Xem náo nhiệt không chê nhiều chuyện cũng là bản năng của con người, Ngu Điềm tinh mắt phát hiện, từ khi đám người kia xuất hiện làm náo loạn, có một nam sinh trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai ngồi phía sau Ngôn Minh đang giơ điện thoại lên quay chụp, chỉ trong chốc lát, cậu ta liền đứng dậy rời khỏi nhà ăn.
Tề Tư Hạo nhìn đám người rời đi thở phào nhẹ nhõm, nhưng Ngu Điềm nhìn thấy rõ ràng nam sinh trên bàn vẫn còn thừa rất nhiều thức ăn, còn có bóng dáng cậu ta lúc đi ra ngoài, cảm thấy không đơn giản như vậy.
Lúc này bản thân hẳn là nên giữ vững sự khiêm tốn, đừng để Ngôn Minh chú ý tới cô.
Nhưng Ngu Điềm không để ý được nhiều như vậy, cô không kịp đáp lại Tề Tư Hạo đang nói chuyện, mím chặt môi, đứng thẳng dậy, cũng đi ra ngoài nhà ăn.
Một đường đi đến cuối, quả nhiên, bà lão kia và người nhà vẫn chưa đi, đang ở khúc ngoặt ôm cây đợi thỏ chờ Ngôn Minh, mà nam sinh đội mũ lưỡi trai kia đang mở livestream…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Các vị, hôm nay tôi ở nhà ăn dùng cơm, kết quả liền gặp được những người đáng thương này, đứa bé mới 6 tuổi, đôi mắt đã bị lang băm chữa hỏng, tuổi còn nhỏ đã mù một bên mắt, phải làm sao bây giờ? Vừa rồi tôi livestream cho mọi người xem chính là bà nội của đứa bé muốn chất vấn bác sĩ kia, đáng tiếc bà lão đã già, có lẽ đến điện thoại thông minh cũng không biết dùng, làm sao có thể bảo vệ quyền lợi trước tên bác sĩ lươn lẹo kia?”
Nam sinh này nhìn qua giống như học sinh cấp ba, nhưng rõ ràng rất biết cách nắm bắt lưu lượng, đầu tiên là giở trò lừa tình, đắp nặn tình cảm khổ tình bi thảm của đứa trẻ và bà nội, khiến cho dư luận đồng tình, lại chỉ ra đối lập giữa người bệnh và bác sĩ…
“Phải phải, mọi người chắc chắn cũng đã từng bị bác sĩ hố, hiện tại có một số bác sĩ, mặc áo blouse trắng nhưng lại làm toàn chuyện mờ ám dơ bẩn, cả nước mỗi năm có bao nhiêu người bệnh bị lăng băm hại chết trên bàn phẫu thuật? Còn có những bác sĩ kê đơn thuốc giá cao không có bảo hiểm chi trả, không lấy được phong bì thì không cho bác sĩ tốt phẫu thuật cho người bệnh, loại bác sĩ đó thật sự quá xấu xa!”
Nam sinh đó hùng hồn nói xong, lại bắt đầu đề cao hình tượng của bản thân…
“Hôm nay may mắn, có tôi ở đây, quay lại được toàn bộ quá trình, đứa bé đáng thương này và bà nội, tôi sẽ tiếp tục theo sát, giúp bọn họ bảo vệ quyền lợi! Nhất định phải cho hai bà cháu một cái công đạo!”
Bây giờ toàn dân livestream, loại phát sóng trực tiếp thu hút sự chú ý như thế này, làm gia tăng xung đột, phóng đại sự thật và dẫn đến đối đầu.
Ngu Điềm chỉ cần nghe nhịp điệu châm ngòi thổi gió của cậu ta cũng đã thấy đau đầu.
“Cậu đòi công đạo bọn họ à? Cậu làm sao đòi? Mang theo người ta cùng nhau tới bệnh viện gây rối, dẫn tới khoa mắt phải tạm dừng hoạt động, làm cho những người bệnh cần khám bệnh gấp không có cách nào chữa trị sao?”
“Cậu ở một bên xem náo nhiệt không chê chuyện lời còn mở livestream, muốn cống hiến gì cho xã hội? Cậu cho rằng đây là đang giúp đỡ bệnh nhân nhưng những người khác vốn đang đợi làm phẫu thuật lại bị mấy người náo loạn đến chậm trễ thời gian trị liệu, cậu chịu trách nhiệm bồi thường cho người ta sao? Hay là chịu trách quyên giác mạc cho bọn họ?”
“Mỗi ngày nhảy nhót lung tung, một cái gậy chọc phân cũng muốn khuấy đục nước, châm ngòi mâu thuẫn bác sĩ và bệnh nhân, nếu thật sự làm ra bạo lực xung đột, cậu có thể an tâm cái gì?”
“Cũng vừa hay, đang livestream, quay lại tất cả hành vi xúi giục người khác gây rối của cậu làm bằng chứng.”
Ngu Điềm chỉ vào đám người bà lão, căn bản không có chút sợ hãi nào khi xuất hiện trước ống kính livestream: “Quý vị khán giả nhìn cho kỹ nhé, tương lai nếu cả nhà này đi tới bệnh viện kêu đánh kêu giết bị khởi kiện thì cũng đừng quên kéo theo vị streamer này.”
Streamer thích nhất là chuyện bất ngờ và độ hot, lập tức chuyển toàn bộ ống kính về phía Ngu Điềm…
“Mọi người xem, chỗ này xuất hiện một cái máy lau sàn, cực kỳ nghi ngờ là bạn bè thân thích của tên lang băm kia, tức đến nhảy dựng lên như vậy! Cô tên là gì! Ngược lại tôi muốn kiện cô tội xâm phạm danh dự của người khác đấy! Hơn nữa cô là ai hả, cô có tư cách gì mà quản chuyện này!”
Ngu Điềm cười lạnh vươn tay phải của mình ra trước ống kính phát sóng: “Tôi không có tư cách? Tay này của tôi, có nhìn thấy rõ vết sẹo xấu xí bên trên không? Như thế nào? Bị người nhà bệnh nhân chém đấy, tôi chính là nạn nhân của việc người nhà bệnh nhân gây sự mất kiểm soát. Bởi vì có loại người như mấy người hễ xảy ra chuyện là không phân rõ xanh đỏ trắng đen đã đem nước bẩn hắt lên người bác sĩ, không nói pháp luật, mỗi ngày đứng đây kích động người khác! Chẳng lẽ tôi không có tư cách chỉ trích sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù có đội mũ và đeo kính nhưng Ngu Điềm trời sinh đã đẹp, làn da trắng nõn như phát sáng, mũi cao thanh tú, có thể nhìn ra là một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp rực rỡ.
Bởi vì gương mặt này của cô, làn đạn trong phòng livestream đã trực tiếp bị dẫn đi chệch hướng, một đống “Xin kết giao”, “Chị gái nhỏ bỏ kính râm xuống đi!”, “Xin phương thức liên lạc của chị gái nhỏ.”
Mà cô gái xinh đẹp như vậy lại có một vết thương nghiêm trọng ở tay, tràn ngập cảm giác tương phản khi cái đẹp bị chà đạp tàn tạ.
Ngu Điềm cũng không muốn chủ động đề cập tới tay mình trước mặt người khác, càng đừng nói tới làm trò trước mặt biết bao khán giả trên mạng, nhưng mà giờ khắc này không biết dũng khí tới từ đâu, khiến cô lần đầu tiên không còn cảm thấy tự ti vì tay mình xấu xí, thoải mái hào phóng để lộ ra…
“Vì người nhà bệnh nhân gây chuyện mà tay của tôi trực tiếp bị chém đứt, hiện tại thành người khuyết tật, ước mơ trở thành bác sĩ phẫu thuật của tôi đã hoàn toàn tan biến.”
“Có bác sĩ nào hy vọng người bệnh xảy ra chuyện? Thẳng thắn mà nói, bác sĩ ngoại trừ có quan hệ chữa trị với bệnh nhân thì không có quan hệ kế thừa, hôn nhân, nuôi dưỡng cần phải tranh cãi. Thời điểm chữa bệnh, không giống như một số người nhà, bởi vì khúc mắt lợi ích mà có tâm tư khác, người hy vọng bệnh nhân khỏe mạnh chính là bác sĩ, có bác sĩ nào lại muốn dấy lên tranh cãi và xung đột với người nhà bệnh nhân?”
Ngu Điềm nhìn chằm chằm nam sinh đội mũ lưỡi trai kia: “Hơn nữa cậu hiểu rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối à? Cậu có kiến thức y học về khoa mắt sao? Chỉ dựa vào mồm mép như tép nhảy đã mắng người ta là bác sĩ lang băm, nói phẫu thuật thất bại, cậu hiểu cái rắm!”
“Rõ ràng là sau khi phẫu thuật đối phương không tuân thủ lời dặn dò của bác sĩ tiếp hành can thiệp hộ lý, che bên mắt còn khỏe lại, buộc bệnh nhân phải rèn luyện mắt trái sau phẫu thuật, mới dẫn tới đứa trẻ bị mù. Đến khi livestream sao lại bắt đầu bịa đặt? Cậu có biết tội phỉ báng phải gánh chịu trách nhiệm pháp lý như thể nào không?”
Nam sinh kia há miệng thở dốc muốn phản bác, đáng tiếc Ngu Điềm không cho cậu ra cơ hội: “Cậu đương nhiên không biết rồi, cậu đã vào đại học chưa? Cậu học ở trường nào? Nếu như không học đại học, vậy thì kỳ thi khảo sát chất lượng gần đây nhất cậu được bao nhiêu điểm?”
“Có thời gian ở đây công kích đối lập, không bằng về nhà chăm chỉ đọc sách!”
Cậu bạn kia bị những câu hỏi liên tiếp oanh tạc, nghẹn nửa ngày mới lắp bắp nghẹn ra được một câu: “Cho dù chuyện này có khả năng không phải do vấn đề của bác sĩ, nhưng… Nhưng bác sĩ kia cũng không nhất định là người tốt! Anh ta chắc chắn không giải thích rõ với người nhà bệnh nhân…”
“Cậu để người nhà bệnh nhân này mang sổ y bạ lúc khám chữa bệnh tới đây, tôi không tin bác sĩ không viết những điều cần lưu ý. Còn về việc giải thích hay không giải thích, trí lực và khả năng lý giải của mỗi người khác nhau, tôi giải thích cho cậu nhiều đạo lý như vậy, cậu có nghe hiểu sao?”
“……….”
Làn đạn trong phòng livestream đã hoàn toàn đổi chiều, không ít người có người nhà, người thân hoặc bạn bè làm trong ngành y, một khi nhập vai vào thân phận như vậy, bọn họ cũng bắt đầu nhớ tới những khó khăn khi làm bác sĩ.
Nam sinh đã thua khí thế, tuy rằng còn có ý định dựa vào địa thế hiểm trở chống cự nhưng đã là nỏ mạnh hết đà.
Còn Ngu Điềm càng đánh càng hăng: “Hơn nữa bác sĩ này không chắc tốt, nhưng chẳng lẽ người hoàn toàn không hiểu gì về y học như cậu lại tốt? Sao, lớn lên đẹp trai hơn cậu nên cậu ghen ghét muốn bôi nhọ anh ấy à? Cậu có cố gắng một trăm năm cũng không so được với anh ấy!”
Ngu Điềm thở phì phò, nói tới đây, quay đầu nhìn một hàng người bên phía bà lão bị khí thế của cô tạm thời trấn áp: “Bà ơi, bà cũng đừng làm ầm lên nữa, đợi mọi chuyện náo loạn, cư dân mạng lợi hại như vậy, đem tình huống trong nhà bà đào ra hết, ai đúng ai sai vừa xem là hiểu ngay. Hơn nữa người quen, đồng nghiệp, bạn bè của cha mẹ, bạn học, thầy cô của đứa nhỏ thấy được, mọi người còn có thể làm người được nữa hay không?”
Nam sinh livestream kia bị Ngu Điềm không ra bài theo lẽ thường làm cho ngây người nhưng không đại biểu cho bà lão này cũng rút lui, đối phương lập tức giơ tay lên, bắt đầu xô đầy Ngu Điềm, đồng thời lôi ra giọng điệu ăn vạ quen thuộc: “Chỗ này có người…”
Nhưng mà loại chuyện này, trước này đều là ai chiếm được tiên cơ trước người đó thắng.
Ngu Điềm ngắt lời đối phương, kêu lên trước: “Chỗ này có người ăn hiếp người khuyết tật này!”
“…………”
Tóm lại, giọng bà lão vang, giọng Ngu Điềm còn vang hơn, bà lão dám xô đẩy, Ngu Điềm tuyệt đối không đánh trả, thậm chí còn giơ tay bị thương của mình tới gần mặt bà ấy.
Ngu Điềm không sợ chết mà bịa chuyện: “Bà à, trên tay cháu có một vết sẹo chỉ to bằng mặt đồng hồ, nhưng bên trong có vấn đề rất lớn, ngày mưa vẫn luôn đau, bác sĩ nói là bị nhiễm trùng, đáng tiếc không có tiền chữa, hôm nay nếu bà không cẩn thận đẩy cháu bị thương, tương lai phải chữa tay cháu nhất định sẽ đến tìm bà. Nếu cháu bị khuyết tật nặng hơn, bà phải chịu trách nhiệm nửa đời sau của cháu đấy. Dù sao cháu cũng vô công rồi nghề, mỗi ngày đi tới trường học của cháu trai bà ngồi…”
Bà lão này gây chuyện dựa vào bản thân biết càn quấy, kết quả không ngờ tới Ngu Điềm lại lấy độc trị độc, nam sinh trẻ kia vì phòng livestream “phản chiến” nên đã đóng máy, tái mặt bỏ chạy.
Nhân dịp thắng lợi này, Ngu Điềm càng không sợ: “Mấy người dám ở chỗ này chặn bác sĩ kia lại gây sự, tôi dám đem chuyện này làm ầm hơn nữa!”
Ngu Điềm trừng mắt với một nhà già trẻ này: “Mấy người có nhiều người như vậy, còn có vài người đàn ông khỏe mạnh, tôi liền kêu quấy rối lừa bán phụ nữ, nói các người là tổ chức phạm tội!”
Bà lão tức đến mức đau tim: “Tôi…Cháu tôi bị mù một con mắt, bác sĩ kia không nên bồi thường tiền sao?”
“Không bồi thường, một cắc cũng không bồi thường, dựa vào cái gì phải bồi thường cho bà? Bác sĩ kia rất nghèo, vừa mới bị người ta lừa mất mười vạn, không có tiền cho bà!”
Bà lão tức đỏ cả mặt: “Cô từ đâu chui ra hả? Cô tên là gì? Bác sĩ kia có quan hệ gì với cô?”
Ngu Điềm vẻ mặt chính nghĩa nói: “Tôi tên là Lôi Phong!”
“…………”
Đám người bà lão thấy đứng mãi cũng không có tác dụng gì, lại mãi vẫn chưa thấy Ngôn Minh đi ra khỏi nhà ăn, trước mắt còn xuất hiện một tôn đại phật như Ngu Điềm, rơi vào đường cùng chỉ có thể rời đi trước.
Ngu Điềm xác nhận đối phương đã đi thật, lúc này cô mới trở về nhà ăn tiếp tục ăn cơm.
Cô ngó đầu ra nhìn chỗ Ngôn Minh ngồi đã trống không, nhẹ nhàng thở ra: “Ngôn Minh đi rồi à?”
Nói xong, cô hoàn toàn thả lỏng, bỏ mũ và kính râm xuống, vừa lấy tay quạt gió vừa nói: “Nóng chết mất, cái mũ này…”
Chỉ là Ngu Điềm vừa mới kéo mũ xuống không bao lâu, nhìn qua thấy Ngôn Minh lại đẩy cửa nhà ăn bước vào, cô sợ tới mức lập tức theo bản năng muốn đội mũ, đeo kính lên.
Cũng may Ngôn Minh có vẻ như không nhìn thấy có, vừa rồi anh hình như có việc đột xuất nên đi ra ngoài, quay lại nhà ăn tính tiền, đưa cho người phục vụ một cái túi, sau đó lại rời đi.
Rất nhanh, Tề Tư Hạo nhìn đồng hồ nói: “Tôi không đợi bà nữa, đồ ăn này bà cũng chưa ăn xong, tôi và đồng nghiệp hẹn cho chút chuyện, về bệnh viện trước đây. Cho bà một cơ hội đối xử tốt với tôi, bữa cơm này ghi tên bà, đợi lát nữa ăn xong nhớ trả tiền!”
Cậu ta nói xong, không màng tới Ngu Điềm cạn lời, vẫy tay, tiêu sái lắc mông đi mất.
Tề Tư Hạo vừa đi, Ngu Điềm cũng không có hứng thú ở lại lâu, cô vội vàng ăn xong cơm trưa.
Nhưng đến khi thanh toán, người phục vụ báo lại rằng bàn của Ngu Điềm đã có người trả rồi: “Là một bác sĩ rất tuấn tú.”
Không nghĩ tới Tề Tư Hạo lần này biết làm người rồi, Ngu Điềm cảm thấy có một tia vui mừng.
Chỉ là cô còn chưa kịp vui mừng thì người phục vụ đã đưa cho cô một cái túi nhìn rất quen mắt…
“Đây là anh ấy để lại cho cô, nhờ tôi giao lại.”
Tim đập trật một nhịp, cô bất giác nhận lấy túi.
Cái túi này Ngu Điềm vừa tận mắt nhìn thấy Ngôn Minh gửi ở quầy thanh toán, vậy nên người giúp cô trả tiền không phải là Tề Tư Hạo, mà là Ngôn Minh.
Cô vẫn bị Ngôn Minh nhìn thấy.
Trong lòng Ngu Điềm hoang mang luống cuống như con mèo nhỏ làm vỡ chậu hoa, không biết phải bắt đầu thu dọn từ đâu, chỉ cảm thấy tay chân luống cuống không có cách nào đối mặt.
Đợi đến khi cô mở túi ra, thấy rõ bên trong là cái gì, càng cảm thấy buồn bực và kỳ quái.
Là bánh tart trứng, hạt dẻ rang đường, còn có bánh đậu xanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...