Xin đỉnh lưu làm người đi

Từ sau khi Khanh Khả Ngôn debut, lịch trình mỗi tháng của anh đều được xếp đầy, hiếm khi nhín được thời gian về nhà với cha mẹ.
 
Ở nhà vẫn giữ lại cho anh một gian phòng và được Hướng Vân quét dọn mỗi ngày, nếu con trai về bất ngờ thì còn có phỏng ngủ sạch sẽ để ở.
 
Đẩy cửa ra, trong không khí thoang thoảng mùi thơm. Không gian phòng ngủ khá rộng rãi, ấn tượng đầu tiên là sạch sẽ, ngăn nắp, tủ đầu giường còn có một bó hoa Ly.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khanh Khả Ngôn nói không sai, Hướng Vân phu nhân rất thích hoa Ly.
 
Có vài cái tủ đặt dựa vào tường, bên trong được chia thành từng ngăn nhỏ với cửa kéo bằng kính. Cách một lớp kính trong suốt có thể thấy bên trong đặt cúp, giấy khen và cả rất nhiều những món đồ chơi của trẻ em.
 
Mỗi một tấm giấy khen đều viết tên Khanh Khả Ngôn cùng với năm khác nhau, từ học sinh 3 tốt của mười mấy năm về trước đến sinh viên tốt nghiệp xuất sắc cách mấy năm gần đây, mỗi cái đều được bảo quản hoàn hảo.
 
Ngay cả những món đồ chơi từ thuở bé của anh cũng được giữ gìn cẩn thận, dường như rất quý trọng đồ gia truyền.
 
Khanh Khả Ngôn đi theo phía sau cô, chủ động giải thích: “Mẹ của anh thích thu thập lại. Bà ấy rất hoài cổ, cái gì cũng lưu giữ lại. Trước kia nhà của anh còn nhỏ, ba anh thường phàn nàn nói bà ấy biến nhà thành như kho rác.”
 
“Em thấy dì làm vậy là rất tuyệt, chứng kiến những thứ này cảm giác như, cảm giác...” Bùi Như Niệm xấu tính không nói ra miệng mà nhếch môi cười trộm.
 
Trông thấy những vật trong tủ này, dường như cô có thể tưởng tượng ra được quá trình trưởng thành của  Khanh Khả Ngôn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tựa như những năm tháng mà bản thân không có tham dự ấy, đều bởi vì những ký ức vụn vặt này mà trở nên sống động hơn.
 
Khanh Khả Ngôn đoán được ý nghĩ của Bùi Như Niệm, anh chủ động kéo cửa kính và lấy đồ vật bên trong ra cho cô xem.
 
“Wow, anh nhận được nhiều giấy khen thật!” Bùi Như Niệm nhận lấy một chồng giấy khen dày, trong đầu phát ra một tiếng ngạc nhiên.
 
Hướng Vân quả thực rất cẩn thận, giấy khen được sắp xếp theo thứ tự thời gian, từ những “hoa bé ngoan” ở nhà trẻ cho đến giải thưởng cấp quốc gia đạt được ở đại học, tổng cộng có đến mấy chục tấm.
 
Có một vài giấy khen đã quá lâu nên dần phai màu, Hướng Vân còn dùng băng keo dán tỉ mỉ lại, giúp con trai giữ gìn những vinh quang thuộc về mình.
 
“Ừ, mẹ anh quản lý rất nghiêm đối với chuyện học tập của anh.”
 
Từ khi Khanh Khả Ngôn debut đến nay, ngoài trừ thông tin chính thức “tốt nghiệp Học viện điện ảnh đứng thứ hai toàn chuyên ngành” được truyền ra bên ngoài, mọi người hoàn toàn không biết gì cả về tình hình học tập của anh, ngay cả người đại diện cũng chưa từng tìm hiểu học vấn của anh.
 
Thậm chí vài năm trước có người còn bôi đen Khanh Khả Ngôn, bịa đặt nói bởi vì thành tích thi tốt nghiệp quá kém nên anh mới lựa chọn thông qua nghệ thuật để được vào đại học.
 
Khoảng thời gian đó, những tin đồn thật thật giả giả về Khanh Khả Ngôn cực kỳ nhiều, trong khi bản thân anh vẫn một mực không trả lời.
 
Truyền đến truyền đi cuối cùng biến Khanh Khả Ngôn thành “hố đen” lớn nhất thời điểm đó.
 
Kết quả, anh tùy tiện lục lọi vài tấm giấy khen, tìm được thành tích giải nhất cuộc thi mô hình thời cấp ba và giấy khen hạng ba toàn trường trong cuộc thi tốt nghiệp.

 
Tuy không thể so với thủ khoa, nhưng dư sức để thi vào 985 hoặc 211*.
 
* 211: dự án xây dựng 100 trường đại học hàng đầu trong thế kỷ 21 của Trung Quốc. 985: trường đại học trọng điểm mang đẳng cấp quốc tế, như Thanh Hoa, Bắc Đại...
 
Những fan hâm mộ tinh mắt nhìn thấy bèn nhanh chóng chụp màn hình lại, lòng cảm thán “rốt cuộc cũng đã đợi được đến ngày hôm nay”.
 
[Người nào đã nói nói sếp Ngôn bởi vì thành tích quá kém nên mới làm diễn viên đâu, tôi chém chết hắn.]
 
[Trước kia đã từng giải thích nhiều lần như vậy, bọn antifan cười nhạo chúng ta không đưa ra được bằng chứng thật, bây giờ đã có có bằng chứng thật rồi đó.]
 
[Khanh Khả Ngôn, vì sao anh không lấy giấy khen ra sớm một chút chứ?!]
 
[Mấy chị em, tôi lại gặm tới nữa rồi! Sếp Ngôn bị bôi đen là học kém mù chữ nhưng anh ấy vẫn thờ ơ không thèm quăng cho anti một cái, bây giờ Niệm Niệm muốn xem, anh ấy còn lôi luôn cả hoa bé ngoan thời mẫu giáo ra khoe khoang, cái này mà không ngọt sao?]
 
[Hoa bé ngoan thời mẫu giáo ha ha ha…]
 
[Ngôn Ngôn độc thoại trong nội tâm: Vợ à, em xem anh có nhiều gậy…]
 
[Cứu mạng, vì sao sếp Ngôn còn có cả fan NS* thế này?]
 
* loại fan muốn nữ hóa idol nam, gọi idol bằng các tên nữ tính hoặc ảo tưởng idol là bạn gái mình/ hoặc ngược lại đối với idol nữ.
 
[Sếp Ngôn đáng yêu mà, phải có NS chứ!]
 
Fan NS trong những năm gần đây dần xâm chiếm vào quần thể fan của nghệ sĩ nam, bọn họ thích đào bới những đặc điểm đáng yêu nữ tính của minh tinh nam, dùng các loại xưng hô như "bà xã, em gái, con gái, tiểu công chúa" để gọi idol mình.
 
Ban đầu, hình tượng của Khanh Khả Ngôn là quý ông, yên vị ở tầm cao không ai chạm tới, phóng mắt nhìn khắp internet không ai dám NS anh.
 
Mãi cho đến khi anh chọn tham gia show thực tế "Hôn nhân mô phỏng" và dần để lộ bản thân thật của mình, để người qua đường chứng kiến một Khanh Khả Ngôn khác.
 
Mọi người phát hiện, thật ra Khanh Khả Ngôn là một người phàm có máu thịt, có sở thích và tính cách riêng của mình, làm việc thâu đêm cũng sẽ mệt mỏi.
 
Hơn nữa, ngoài đời thật anh cũng rất hòa đồng, còn có thể kết bạn với những khách mời khác. Đối với Bùi Như Niệm thì lại vô cùng dịu dàng, chủ động chia sẻ việc nhà, bao dung và cưng chiều vô hạn.
 
