nay anh không ở trong nước?” Chu Khởi Cầm ngồi bên cạnh anh, âm thanh mềm mại vang lên.
Hứa Ninh Thanh dựa vào phía sau, ngón trỏ lấy một điếu thuốc lá ra. Mới đưa thuốc lên bên miệng cô gái bên cạnh đã che tay đưa bật lửa, Hứa Ninh Thanh cũng mặc kệ để cô ta làm gì thì làm.
Anh hờ hững “Ừ” một tiếng, thở một hơi thuốc rồi lấy điện thoại ra.
Thường Lê gửi tới hai liên kết bài viết trong Wechat.
Một cái là: [ Món nợ thức khuya, tôi trả cả đời cũng không hết ]
Còn cái thứ hai là: [ Tác hại của việc thức khuya lâu ngày, dễ dàng chết sớm ]
Tin nhắn thứ ba: [ Lê Lê Ngọt Ngào: Em ngủ đây [ đáng yêu ] ]
Còn tin nhắn thứ tư: [ Lê Lê Ngọt Ngào: Chúc anh bình an [ đáng yêu ] ]
Hứa Ninh Thanh: “…”
Chủ Khởi Cầm ngồi bên cạnh anh, có thể nhìn thấy nội dung trên màn hình điện thoại Hứa Ninh Thanh. Ảnh đại diện của cô gái nói chuyện với anh là hình một nhân vật hoạt hình đáng yêu, tên ghi “Lê Lê Ngọt Ngào”.
Chu Khởi Cầm không biết đây là tên Wechat của cô, tưởng rằng Hứa Ninh Thanh đặt biệt danh.
Mặc dù cô ta không nghĩ với tính cách của Hứa Ninh Thanh sẽ đặt biệt danh như thế, nhưng nhìn chàng trai lạnh lùng nãy giờ bỗng nhếch môi cười nhẹ, bỗng nhiên trong lòng cô ta hơi căng thẳng.
Cô ta mấp máy môi định nói thì nghe Phòng Tế gần đó cười hỏi: “Anh Hứa, sao anh không dẫn theo nhóc con nhà anh đi?”
“Hửm?”
“Thì là cô gái ở nhà anh mấy ngày nay á.” Phòng Tế gõ đầu thuốc lá, “Vị kia nhà họ Thường ấy.”
Hứa Ninh Thanh nâng mắt, câu môi nở nụ cười không rõ ý vị, nhẹ nói: “Chỉ là một nhóc con đáng ghét, dẫn theo làm gì.”
Phòng Tế uống một ngụm rượu, cười cợt bảo: “Người ta là cháu gái cưng của ông Thường đó, còn phải ngoan ngoãn gọi anh một tiếng chú nhỏ. Anh phải biết hài lòng đi.”
Hứa Ninh Thanh hơi nhướng lông mày không đáp lại.
…
Thường Lê gửi liên tiếp mấy tin nhắn cho Hứa Ninh Thanh, không thấy anh trả lời thì tức giận đi ngủ.
Lần nữa tỉnh lại là do con mèo béo đè nặng làm cho tỉnh giấc. Bên ngoài trời vẫn còn tối, Thường Lê ngơ người nhìn lên trần nhà, cổ họng hơi khô.
Cô gái nhỏ chậm chạp đẩy Bánh Ngọt đè lên ngực mình xuống, tóc tai bù xù, trượt xuống giường đeo dép lê đi tới chỗ bàn rót nước uống.
Bỗng nhiên, đôi mắt vốn đang khép hờ của cô mở to ra.
Ánh mắt liếc qua đèn xe chiếu sáng. Chàng trai mở cửa bước xuống. Kế đó là cửa ghế phụ cũng mở ra, một đôi chân đeo giày cao gót đập vào mắt cô.
Thường Lê: “?”
Chó chết???
Sớm muộn gì cũng chết sớm vì thức khuya.
Cô đứng trước cửa sổ phòng ngủ nhìn một lúc, sau đó chạy ra ngoài.
Đèn cảm ứng ngoài hành lang theo tiếng bước chân dồn dập mà sáng lên.
Hứa Ninh Thanh không nhìn rõ, nhưng cảm nhận được một bóng đen chạy về hướng mình.
Nhóc con đứng trước mặt anh, ngẩng đầu lên, tóc tai bù xù bị gió đêm thổi qua càng lộn xộn, tựa như một kẻ điên trốn trại, làm nổi bật làn da trắng muốt cùng đôi mắt ướt át.
“Sao lại ra đây?” Hứa Ninh Thanh thuận tay xoa xoa đầu cô gái nhỏ.
Thường Lê im lặng nhìn cô gái bên cạnh.
Chu Khởi Cầm cũng nghiêng đầu quan sát Thường Lê, nhìn ra tuổi cô còn nhỏ, hẳn là thiên kim nhà họ Thường trong miệng Phòng Tế lúc nãy.
“Ninh Thanh.” Chu Khởi Cầm đứng một bên, cất tiếng nói nhẹ nhàng.
Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu.
Thường Lê cũng nhìn sang, một tay níu lấy vạt áo chàng trai, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.
“Cảm ơn anh đã đưa em về nha.” Chu Khởi Cầm mở túi xách, “Sau này anh còn đến thì cứ báo tên em, chi phí ghi vào hóa đơn em hết.”
Chu Khởi Cầm có thuê một phòng gần đây. Cô ta uống rượu nên mới bảo Hứa Ninh Thanh tiện đường chở về. Hứa Ninh Thanh đậu xe trước cửa nhà mình, nói là “tiện đường” nhưng thật sự không có ý chở cô ta về.
Mí mắt chàng trai khẽ nâng: “Không cần.”
Chu Khởi Cầm tiến lên một bước: “Ngày mai anh rảnh không? Có một nhãn hiệu của Hứa thị mời công ty người mẫu của em tham gia hoạt động. Ngày mai cùng đi luôn?”
Thường Lê nhíu mày, trong lòng thầm mắng một câu. Cô ngẩng đầu, hai ngón tay tinh tế níu lấy tay áo Hứa Ninh Thanh.
Hứa Ninh Thanh cụp mắt.
Nhóc con mở miệng gọi: “Anh trai.”
Hứa Ninh Thanh chậm rãi nhướng mày: “?”
Thường Lê mặt không đổi sắc nói tiếp: “Anh không nhớ là phải đi xem phim với em nữa à?” Sau đó còn ngừng lại một chút, thêm vào một câu, “Anh ơi.”
“…”
Ánh mắt Hứa Ninh Thanh mang theo nét vui đùa mà nghiền ngẫm. Anh không đẩy cô ra mà đưa tay dựa qua bên đó, sức lực cả người như vịn hết vào cô.
Anh nâng mắt nhìn Chu Khởi Cầm, nghiêng đầu bảo: “Không rảnh.”
Chu Khởi Cầm như bị đông cứng lại, nhìn chàng trai thân mật với cô nhóc kia, hoàn toàn khác với dáng vẻ bình thường của anh.
…
Đuổi đi người có khả năng là tình địch của mình, Thường Lê đi theo Hứa Ninh Thanh lên lầu.
Trên người chàng trai có mùi khói thoang thoảng, xen lẫn chút hương nước hoa của phụ nữ, cả người càng không đứng đắn hơn.
Thường Lê khịt mũi một cái, mùi nước hoa làm cô hắt hơi.
Hứa Ninh Thanh mở cửa bước vào, nghiêng đầu hơi: “Bị cảm?”
Thường Lê hít hít mũi không trả lời.
“Trong ngăn tủ phòng khách có thuốc, lấy uống đi.”
Thường Lê vẫn không để ý anh, lách qua người anh chui vào phòng ngủ. Đang định đóng cửa thì bị Hứa Ninh Thanh kéo cổ áo lại, âm thanh có chút khàn khàn: “Có nghe không?”
Sức lực không bằng anh, Thường Lê bị ép phải xoay người lại. Cô khó chịu nhấc mắt nhìn lên.
Trong phòng còn chưa kịp mở đèn. Giữa không gian tối đen, chàng trai hơi cúi người xuống, mùi thuốc lá theo đó mà nồng hơn. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
Tiếng cười trầm thấp khàn khàn, hơi thở ấm nóng phả vào gò má cô.
Anh buồn cười hỏi: “Lúc nãy gọi anh là gì?”
Mặt Thường Lê đỏ ửng lên, bỗng nhớ lại lời cô gái kia nói.
Cảm ơn anh đã đưa em về nha.
Đưa, em, về, nha.
Ha ha.
Cô gái nhỏ đỏ mặt liếc mắt, lùi lại một bước, dứt khoát đóng cửa lại cái “Ầm”.
Chóp mũi Hứa Ninh Thanh suýt chút nữa đã bị cửa kẹp. Anh đứng thẳng dậy, hừ khẽ một tiếng.
Tính tình nhóc con thật sự bướng quá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...