Xin Em Đừng Khóc!


Kiều Doanh sửng người, cô ta quên bén mất cái việc Mặc Dương cùng cô ta là mối quan hệ gì.
"Được! Cảm ơn Mặc tổng, khiến anh đã nhọc lòng rồi."
Mặc Dương hài lòng: "Ừm! Về sớm đi, lần sau tôi sẽ gọi cho em."
"Tạm biệt."
Kiều Doanh chào tạm biệt Mặc Dương đi về phía trước ngồi vào chiếc xe gần đó.
Nhìn chiếc xe kia đã đi, Mặc Dương ngồi trong xe ngã người dựa vào ghế lái.

Hắn đưa tay day day thái dương, thoáng chốc có chút mệt mỏi.
"Lạc Ngải Vy! Lạc Ngải Vy...!Vy Vy."
Mặc Dương gọi tên cô, cứ gọi như vậy.

Phẫn nộ, kích động rồi lại đến đau lòng.
Mặc Dương đập tay vào vô lăng, cúi gằm mặt cười khổ một tiếng:
"Tôi phải làm gì với em đây...!Lạc Ngải Vy, tôi sắp điên rồi.

Em biết không..."
Hắn nói những lời này cho ai nghe chứ, còn khi đối mặt với cô.

Lại không ngừng nhớ đến hình ảnh mấy năm trước.
Một bóng dáng nhỏ bé cùng một người đàn ông dây dưa hôn nhau giữa đường.

Lúc đó hắn nhìn rất rõ đó là cô, là người mà từ trước đến nay hắn ghét cay ghét đắng.

Hắn cảm thấy lúc đó mình như một thằng hề, vì sao chứ? Vì có lẽ cô diễn quá tốt, tốt đến nổi làm hắn yêu cô điên cuồng.
Vậy mà...!bó bông trên tay lúc đó hắn không chằn chừ gì mà quăng xuống đất.

Đôi mắt rét lạnh đạp nát nó rồi quay lưng rời khỏi mang theo một cảm xúc hận thù không rõ.
Nhưng sau khi hắn đi, Lạc Ngải Vy thở hồng hộc trên tay còn cầm một hộp quà lớn.

Đôi mắt nhìn xung quanh tìm kiếm hình ảnh quen thuộc nhưng không thấy.

Cô chờ, rồi lại chờ...!Nhưng chờ rất lâu cũng chẳng thấy Mặc Dương, bầu trời lúc đó đổ mưa Lạc Ngải Vy đứng dưới cơn mưa.

Ôm chặt hộp quà trong lòng rồi lại đi về hướng ngược.

Cả hai người bọn họ, đã định là không thể chung đường càng nói chi là ở cùng nhau.
Từ sau khi việc đó xảy ra, Mặc Dương luôn tỏ ra chán ghét cô.

Cho đến bây giờ vẫn vậy...
Nhưng nếu đã không ưa cô thì cớ sự gì mỗi lần đi đâu hắn cũng cùng cô xuất hiện.
Rồi lại nói những lời tổn thương nhau.

Chẳng phải hắn vì cô sao, càng ghét thì càng yêu.
Mặc Dương nhìn tấm hình được hắn giấu kĩ ở trong một ngăn nhỏ của hộc xe.
Lạc Ngải Vy mỉm cười nghiêng đầu tựa vào vai hắn.

Nụ cười của cô luôn xinh đẹp rạng ngời như vậy.

Hắn chỉ muốn cô cười với mỗi một mình hắn, nụ cười đó, chỉ có hắn mới được nhìn.
"Lạc Ngải Vy! Em cũng thật biết làm người khác phải phát điên vì em rồi."
"Tại sao lúc đó không tìm tôi giải thích, tại sao lúc đó em lại trốn tránh tôi.

Nếu em giải thích rằng đó là hiểu lầm tôi sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Vậy mà..."
"Ha, em lại không nói lời nào.

Em mặc kệ tôi, em đúng là kẻ không có lương tâm."
Lạc Ngải Vy, đồ lừa đảo.

Em là kẻ lừa đảo...
Mặc Dương luôn hiểu rõ cô, Ba mẹ Lạc qua đời hắn đều biết rõ.


Lạc Ngải Vy nghĩ che giấu như vậy thì hắn sẽ tin sao.

Bởi vậy hắn luôn tìm cách làm cho cô vui, luôn ở bên cạnh cô.
Sau khi nghe tin cô biến mất, hắn như phát điên.

Hắn cho người tìm kiếm cô khắp nơi, nhưng không có tin tức, xém chút nữa hắn đã đem cả Lạc gia tống vào tù rồi.
Nhưng rất may, cô lại về kịp lúc.

Gương mặt xanh xao thân thể ốm yếu của cô đập vào mắt hắn.
Tim hắn đau...!Nó như có hàng vạn cây kim đâm vào vậy.
Mặc Dương không chịu nổi, ôm chằm lấy cô.

Cảm xúc lẫn lộn nói:
"Cậu..."
"Dương, tớ mệt.

Tớ nhớ cậu...Đừng bỏ rơi tớ, tớ mệt lắm rồi."
Mặc Dương còn chưa kịp trách cô thì cô lại phản đòn bằng cách sử chằm lấy hắn.

Dụi đầu nhỏ vào lòng Mặc Dương giọng nỉ non:
"Được! Tớ sẽ luôn bên cậu, cả đời này đều ở bên cạnh cậu."
Khi Lạc Ngải Vy đã khoẻ, gánh nặng quản lý Lạc thị lại đè trên vai cô.

Mặc Dương làm sao đành lòng cho cô chịu khổ.
Hắn đã cho người của mình cảnh cáo những lão già kia là không được làm khó Lạc Ngải Vy.

Đối với hắn chỉ cần cô an toàn là được, mọi chuyện còn lại hắn sẽ lo.
Công ty Lạc thị lại có không ít người của hắn cài vào.


Nhưng đều là nhân tài hắn đem đến tặng cô, và một phần cũng muốn theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Nhưng Lạc Ngải Vy không hề biết điều đó, bởi vì trước nay hắn luôn chán ghét luôn sỉ nhục cô như vậy.

Nếu nói ra hắn làm những việc này vì cô thì có lẽ đến ông trời cũng không thèm tin lời hắn.
Còn lần này, hắn là đã ghen.

Hắn ghen vì cô ở cùng Kỷ Vận Phong, tại sao lại gặp riêng chứ.

Có người đi cùng không được sao, tên Kỷ Vận Phong kia là cáo già một còn cừu non dễ tin người như Lạc Ngải Vy hắn sợ cô sẽ bị Kỷ Vận Phong ăn mất.
"Chết tiệt! Giả vờ lạnh lùng cái mẹ gì, mất vợ tới nơi rồi." Mặc Dương nhịn không được chửi một câu, hắn thấy sợ rồi.

Mặc Dương, mày phải thật bình tĩnh, không được hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Không sao, không sao.

Con đường phía trước còn dài, Lạc Ngải Vy cũng không chạy thoát được.

Yên tâm, vợ vẫn còn trong tay, chỉ cần nắm chặt lấy sẽ không có kẻ nào cướp được.
Không cướp được bằng cách trực tiếp thì gián tiếp cướp.

Đây là suy nghĩ của vài tên nào đó khi nghe được tiếng lòng của Mặc Dương..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui