Xin đỉnh lưu làm người đi

Công ty quản lý ban đầu mà Bùi Như Niệm ký kết có thực lực cũng không mạnh, tài nguyên và đội ngũ vận hành khá lỏng lẻo, nhưng bởi vì phương thức kinh doanh "tung lưới vơ vét diện rộng" nên số lượng nghệ sĩ dưới trướng đứng hàng thứ ba trong ngành.
 
Số lượng nghệ sĩ nhiều đương nhiên người đại diện chịu trách nhiệm cho hoạt động của nghệ sĩ cũng nhiều theo, tổng bộ công ty với quy mô hoành tráng, tòa nhà văn phòng có đến vài chục tầng. 
 
Bên ngoài mặt tường của cao ốc được treo logo to và khẩu hiệu: Nơi thêu dệt giấc mơ vì bạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Năm đó, Bùi Như Niệm ngây thơ đơn thuần tin vào cái gọi là “dệt mộng vì bạn” đó nên mới bị công ty lừa dối ký hợp đồng, làm uổng phí năm năm trời.
 
Bây giờ ngoảnh đầu nhìn kỹ lại khẩu hiệu này lần nữa, Bùi Như Niệm mới hiểu được lời của ngài Lỗ Tấn nói là chân lý.
 
Chẳng phải câu chữ cũng là kẻ ăn thịt người* đó sao? 
 
* Chi tiết “ăn thịt người” là chi tiết đắt giá trong tác phẩm “Nhật ký người điên” của Lỗ Tấn, một tác phẩm phản ánh sự suy đồi văn hóa Trung Hoa khi mà giữa những cái “nhân nghĩa đạo đức” là sự tồn tại của những con chữ “ăn thịt người”, ăn chính đồng loại.
 
Dệt mộng cái gì chứ, giúp bạn hủy mộng thì đúng hơn!
 
Có một màn hình quảng cáo rất lớn được treo ở trên cùng phía ngoài tường, mỗi ngày hoạt động mười tám giờ, phần lớn thời gian đều sắp xếp phát những video của nghệ sĩ đang hot dưới trướng.
 
Có hai mục đích, thứ nhất là để phô trương cho nghệ sĩ của mình, thứ hai là để hấp dẫn đầu tư và truyền tải đến công chúng rằng "Đến công ty chúng tôi bạn sẽ trở thành ngôi sao", cám dỗ những nghệ sĩ ngốc ngốc như Bùi Như Niệm đế để ký kết.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn nhớ mấy tháng trước, lúc Bùi Như Niệm đến công ty tham gia hoạt động giữa năm, trên màn hình lớn cho chiếu tuần tự những nghệ sĩ tham gia tuyển chọn idol được công ty đề cử.
 
Hai năm gần đây, thị trường tuyển chọn idol hồi sinh và trở thành con đường nổi tiếng nhanh nhất trong giới, tất cả những công ty lớn đều nhét nghệ sĩ nhà mình tham gia vào các cuộc thi tuyển chọn idol.
 
Có lần Quách Hân từng đề nghị Bùi Như Niệm tham gia tuyển chọn idol, cho dù hát nhảy không giỏi nhưng bằng vào khuôn mặt danh giá trời ban này thì tám mươi phần trăm đã có thể chiếm được một vị trí debut.
 
"Không không không! Em không được." Kẻ nhát gan Bùi Như Niệm từ chối dứt khoát.
 
Cô tự nhận mình không có thiên phú trở thành idol, năng lực chống chế tâm lý còn kém, không chịu nổi áp lực của các chương trình tuyển chọn idol.
 
Với lại...
 
Bản thân cô đã từng yêu đương, đó chẳng khác gì bê bối trong giới thần tượng cả.
 
Nếu lỡ như bị người nào đó đào ra được, chẳng phải sẽ sập nhà hay sao?
 
Kẻ mang "bê bối" Bùi Như Niệm không đành lòng phá rối fan của tuyển chọn idol, cô quyết đoán bỏ qua con đường tắt này khiến cho Quách Hân phàn nàn mỗi ngày.
 
"Em xem mấy người mà công ty đề cử vào tuyển chọn idol đi, điều kiện cũng không sánh bằng em nhưng bây giờ người ta đã debut rồi kìa. Nếu em tham gia có khi đã chiếm được Center." 

 
Ngày nay, sức cạnh tranh của những vị trí mũi nhọn quá kém, flop im hơi lặng tiếng. Công ty đập tiền vào nhưng không lấy vốn lại được, phải tức giận đổi đi mấy vị trí đó.
 
Bùi Như Niệm ngước mặt lên, trên màn hình đang treo đó đang phát ra một đoạn video quảng cáo quen thuộc.
 
Gương mặt thân quen trong màn hình khiến cô sợ đến hớp một ngụm khí lạnh.
 
"Khoan, công ty làm gì vậy?" Bùi Như Niệm trừng to mắt, biểu cảm hết sức kinh ngạc.
 
Mình cũng sắp chấm dứt hợp đồng với công ty rồi, tại sao công ty còn quảng cáo "Hôn nhân mô phỏng"?
 
Chẳng lẽ lãnh đạo chuyển sang làm nghề từ thiện rồi hả?
 
"Ồ, chị chưa nói với em à?" Quách Hân chỉ vào màn hình, nói sơ qua với cô: "Bắt đầu kể từ tháng trước, mỗi ngày công ty đều quảng cáo "Hôn nhân mô phỏng"."
 
"Bọn họ có điên không?" Quảng cáo show cho một nghệ sĩ sắp rời khỏi, có nghĩ như nào cũng thấy không bình thường.
 
"Không điên đâu, tư bản thông minh hơn em nghĩ." Chu Tư Ức búng tay, nói toạc ra: "Đang cọ nhiệt em đấy."
 
"Chính xác." Quách Hân gật đầu mạnh: "Em cũng biết mà, công ty chúng ta không bao giờ lăng xê những nghệ sĩ không thể nổi tiếng. Vậy nên, bây giờ em là nghệ sĩ hot nhất công ty đó. Trước kia tuy họ không quan tâm tới chương trình "Hôn nhân mô phỏng", nhưng dù sao nó cũng thuộc về tài nguyên của công ty, có quảng cáo cũng xem như hợp tình hợp lý. Điều quan trọng nhất là..."
 
Bùi Như Niệm chớp chớp mắt, hiếu kỳ hỏi: "Là cái gì?"
 
"Phát quảng cáo cho "Hôn nhân mô phỏng", có thể chiếu luôn hình ảnh Khanh Khả Ngôn, nhiệt của đỉnh lưu dại gì mà không cọ." Quách Hân đưa hai tay lên chắp thành một khung hình: "Em xem, video Khanh Khả Ngôn xuất hiện trên màn hình công ty, giống như anh ta là người phát ngôn cho công ty vậy, có thể đánh lừa được cả khối người."
 
Bùi Như Niệm lắc đầu: "Quá giả dối, vậy cũng có người tin sao?"
 
"Thật ra những người có hơi hiểu biết về giá cả thị trường thì sẽ không tin, nhưng lỡ như thì sao? Trên đời luôn luôn có những người ngốc nghếch mà." Quách Hân nhún vai: "Cho dù bọn họ biết Khanh Khả Ngôn không phải nghệ sĩ dưới trướng công ty, nhưng xem video có thể tạo ra ảo tưởng rằng "ký hợp đồng là có thể hợp tác với Khanh Khả Ngôn", sự phồn hoa giả dối mà thôi."
 
"Sự thật giả dối." Chu Tư Ức hạ cằm, hào hứng đóng góp bình luận: "Giới giải trí chính là như vậy sao? Thích thật ấy."
 
Quách Hân nhân tiện hỏi: "Anh cũng muốn gia nhập vào giới giải trí à?"
 
"Muốn chứ." Chu Tư Ức trả lời hớn hở.
 
"Uầy..." Bùi Như Niệm sợ Chu Tư Ức nói lung tung nên vội cản anh nói sang chuyện khác: "Chúng ta đừng lề mề nữa, mau vào thôi."
 
"À à, sắp hết giờ làm việc rồi."
 
Bùi Như Niệm đến để bàn việc hủy hợp đồng nên còn cố ý mang hợp đồng gốc theo.

 
Bùi Như Niệm bước vào công ty, giải thích tình huống với quầy lễ tân chịu trách nhiệm đăng ký và liên hệ lãnh đạo.
 
Cô gái ngồi ở quầy lễ tân không thèm ngẩng đầu, kêu cô đến bộ phận nhân sự để giải quyết.
 
"Cảm ơn." Bùi Như Niệm không ngờ quá trình lại thuận lợi như vậy, cô cầm hợp đồng chuẩn bị tìm đến bộ phận nhân sự.
 
Chỉ mới đi được vài bước, có một nhân viên đi tới và thấy cô nên hét to: "Bùi Như Niệm!"
 
Cô gái lễ tân bị giật mình, nhìn sang mới phát hiện người kia chính là Bùi Như Niệm mà lãnh đạo đã nhắc đến nhiều lần.
 
Vài ngày gần đây, công ty bận bịu sắp điên vì Bùi Như Niệm, lãnh đạo cứ ba ngày lại nổi cáu mất hai lần, làm hại mọi người phải tăng ca cả ngày.
 
Dần dần, các nhân viên trong công ty mặc định rằng: Bùi Như Niệm là một người phụ nữ ác độc, thủ đoạn tày trời, khó ưa.
 
Vừa rồi Bùi Như Niệm nói chuyện lịch sự, ngữ điệu dịu dàng, người lễ tân vốn đang buồn ngủ nên không nghĩ người đó là đầu sỏ làm rối ren công ty đến nghiêng trời lệch đất.
 
"Đúng, là tôi." Bùi Như Niệm quan sát đối phương, hỏi phòng hờ: "Có chuyện gì không?"
 
"Lãnh đạo chờ cô mấy ngày nay, cuối cùng cô cũng đến." Người nhân viên kia chỉ hướng trên lầu: "Giám đốc Khương nói, cô cứ đến văn phòng của ông ấy để đàm phán hợp đồng."
 
"Ồ?" Từ khi ký hợp đồng đến nay Bùi Như Niệm chưa bao giờ được nói chuyện với ông chủ, cô kinh ngạc nói nhỏ: "Nhưng vừa rồi cô gái kia bảo tôi đến bộ phận nhân sự để giải quyết hợp đồng..."
 
"Xin lỗi, xin lỗi, khi nãy là sơ suất của tôi." Cô gái tiếp tân vội ra mặt xin lỗi: "Đúng là giám đốc Khương đã thông báo để cô đến thẳng phòng làm việc của ông ấy."
 
"Đi thì đi." Chu Tư Ức đẩy gọng kính, kiêu ngạo mà nói: "Nếu em không nói chuyện với ông chủ, vậy anh tới đây là rất không cần thiết."
 
"Niệm Niệm, thôi vùng vẫy đi." Quách Hân vỗ vai cô, thở dài: "Em nghĩ cũng đủ biết mà, làm gì mà thuận lợi như vậy."
 
"Được rồi, cảm ơn cô." Bùi Như Niệm thở thật dài, cam chịu số phận của mình và bước vào thang máy dẫn đến phiên xét xử.
 
Đến khi cô đi thật xa, hai nhân viên phía sau lưng cô vẫn còn đang nghị luận.
 
"Sao cô lại để cho Bùi Như Niệm tự giải quyết hợp đồng như vậy? Nếu ông chủ biết được chắc chắn sẽ không để yên cho cô!"
 
"Tôi không biết đó là cô ấy, bởi lẽ vóc người quá xinh, giọng cũng dễ nghe nữa."
 
"Đúng vậy, thảo nào cô ta lại nổi như vậy, ông chủ đang làm trăm phương ngàn kế để giữ cô ta ở lại..."

 
Mấy phút sau, thang máy dừng ở tầng hai mươi.
 
"Ding dong..."
 
Cửa thang máy mở ra.
 
Bùi Như Niệm ôm ngực, cảm giác trái tim đập rất nhanh.
 
Từ bé cô đã được cưng chiều, những người xung quanh đều chiều chuộng cô. Trước kia, tuy bị công ty chèn ép nhưng cô chưa bao giờ thấy được thái độ của sếp lớn.
 
Đừng nói là thái độ, ngay cả cơ hội gặp mặt cũng rất ít.
 
Ai có ngờ, lần đầu tiên gặp mặt là để bàn chuyện hủy hợp đồng.
 
"Em có hơi sợ..." Bùi Như Niệm hồi hộp nói.
 
"Sợ cái gì?" Chu Tư Ức chỉ cảm thấy rất khó hiểu.
 
Chỉ là giám đốc của một công ty cỏn con thôi, có khủng bố bằng quý bà Bùi Thục Lễ hay không? Tuy Chu Tư Ức đã bị xã hội dập gần mười năm rồi, nhưng định nghĩa sợ trong đầu vẫn chỉ là mẹ nhà mình.
 
Bùi Như Niệm còn nghiêm túc cho ví dụ: "Tựa như lúc học cấp ba bị giáo viên gọi lên bảng trả bài."
 
"Phụt..." Chu Tư Ức vốn không muốn cười nhạo em gái, kết quả thì lại cười rất lớn tiếng là khác.
 
Em gái ngốc này đúng là được bảo bọc quá kín kẽ, nhắc tới sợ thì cũng chỉ có thể nghĩ đến tình huống nhỏ như vậy thôi.
 
Quách Hân cũng thấy xấu hổ thay nghệ sĩ nhà mình, ngón chân co quắp xuống đất, xém tí đã móc được ba phòng hai sảnh.
 
Cuối cùng, Bùi Như Niệm đang sợ hãi thì bị anh trai thân của mình xô đẩy, cưỡng ép bước vào trong văn phòng của giám đốc Khương.
 
Đẩy cửa ra, cô ngửi được mùi thuốc lá nên vô thức lùi lại nửa bước.
 
Bùi Như Niệm rất được nuông chiều, một xíu khói cũng không chịu được. Lúc cấp ba, Chu Tư Ức lén hút thuốc, kết quả thì làm Bùi Như Niệm bị sặc và ho khan. Sau đó còn bị cha mẹ thay phiên nhau dạy dỗ cho thông não, xong rồi hoàn toàn từ bỏ ni-cô-tin.
 
Để ý thấy biểu cảm của em gái, Chu Tư Ức nghênh ngang bước vào phòng làm việc rồi đi thẳng đến phía sau bàn làm việc, mở cửa sổ, còn bật thêm chế độ hút khí của điều hòa.
 
Người ngồi vững vàng sau bàn làm việc, mang danh lãnh đạo kiêu căng sợ hoảng hồn, tức giận hỏi anh là ai.
 
"Tôi là ba của ông." Chu Tư Ức kéo kính râm và liếc ông ta một cái: "Muốn đàm phán với người khác thì ít nhất phải thể hiện sự tôn trọng. Ông kính tôi một thước, tôi kính ông một trượng. Ông để tôi thấy bản mặt này, tôi phải bắt ông quỳ xuống gọi một tiếng ba."
 
Khí thế của anh ấy rất hung hăng, rất có dáng dấp của một đại ca trường trung học đến để hù dọa giám đốc Khương.
 
Tuổi của Bùi Như Niệm không chênh lệch nhiều với anh trai mình, từ nhỏ hai người đã học cùng trường, cô cách anh hai khối lớp.
 
Thế nên cô biết rõ, trong mắt người ngoài anh ấy là một boss Tiểu Chu trầm ổn khiêm nhường xứng danh phú nhị đại, nhưng lúc còn đi học thì đúng là trùm trường thật.

 
Thời trung học, có một bạn nam trong trường tỏ tình với Bùi Như Niệm, sau khi bị cô từ chối thì tức giận tuyên bố muốn "xử cô". Chu Tư Ức biết được chuyện này nên đánh đối phương đến nằm viện.
 
Cha mẹ nhà họ Bùi chưa bao giờ bao che cho tính cách con cái. Khi nhận được thông báo của trường, Bùi Thục Lễ điềm tĩnh bắt con trai xin lỗi, còn khoan dung cho phụ huynh kia nói móc, nói cái gì mà tố chất của loại phú nhị đại cũng chỉ có vậy.
 
Bùi Như Niệm không muốn cha mẹ và anh trai phải chịu uất ức, cô đã kể lại những chuyện xảy ra. Bùi Thục Lễ biết chuyện, trực tiếp đưa một tờ đơn của luật sư cho bên kia, bức ép bạn nam đến bị đuổi học.
 
Từ đó về sau, boss Tiểu Chu cầm chắc cái danh "trùm trường", còn chiêu dụ thêm rất nhiều đàn em, quả thật là oai phong được vài năm.
 
Giám đốc Khương bị khí thế trường học của Chu Tư Ức dọa đến nói lắp, chỉ mong anh ấy mau tránh xa ra.
 
"Được." Chu Tư Ức lưu manh: "Làm cho xong thủ tục hủy hợp đồng đi, xong rồi chúng tôi lập tức đi ngay."
 
"Hủy hợp đồng cái gì? Không thể nào!" Giám đốc Khương bực bội nói: "Bùi Như Niệm vẫn còn trong thời hạn hợp đồng mà tự ý nhận hoạt động ngoài không hề thông báo với công ty, chúng tôi từ chối hủy hợp đồng."
 
"Ông chắc chứ?"
 
"Đương nhiên, không thương lượng!" Giám đốc Khương nhìn sang Bùi Như Niệm phía ngoài cửa, định dùng lí do thoái thác của hai năm trước để lừa gạt cô: "Tôi khuyên cô nên nhận rõ sự thật. Công ty chúng tôi là công ty lớn với quy mô nhất nhì trong giới, nếu cô tiếp tục gia hạn hợp đồng..."
 
"Ngậm miệng lại." Chu Tư Ức nghe không lọt tai: "Một công ty rẻ rách mà còn nói phét không biết ngượng."
 
"Ha ha ha!" Quách Hân không nể mặt cười ra tiếng.
 
Bùi Như Niệm miễn cưỡng duy trì vẻ ngoài lịch thiệp của mình, khó khăn lắm mới nén cười được.
 
"Xin lỗi, tôi không có ý định gia hạn hợp đồng." Bùi Như Niệm xác nhận lại với giám đốc Khương: "Hợp đồng của tôi không thể hủy bỏ theo quy trình bình thường được sao?"
 
"Không được, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!" Giám đốc Khương nói lớn.
 
"OK, hòa giải kín thất bại." Chu Tư Ức quay đầu: "Ghi lại hết chưa?"
 
Bùi Như Niệm cầm bút ghi âm ra, gật đầu.
 
"Vậy em đi trước đi, nhớ đóng cửa lại."
 
"Được." Bùi Như Niệm khó chịu mùi thuốc lá nên chuồn còn nhanh hơn thỏ.
 
Cửa phòng đóng, Chu Tư Ức tháo kính râm, nhìn ông ta từ trên cao với nửa con mắt.
 
Giám đốc Khương nhìn rõ được gương mặt anh, cuối cùng cũng nhận ra đây là  phú nhị đại rất có sức ảnh hưởng trong giới kinh doanh, chợt để lộ ra biểu cảm hoảng sợ.
 
"Vừa rồi không có lừa ông, tôi thật sự là ba của ông đấy." Chu Tư Ức mím môi dưới, ngả ngớn nói: "Tôi đã chừa cho công ty quèn của mấy người một con đường lui, là mấy người không đi, vậy chỉ có thể đi đường hoàng tuyền thôi."
 
Anh ấy xoay người và phất tay, giọng điệu tương đối vui thích: "Chuẩn bị tiền bồi thường đi, gặp nhau ở tòa ha..."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui