Xin Đừng Quên


Tôi cười hỏi: “Sao ông đến nhanh vậy, hôm nay không kể chuyện ư?”“Còn không phải để xem nhóc đến à… Sao còn chưa cho ta bầu rượu này!”Ông ấy nói được nửa câu đã bị tôi đập cái tay đang muốn rớ vào bầu rượu.Tôi đẩy đĩa thịt bò đến trước mặt ông ấy: “Rượu không cho được, còn thịt thì ông cứ thoải mái.

Chỉ cần ông không sợ bị người khác chỉ trỏ vì tranh giành đồ ăn với cháu và không ai đến nghe ông kể chuyện nữa là được.”Ông ấy đáp: “Không sợ, có nhóc kể cho ta là được rồi.”Tôi cười, day day cái đầu đang chếnh choáng: “Ông già, ông bảo cháu nên làm thế nào đây? Cháu chỉ thích Tô Du, còn chàng lại thích người khác.

Tại sao có nhiều người ghét cháu vậy chứ?”Ông ấy không đáp vì đang bận ăn thịt, mãn nguyện gật đầu: “Ừm, hôm nay thịt nấu vừa tới.”Tôi hỏi tiếp: “Chẳng lẽ là do cháu chia rẽ Tô Du và Khinh Ninh… Ha ha, nếu không chia rẽ bọn họ thì sao Tô Du mới nhìn cháu.”Ông già vẫn cứ ăn thịt, chả thèm nhìn tôi lấy một cái.Tôi không nói nữa, quán rượu im ắng hẳn.


Tôi cảm thấy thật vô vị, trời đã tối bèn sửa sang lại quần áo trên người: “Ông già, trong lòng cháu luôn có nỗi nhớ nhung da diết, và có cảm giác điều gì đó đang xảy ra.

Cháu vừa muốn thôi nhớ nhung lại vừa không muốn.”“Nhóc con.” Ông già gọi tôi lại: “Thôi cũng tốt.

Mấy đứa đều không sai, đều do duyên phận trêu ngươi.”Tôi ngoảnh lại nhìn ông ấy: “Có một số thứ cháu không muốn nói, cũng không muốn làm, thế nhưng chuyện đã cần cũng cũng đã làm, điều cần nói cũng đã nói, vậy cháu nên làm gì tiếp theo đây?”Ông lắc đầu: “Nhóc con, cháu là con gái.


Đừng tự hạ thấp chính mình.”“Cháu đâu có!” Tôi phản bác.Tôi không hề tự hạ thấp bản thân, chẳng qua tôi chỉ muốn tìm một phương thuốc để huyễn hoặc mình thôi.Ông già thở dài, không nói nữa.

Tôi vẫy tay chào ông, dọc theo con ngõ nhỏ một mình đi về phủ Thái tử.Trời tối đen như mực.Trong phủ rất im ắng, tôi chợt nhớ hôm qua Hương nhi hỏi mình có muốn tham gia bữa tiệc của Cảnh phi không, khi đó tôi đang hoang mang nên trả lời không muốn.Cảnh phi là dì của Tô Du, có lẽ đêm nay Tô Du dẫn Khinh Ninh đi dự tiệc, thảo nào trong phủ không có ai.

Tôi không đi, thể nào Cảnh phi cũng sẽ nhắc nhở mấy ngày..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận