Ngu Điềm uyển chuyển nhắc nhở: “Em và Tề Tư Hạo là hàng xóm, nhà cậu ta ở ngay đối diện.”
Ngôn Minh ngẩn người, hơi không hiểu mà “Ừm” một tiếng.
Ngu Điềm cẩn thận nói: “Cho nên đồ ngủ có thể để em trực tiếp đem qua cho cậu ta.”
Ngu Điềm nói xong, thử nhìn Ngôn Minh: “Hoặc là anh muốn tự mình tặng ?”
Nói sao thì đồ ngủ cũng là Ngôn Minh trả tiền, là tâm ý của anh dành cho Tề Tư Hạo, tự mình đưa cho Tề Tư Hạo có lẽ sẽ càng khiến cho cậu ta biết ơn và cảm động hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà…
“Đêm nay Tề Tư Hạo có việc bận, không có ở nhà, bộ đồ này nếu mai anh đem tặng cậu ta cũng được, nhưng phải giặt qua một lần mới có thể mặc. Ngày mai Tề Tư Hạo trực ca đêm, nếu mai mới đưa sợ không kịp giặt. Nếu anh không ngại có thể đưa cho em trước, tối nay em đem về giặt giúp cậu ta, đợi ngày mai khô em lại mang đến bệnh viện cho Tề Tư Hạo.”
Ngu Điềm giải thích: “Nhưng em nhất định sẽ nói rõ với Tề Tư Hạo, đây là anh mua cho cậu ta.”
Cô nói xong, sợ mình sau đó quên mất, cũng là để tỏ rõ thái độ với Ngôn Minh, Ngu Điềm lập tức lấy điện thoại ra, gửi cho Tề Tư Hạo một tin nhắn Wechat.
Một Con Cá Nhỏ: [Tề Tư Hạo, tối nay anh Ngôn Minh mua đồ ngủ cho ông, hy vọng tương lai ông chăm chỉ làm trâu làm ngựa cho anh ấy.]
Ngu Điềm nhấn gửi xong còn đem màn hình điện thoại đưa cho Ngôn Minh xem: “Em gửi rồi.”
Ngôn Minh vẻ mặt cứng đờ, anh trừng mắt nhìn Ngu Điềm.
Làm sao vậy?
Chẳng lẽ Ngôn Minh còn muốn tự mình giặt đồ ngủ cho Tề Tư Hạo?
Nhưng điểm chú ý của Ngôn Minh tựa hồ không phải là việc giặt áo ngủ, anh trợn mắt nhìn Ngu Điềm, gằn từng chữ nói: “Đồ ngủ này là cho Tề Tư Hạo?”
Không thì sao?
Lần này đến lượt Ngu Điềm ngây người: “Không phải ngay từ đầu anh đã biết cái này là mua cho Tề Tư Hạo sao?”
Cô mờ mịt, vừa định tiếp tục hỏi thì đã bị Ngôn Minh lạnh lùng cắt ngang.
Sắc mặt anh nhìn qua có vẻ không tốt lắm, nhưng biểu tình vẫn trấn định như cũ, chỉ là giọng nói như là nghiến răng nghiến lợi: “Ừ, tôi biết, là mua cho Tề Tư Hạo.”
Ngu Điềm trông mong nhìn về phía Ngôn Minh: “Vậy…Anh muốn đích thân đưa cho Tề Tư Hạo sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô tự mình cầm lấy giặt đi.”
Ngôn Minh nói xong, lấy ra túi đựng đồ ngủ từ ghế sau, sau đó ném cho Ngu Điềm.
Ngu Điềm vừa mới xuống xe, trong tay bị nhét một túi đồ, cô còn chưa kịp phản ứng, Ngôn Minh đã tuyệt tình phóng xe đi mất.
?
Vừa rồi người tích cực muốn tự mình tặng quà cho Tề Tư Hạo không phải là Ngôn Minh sao?
Sao lúc này lại là dáng vẻ tức muốn lộn ruột vậy?
Chẳng lẽ bởi vì Tề Tư Hạo không có nhà, không có cách nào tự mình đưa cậu ta?
Nhưng ngày mai Tề Tư Hạo trực ca đêm, anh không phải không biết…
**
Ngu Điềm giúp Tề Tư Hạo giặt đồ ngủ, phơi khô xong, ngày hôm sau liền xách theo hộp đồ ăn muốn đưa cho Ngôn Minh đi tới bệnh viện.
Ngôn Minh còn đang khám ngoại trú, nhưng Tề Tư Hạo rất nhanh đã ra tới cổng bệnh viện đón Ngu Điềm.
Ngu Điềm đưa đồ ngủ cho Tề Tư Hạo: “Đồ ngủ của ông này. Mặc dù là anh Ngôn Minh trả tiền, nhưng đừng quên, người mua cho ông chính là tôi, ông phải báo đáp tôi thật tốt đấy!”
Kết quả trên mặt Tề Tư Hạo một chút cảm kích cũng không có, vẻ mặt cậu ta phức tạp nhìn chằm chằm Ngu Điềm: “Ngày hôm qua bà hỏi tôi ảnh chụp, nói muốn cho bạn của bà xem, khoe tôi đẹp trai như thế nào, bạn của bà nói sao?”
Ngu Điềm thuận miệng lừa gạt: “Nói ông rất tuấn tú! Cảm thấy ông chính là loại vừa liếc mắt một cái đã biết là soái ca, nhìn thoáng qua đã không thể dời mắt.”
Đối diện với kiểu vuốt mông ngựa lộ liễu của Ngu Điềm, Tề Tư Hạo vậy mà cười lạnh.
“Ngu Điềm, tôi biết bà làm cái gì.”
Cậu ta âm trầm nói: “Bà đổi đầu tôi phải không?”
“………..”
Ngu Điềm theo bản năng giảo biện: “Tôi không có! Tề Tư Hạo, ông có biết mình đang nói gì không? Ông suy đoán vô căn cứ sẽ làm vấy bẩn tình bạn của chúng ta đấy.”
Tề Tư Hạo tức đến thở phì phò: “Còn tình bạn nữa hả? Bà tự lên diễn đàn trường xem đi, cái ảnh bà PS kia, bị người ta đăng lên thảo luận mười mấy trang kia kìa!”
“………..”
Trong lòng Ngu Điềm có dự cảm không lành.
Cô click mở diễn đàn trường lên, rất nhanh đã nhìn thấy tin tức nóng nhất đang tung bay trên trang đầu---------[ Bóc trần chuyện thú vị hoa khôi Đại học Y Ngu Điềm cho không]
Ngu Điềm căng da đầu nhấn vào bài đăng, bức ảnh tối qua chính mình PS chụp chung với “Ngôn Minh” quả nhiên hiện ra trước mắt.
Tối hôm qua cô PS chỉ vì góp cho đủ số, cũng không quá dụng tâm, giờ phút này bức ảnh kia bị gióng trống khua chiêng đưa ra trước bàn dân thiên hạ, lập tức mỗi chi tiết đều bị người ta lôi ra soi mói.
Ngu Điềm mở to mắt nhìn tấm “ảnh chụp chung”, lúc này mới bắt đầu cảm thấy da đầu tê dại, tiếp đến là vừa xấu hổ vừa buồn cười.
Dấu vết PS quá rõ ràng, cô thậm chí còn không cắt đầu Ngôn Minh cẩn thận, chỉ đơn giản như dán giấy chuyển đầu của anh tới trên cổ của Tề Tư Hạo, mà điểm chết người nhất không phải là cái này.
Điểm chết người nhất chính là…
“ Cứ cho là bà đổi đầu tôi đi, nhưng có thể có chút tinh thần chăm sóc khách hàng sau mua được không? Bà nhìn con ếch trong tay tôi kìa! Sao bà không PS xóa đi!”
Tề Tư Hạo cực kỳ phẫn nộ: “Hiện giờ trên diễn đàn đào ra ảnh gốc, người liên quan là tôi cũng nổi tiếng luôn! Không thể nào tin được Tề Tư Hạo tôi có một ngày nổi tiếng, nhưng mà lại không phải vì gương mặt đẹp trai mà là vì trên tay cầm ếch!”
Trong ảnh Tề Tư Hạo một tay đặt lên vai Ngu Điềm, tay khác thình lình bắt lấy một con ếch.
Tối hôm qua Ngu Điềm vội vàng PS ảnh cặp đôi, thấy một tay Tề Tư Hạo đặt ở bên người nên cũng không chú ý xem trên tay cậu ta còn cầm một con ếch!
Cũng là giờ phút này, Ngu Điềm cuối cùng cũng nhớ ra bức ảnh này được chụp trong hoàn cảnh nào---------
Lần đó đang trong tiết giải phẫu, sinh viên có nhiệm vụ giải phẫu chân ếch, tách ra hệ thần kinh, sau đó quan sát quá trình phản xạ.
Vì để dự phòng một số sinh viên giải phẫu lần đầu thất bại nên phía sau phòng học có đặt một lu nước đựng ếch, mà Tề Tư Hạo lúc đó chắc là muốn bắt một con nhìn thuận mắt…
Nhưng bức ảnh này…
Lúc đó cô chỉ đưa cho nhà hàng thôi mà!
Ngu Điềm ổn định tâm trạng, lướt xuống bên dưới xem, mới biết được nguyên nhân bài đăng này thu hút sự chú ý.
Hóa ra tối hôm qua nhà hàng cho ra suất ăn tình nhân, mỗi lần đều sẽ đăng ảnh những người tham gia lên trang web chính thức của nhà hàng.
Nhưng mỗi ngày đều sẽ thay đổi mấy chục tấm ảnh chụp, mỗi bức không có nhiều đất diễn, cũng không biết vì sao bức ảnh của Ngu Điềm và “Ngôn Minh” lại bị tung ra, còn chuẩn xác mà treo ở trên diễn đàn Đại học Y thành phố Dung.
Người đăng bài rõ ràng là quen biết Ngu Điềm, hơn nữa ở trong bài đăng còn không ngừng định hướng dư luận.
Đầu tiên đối phương công khai người bị Ngu Điềm gắn đầu vào “ảnh chụp chung” là Ngôn Minh - nhân vật truyền kỳ của Đại học Y, sau đó đăng lên bài giới thiệu của một công ty đã niêm yết trên thị trường, đặc biệt đánh dấu chủ tịch của công ty đó họ Ngôn, mà thông tin trên hệ thống của Bộ Công thương liệt kê trong danh sách các cổ đông của công ty đó có Ngôn Minh.
Có lẽ là sợ mọi người liên tưởng không đủ sâu, đối phương còn chu đáo đánh dấu giá trị cổ phần mà Ngôn Minh đang sở hữu, nói Ngôn Minh là con trai duy nhất của chủ tịch kiêm cổ đông lớn nhất của công ty, thậm chí còn giải thích cặn kẽ bố cục đầu tư từ trên xuống dưới.
Nhìn xuống các ngành nghề đầu tư sản xuất, từ công nghiệp nặng truyền thống, dịch vụ hiện đại cho đến lĩnh vực công nghệ nano, y sinh và trí tuệ nhân tạo mới nổi, thậm chí cả trò chơi thể thao điện tử “Chinh phục thử thách” hiện đang rất phổ biến trên thị trường cũng là do công ty nhà Ngôn Minh nắm giữ cổ phần. Năm nay trò chơi này còn tổ chức giải thi đấu trực tiếp, ngày càng hot, phát triển mạnh mẽ trên thị trường.
Ngu Điềm không có hứng thú với bố cục thị trường tư bản, đối với loại dưa này vào tai này chui ra tai nọ, nhưng nhìn những con số thể hiện giá trị con người của Ngôn Minh, cô vẫn không kìm được trợn mắt há hốc mồm.
Chuỗi số không đằng sau này thật sự quá trực quan.
Trước đây cô có nghe mẹ nhắc tới, điều kiện trong nhà Ngôn Văn Hoa hẳn là không tệ, nhưng thế này cũng cách “không tệ” quá xa rồi…
Thì ra Ngôn Minh có tiền như vậy…
Có lẽ do “ảnh chụp chung” PS quá vụng về, cũng đủ độc lạ, Ngu Điềm còn là hoa khôi của trường thường được người qua đường chụp ảnh đăng lên diễn đàn, tình cờ có sự góp mặt của nhân vật không bao giờ hết hot là Ngôn Minh, tự mình đã mang sức hút, lại thêm ảnh gốc chụp cùng với Tề Tư Hạo bị đào ra, cộng với chiêu trò dẫn dắt dư luận của người đăng bài, lập tức đã dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
“Cho nên bà là người phụ nữ tâm cơ muốn câu dẫn Ngôn Minh, vì Ngôn Minh thậm chí không tiếc vứt bỏ bạn trai cặn bã là tôi, thậm chí đem đầu của tôi đổi thành Ngôn Minh, tưởng tượng mình và Ngôn Minh đã thành đôi, cầm ảnh PS đi khoe khoang khắp nơi, còn đăng lên trên mạng, kết quả bị người khác phát hiện ‘vả mặt’…”
Tề Tư Hạo sau khi lướt hết bài đăng, nhanh nhẹn tổng kết.
Ngu Điềm cau mày, nhìn hướng gió phía dưới bài đăng vẫn có chút khó tin.
[Nặc danh đăng tin một lần, tôi thực tập ở bệnh viện trực thuộc, quả thật nhiều lần nhìn thấy Ngu Điềm đến tìm bác sĩ Ngôn, còn đưa cơm các kiểu, rõ ràng là đang theo đuổi, nhưng bác sĩ Ngôn có vẻ không nhiệt tình lắm với cô ta, cảm giác chẳng có chút rung động nào.]
[Tôi cũng ở bệnh viện trực thuộc, Tề Tư Hạo làm việc ở đây, Ngu Điềm cũng từng đưa cơm cho Tề Tư Hạo, chắc Tề Tư Hạo là lốp xe dự phòng của cô ta, không rõ Tề Tư Hạo có biết chuyện này hay không…]
[Trước kia lúc còn đi học tôi từng tỏ tình với Ngu Điềm, sau đó bị từ chối mà không rõ nguyên nhân, bây giờ bình tĩnh nhìn lại mới thấy cô ta lớn lên xinh đẹp nhưng chẳng khác gì mấy đứa con gái ham giàu khác, định dùng vẻ ngoài của mình tìm cơ hội gả vào nhà giàu.]
Trong đó cũng không ít người lên tiếng bất bình thay cho Ngu Điềm------
[Cũng không phải đâu, về phương diện chuyên môn Ngu Điềm vẫn luôn xếp hạng nhất, tôi cảm thấy cô ấy không phải loại người này…”
Nhưng rất nhanh đã bị những kẻ khác bao vây úp sọt------
[Thôi đi, phụ nữ muốn gả vào nhà giàu ai mà chẳng có bằng cấp, lý lịch và thành tích cũng có trọng lượng nhất định, tưởng muốn vào cửa nhà giàu dễ lắm hả? Kẻ có tiền cũng không muốn gen đời sau của mình kém đi. Cô ta học giỏi đấy, nhưng nếu đã học giỏi như vậy sao không tiếp tục tham gia đào tạo chuyên sâu hoặc tới bệnh viện làm việc đi?]
[Đúng nha, nghe nói cô ta không làm trong ngành y, mà tự kinh doanh tài khoản truyền thông gì gì đó, livestream linh tinh, nên chắc là muốn làm người nổi tiếng trên mạng?]
[Cô ta đúng là tự làm tài khoản truyền thông, hình như còn ký hợp đồng, định chính thức tiến quân vào giới…]
……………
Ngu Điềm chưa từng gióng trống khua chiêng công bố chuyện mình bị thương ở tay để tranh thủ sự đồng tình, nhưng không ngờ tới hiện tại việc bản thân phải từ bỏ ước mơ lại trở thành “chứng cứ phạm tội” trong miệng người khác, thậm chí còn bị chụp cho cái mũ đã ký hợp đồng, muốn tiến quân vào giới giải trí làm người nổi tiếng.
Toàn bộ bài đăng, chỉ cần là người mở miệng nói giúp cô đều sẽ bị ấn đầu mắng, nói là acc clone Ngu Điềm mua để tẩy trắng, náo loạn tới mức không còn ai dám lên tiếng vì cô. Nói cho cùng đa số bạn cùng trường đều không hẳn quen biết Ngu Điềm, vì một người qua đường như cô mà rước lấy một thân tanh tưởi quả là không đáng.
Ngu Điềm không ngốc, cô rất nhanh đã hiểu được, đây là người có dụng tâm dẫn dắt dư luận tới bôi nhọ cô, cũng biết người nặc danh phía sau hơn phân nửa chính là vị bạn gái kia của Trịnh Đình Phó-Triệu Hân Hân.
Có lẽ sau khi chạm mặt nhau ở nhà hàng, đối phương trời xui đất khiến thấy được ảnh PS của Ngu Điềm trên trang web nhà hàng, vì vậy mới lấy ra làm to chuyện.
Tề Tư Hạo vốn còn mang giọng điệu đùa giỡn nhưng càng lướt xuống dưới xem, sắc mặt càng thêm nặng nề.
“Đây không phải là đang ngậm máu phun người sao? Bà đợi chút, bây giờ tôi sẽ lên trên đó làm sáng tỏ, cái trò gì thế không biết!”
Ngu Điềm rất cảm động, nhưng cũng khuyên: “Không sao, không cần đâu. Tôi đợi lát nữa gọi điện thoại cho nhà hàng, gỡ tấm ảnh kia xuống.”
Ngu Điềm thở dài, cũng rất buồn bực: “Rõ ràng đã đồng ý với tôi không đem ảnh chụp ra ngoài mà, đúng thật là.”
Kết quả Tề Tư Hạo không vui: “Bà không sao nhưng tôi thì có sao đấy! Tôi bị hại bởi tin đồn vô căn cứ , biến thành lốp xe dự phòng của bà! Như vậy làm sao mà vui nổi! Đây là vũ nhục đối với mắt nhìn người của tôi!”
“………..”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...