Sự dịu dàng hiền hậu của Khanh Khả Ngôn dần khiến cho đám fan NS rục rịch ngóc đầu, cuối cùng thì dục vọng âm thầm được kích nổ bởi một cái chăn Pikachu, thậm chí cho ra cái tên "tiểu công chúa Ngôn Ngôn" trên làn đạn.
 
Có thể đoán được, sau này trong FC của Khanh Khả Ngôn, nhóm fan NS sẽ có một mảng thiên hạ của riêng mình.
 
Mà chính lúc này đây, Bùi Như Niệm cũng không biết mình đã biến một "sếp Ngôn" thành "tiểu công chúa Ngôn Ngôn", cô còn đang hứng thú đùa nghịch với phòng ngủ cất chứa đồ của Khanh Khả Ngôn.
 
"Ối, anh cũng có món đồ chơi này!"
 

Khanh Khả Ngôn nhắc: "Bây giờ không còn bán nữa. Anh với em cùng một tuổi, tuổi trẻ của chúng ta là cùng một thời đại."
 
"Đúng ha!" Bùi Như Niệm xém chút bật khóc vì sự ngáo ngơ của mình: "Em quên."
 
Cô làm như không có chuyện gì xảy ra nhằm che giấu đi sự xấu hổ của mình, ánh mắt cô phiêu lãng đến chiếc hộp nhỏ bằng gỗ ở cạnh.
 
"Đó là cái gì? Em có thể lấy ra xem không?" Bùi Như Niệm chỉ tay vào cái hộp.
 
"... Ừm." Giọng điệu của Khanh Khả Ngôn hơi do dự: "Cái đó phải..."
 
Anh còn chưa nói xong, Bùi Như Niệm đã sắp mở nắp hộp và mắt thì ngó nhìn vào bên trong.
 
Sau đó...
 
Như thể gặp quỷ, cô lập tức đóng nắp hộp và cho lại vào tủ, sau đó đóng chặt cửa tủ.
 
Tựa như sợ cái hộp kia sẽ chạy đến cạnh mình và phóng ra cái gì đó rất khủng khiếp.
 
Bùi Như Niệm rũ mắt, lông mi rậm run rẩy. Hôm nay cô túm tóc lên nên để lộ ra vành tai nhỏ nhỏ trắng xinh, vành tai cô đỏ lên, thoạt nhìn khá ngon miệng.
 
Cô giống như một con thỏ hoảng sợ vì vừa bị sói xám hù dọa.
 
Thấy phản ứng này của Bùi Như Niệm, những người xem trước màn ảnh đều rất tò mò không biết cô đã chứng kiến cái gì.
 
Bộ não của nhóm cư dân mạng bỗng nhiên nảy sinh ra nhiều ý nghĩ cổ quái.
 
[Dựa theo suy đoán của tôi, có thể Niệm Niệm đã nhìn thấy tài liệu bổ túc dành cho người lớn mà sếp Ngôn thu thập chăng?]
 
[Lầu trên sống ở thời đại nào vậy? Mấy thứ tài liệu đó bây giờ làm gì còn là vật thể thật chứ, tất cả đều ở dạng lưu hành trên mạng rồi.]
 
[Cũng có thể là mấy tạp chí người lớn hoặc sách lậu đĩa quang mua từ hồi thời cấp hai không?]
 
[Nhưng mà, tôi cảm thấy sếp Ngôn sẽ không làm những chuyện như thế đâu. Với lại phòng của anh ấy là do mẹ anh ấy chịu trách nhiệm góp nhặt lại mà, liệu mẹ bạn sẽ cất giữ những nội dung "người lớn" mà bạn đã xem hay không?]
 
[... Mẹ tôi sẽ đánh tôi bằng những thứ "người lớn" đó.]
 
[Đừng nghĩ nhiều quá, có khả năng là Niệm Niệm nhìn thấy đồ lót của sếp Ngôn ấy.]
 
[Tôi cũng muốn nhìn đồ lót của sếp Ngôn.]
 

[Người chị em lầu trên, mặc quần áo vào đi.]
 
... Thật ra, sự thật hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của bọn họ.
 
Cái hộp Bùi Như Niệm mở ra không chứa bất cứ thứ gì mà trẻ em không nên thấy cả, mà trong đó có rất nhiều những bì thư màu sắc rực rỡ.
 
Bì thư với đủ loại kiểu dáng, có dán thêm những sticker ngây thơ đáng yêu, giống như tác phẩm thời còn đi nhà trẻ.
 
Trên từng cái bì thư được viết bằng bút dạ quang với nhiều màu khác nhau: Người nhận Khanh Khả Ngôn.
 
Bản thân Bùi Như Niệm thật sự không muốn thừa nhận, những đồ vật tận cùng nhục nhã ấy lại chính là kiệt tác của mình.
 
Từ đầu năm nhất cho đến cuối năm tư, cô đã gửi cho Khanh Khả Ngôn vô số thư tình.
 
Bên trong đó có đủ loại văn thơ và mấy lời tỏ tình buồn nôn, cho dù là một ngốc bạch ngọt như Bùi Như Niệm cũng không cách nào nhìn thẳng lại sự ngây ngốc năm ấy của bản thân.
 
Không ngờ Khanh Khả Ngôn còn cất giữ toàn bộ những lá thư tình ấy, trong chiếc hộp kia, tất cả đều là lịch sử đen của Bùi Như Niệm.
 
Sinh mệnh có thể lặp lại không?
 
Bùi Như Niệm tuyệt vọng.
 
"... Tôi nghĩ anh đã vứt chúng từ lâu rồi." Bùi Như Niệm nói nhỏ.
 
"Xin lỗi, đã để em thất vọng."
 
Bùi Như Niệm lén nhìn anh, đỏ mặt hỏi: "Đây là cách trả thù của anh sao?"
 
Khanh Khả Ngôn cảm thấy phản ứng của cô quá dễ thương nên bèn trêu chọc: "Nếu em muốn, anh có thể dùng chúng nó để uy hiếp ngược lại em."
 
"Uy hiếp thế nào?"
 
"Sau này, nếu em từ chối anh một lần, anh sẽ đọc công khai một bì thư trước ống kính."
 
"Đừng, xin anh đừng." Bùi Như Niệm nhăn mặt, đáng thương nói: "Tha cho tôi đi."
 
Âm thanh của đoạn đối thoại giữa hai người họ rất nhỏ, ngay cả quay phim phụ trách riêng của hai người cũng nghe không rõ, khán giả chỉ có thể nhìn biểu cảm đọc khẩu hình miệng, cảm nhận được bầu không khí màu hồng giữa hai người họ.
 
Số đông người xem trước màn hình đều nảy sinh thắc mắc: Hai người họ còn có bao nhiêu bí mật nữa mà chúng ta không biết đến?
 
"Niệm Niệm, Ngôn Ngôn." Tiếng của Hướng Vân vọng vào phòng, phá vỡ thế lúng túng giữa hai người: "Ra chuẩn bị ăn sáng."
 
"Dạ." Khanh Khả Ngôn đáp lại rồi dắt Bùi Như Niệm ra khỏi phòng.
 
Mùi thơm lan tỏa khắp phòng, bụng Bùi Như Niệm lập tức cảm thấy đói, bị khơi gợi cảm giác thèm ăn.
 
Bên kia phòng bếp có một người đàn ông cao lớn mặc tạp dề hoa, đang bưng một cái nồi đất đi ra, nét mặt vui cười hớn hở.
 
Khuôn mặt người này và Khanh Khả Ngôn giống nhau đến bảy tám phần, khỏi cần giám định cũng đoán được có quan hệ huyết thống. Ngoại trừ khác nhau về độ tuổi thì chỉ khác có biểu cảm.

 
Ba Khanh là bậc cha chú thoải mái cởi mở, tông giọng to rõ, trên người chan chứa bầu không khí tươi vui.
 
"Con dâu, mau tới nếm thử tay nghề của ba." Ba Khanh đặt cái nồi đất vào giữa, ngoắc tay và nói với Bùi Như Niệm: "Ui, con dâu tôi còn đẹp hơn cả trên TV."
 
"Cảm ơn chú Khanh, con có chuẩn bị ít quà cho chú." Bùi Như Niệm dâng quà mà mình đã bỏ công chuẩn bị lên bằng hai tay.
 
Ba Khanh không từ chối, ông cười tít tiếp nhận và lấy ra một bao lì xì từ trong túi áo, nhét vào tay Bùi Như Niệm.
 
Bùi Như Niệm chậm chạp chấm hỏi, hướng sang Khanh Khả Ngôn cầu giúp đỡ.
 
Còn hơn hai tháng nữa mới tới Tết, vì sao ba anh lại lì xì cho tôi?
 
Hướng Vân giải thích thay chồng mình: "Ở đây chúng ta có quy định, con dâu tới cửa lần đầu thì phải lì xì."
 
"À dạ, con cảm ơn chú." Bùi Như Niệm vội vàng nói cảm ơn.
 
Mấy nhân viên xung quanh cũng hít một hơi khí lạnh, không ngờ hai vị phụ huynh nhà họ Khanh diễn giả mà cũng chân thật đến thế.
 
Đúng là ở một số vùng miền khi ra mắt sẽ được lì xì thật, nhưng đó phải dựa trên điều kiện tiên quyết là "hai người chuẩn bị kết hôn".
 
Ngoài ra, số lượng tiền lì xì cũng rất quan trọng, bình thường sẽ chọn 1001 hoặc 10001, tượng trưng cho trăm năm hoặc nghìn năm mới chọn được một.
 
Nhìn vào độ dày xấp tiền mà ba Khanh chuẩn bị hẳn là dựa theo quy chuẩn cao nhất rồi.
 
Bùi Như Niệm ngồi vào chỗ, lén lút mở bao lì xì ra xem, phát hiện bên trong là một xấp tiền một trăm tệ dày cộp.
 
Mỗi tờ đều rất mới, ngay cả số seri cũng đã bị đảo lộn thứ tự.
 
Hướng Vân chú ý tới động tác lén lút của cô, bèn cười giải thích: "Con nhìn mã số seri xem, tờ đầu tiên là ngày sinh của Ngôn Ngôn, tờ cuối cùng là ngày sinh của con. Ở giữa cách đúng 99 tờ, hy vọng hai đứa có thể bên nhau lâu dài."
 
"Woa!" Mấy nhân viên bên cạnh sợ hãi thốt lên tiếng thán phục.
 
Lại nhớ đến quà gặp mặt của Khanh Khả Ngôn trong đợt ghi hình của bản chiếu chính, lúc đó họ còn cho rằng do Khanh Khả Ngôn hiểu nhiều biết rộng, cho nên mới sản xuất ra được nhiều tài lẻ lãng mạn. Bây giờ mới thấy, hóa ra sự lãng mạn của nhà họ Khanh là được di truyền, cả nhà ai nấy cũng đều phi thường.
 
"Cảm ơn chú dì." Bùi Như Niệm nghiêm túc nói cảm ơn: "Con sẽ quý trọng nó, về nhà sẽ cung phụng!"
 
"Ha ha ha ha ha!" Ba Khanh bị cô chọc cười, dưới tay thì không ngừng gắp rau cho Bùi Như Niệm, thậm chí quên luôn đứa con trai ở cạnh.
 
Tài nấu nướng của ba Khanh rất tốt, Bùi Như Niệm khen không dứt miệng, kết quả là càng được chăm sóc tỉ mỉ hơn.
 
Sau bữa ăn, bầu không khí trên bàn cơm hoà thuận vui vẻ, chỉ có Khanh Khả Ngôn là hoàn toàn bị ngó lơ, cha không đau mẹ không thương. Người ngoài chứng kiến cảnh này còn tưởng rằng anh mới là con rể tới để thăm viếng nữa.
 
Cơm nước xong, ba Khanh tự nhiên mà hỏi họ: "Vậy nên hai đứa định khi nào thì kết hôn?"
 
"Khụ, khụ, khụ!" Xém chút nữa Bùi Như Niệm đã bị sặc nước bọt chết.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận