Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Liêu Đình Nhạn giả chết lại làm nũng, rốt cuộc dỗ tổ tông ở trạng thái nửa điên cuồng thả lỏng xuống.

hắn dùng ánh mắt siêu đáng sợ nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, động động mày nhỏ đến không thể phát hiện, sau đó cúi người bế nàng lên. Liêu Đình Nhạn biết, đây là hắn từ bỏ ép mình tự tay báo thù, nàng cũng thả lỏng hơn, đặt tay lên bụng nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh. Đau là thật sự đau, không phải giả vờ.

Ở thế giới này, có lẽ một ngày nào đó bị ép đến bất đắc dĩ, bị buộc đến tuyệt cảnh, vì tự bảo vệ mình, nàng sẽ động thủ giết người, nhưng hiện tại dưới tình huống này, túm tay nàng bức nàng giết, nàng sẽ không nghe.

Đương nhiên, chủ yếu là bởi vì hiện tại người bức nàng hẳn có thể xem như có quan hệ tương đối thân mật, nàng rõ ràng đối phương sẽ không thật sự thương tổn mình, cho nên không sợ hãi, còn dám làm nũng.

Tuy rằng nghiệp vụ không thuần thục, tốt xấu cũng vẫn hữu dụng.

Tư Mã Tiêu bế Liêu Đình Nhạn lên, đi đến trước người Nguyệt Sơ Hồi, Nguyệt Sơ Hồi càng thêm sợ hãi, khóc kêu lên: “Buông tha ta! Đừng giết ta, ta là thiếu cung chủ Nguyệt Cung, chỉ cần ngươi thả ta, mẫu thân ta sẽ cho ngươi rất nhiều bảo vật trân quý, công pháp thiên giai, linh khí còn có linh đan, cái gì đều có thể!”

Nàng bị Tư Mã Tiêu cố định tại chỗ, không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn tử vong buông xuống, hỏng mất mà khóc lớn. Nhiều năm như vậy, nàng có được thân phận tôn quý, sống vô ưu vô lự, được mọi người nâng lên đỉnh đầu, dù thế nào cũng không nghĩ đến, đơn giản là vì mình cáu kỉnh thu thập một nữ nhân thân phận không cao, sẽ đưa tới họa sát thân.

Đến bây giờ, nàng còn không biết hai người trước mặt này đến tột cùng là ai.

Tư Mã Tiêu không có ý định nhiều lời, lạnh nhạt nâng chân đạp lên mặt Nguyệt Sơ Hồi.

Nguyệt Sơ Hồi kêu thảm thiết một tiếng, càng thêm dồn dập khóc kêu: “Nếu các ngươi giết ta, chính là đối nghịch với Nguyệt Cung, mẫu thân ta tuyệt đối sẽ không thiện bãi cam hưu, chỉ cần bây giờ các ngươi buông tha ta, ta đều sẽ bỏ qua mọi chuyện, còn cho các ngươi thân phận danh vọng…… Vĩnh, Vĩnh Lệnh Xuân phải không, ngươi giúp ta cầu tình, ta bảo mẫu thân giúp Dạ Du Cung!”

Liêu Đình Nhạn chôn mặt vào ngực Tư Mã Tiêu, không định nhìn hiện trường huyết tinh.

Nàng chỉ không chịu động thủ giết người, nói tiếp cho dù nàng không thích ứng pháp tắc thế giới này, nhưng không thể áp dụng tiêu chuẩn của mình can thiệp vào hành vi của những người khác. Lại nói, nàng bây giờ tính là ở trận doanh vai ác, sao lại giúp người hại mình cầu tình, chuyện xa gần thân sơ này trong lòng nàng đã xác định rõ rồi.

“Phụt.”

Như là tiếng đạp vỡ dưa hấu, còn có một chút tiếng nước dính nhớp.

Tư Mã Tiêu một chân đạp vỡ cái đầu mỹ lệ của Nguyệt Sơ Hồi, ngay cả thần hồn phiêu tán ra cũng đồng loạt bị đạp vỡ.

Liêu Đình Nhạn vẫn không nhúc nhích, bị hắn ôm rời khỏi cung điện Vân Đài. trên đường, nàng cũng không ngẩng đầu nhìn chung quanh, bởi vì bên này đều là một mảnh hiện trường huyết tinh, xem nhiều một lần phỏng chừng buổi tối sẽ phải gặp ác mộng.


Đại Hắc Xà ở bên ngoài, đối diện thi thể đầy đất mà mặt ủ mày chau. không biết một con rắn làm thế nào biểu hiện “mặt ủ mày chau”, tóm lại nó đối diện với những thi thể đó, giương rộng miệng, do do dự dự.

Nó ở Tam Thánh sơn, bị Tư Mã Tiêu nuôi lâu rồi, chính là cái thùng rác phải phụ trách ăn hết thi thể để bảo trì hoàn cảnh vệ sinh sạch sẽ cho chủ nhân cư trú, cho nên dưỡng thành thói quen nhìn thấy thi thể liền chủ động đi tới nuốt hết.

Trước kia không có thức ăn khác còn chưa tính, nhưng đi theo Liêu Đình Nhạn được đút đồ ăn ngon như vậy, loại nào cũng ngon hơn thi thể, nó thật sự rất ghét bỏ ‘ rác rưởi ’ này, bây giờ thật không quá muốn ăn.

Nhưng mà không ăn, nó lại sợ chủ nhân phát giận. Vừa trì hoãn là trì hoãn đến lúc Tư Mã Tiêu dẫn người trở về.

Đại Hắc Xà ngửi được hơi thở quen thuộc đáng sợ của chủ nhân, lập tức túng quẫn, mở miệng rộng ra chuẩn bị nuốt thi thể.

Tư Mã Tiêu thấy, mắng một câu: “Cái đồ vật bẩn thỉu gì cũng ăn, ngậm miệng.”

Đại Hắc Xà: “……” Trước kia người cũng không nói như vậy, xà xà thật ủy khuất à.

Nhưng mà không cần ăn thi thể nữa, thật vui vẻ.

Liêu Đình Nhạn được như ý nguyện đi tắm rồi về nằm trên giường lớn mềm mại của mình, cảm giác đau đớn trong thân thể đã giảm bớt vài phần. Lúc nàng tắm, Tư Mã Tiêu biến mất đã trở lại, thời gian ngắn như vậy, không biết hắn đi bảo khố nhà nào một vòng, mang theo chút đan dược trở về.

Đại lão này tiến vào bảo khố Canh Thần Tiên Phủ, giống như là tiến vào hậu viện nhà mình, qua lại tự nhiên, Liêu Đình Nhạn ăn hai viên đan dược màu trắng hắn lấy ra, cảm thấy thân thể ấm dào dạt, chỗ vết thương bị linh lực hệ lôi ứ trệ được hóa giải tản ra.

Đây là một tu sĩ Hóa Thần kỳ hệ lôi để lại vết thương, bởi vì Nguyệt Sơ Hồi cảm thấy nàng không chịu dạy dỗ, cho tu sĩ đó dùng roi dài hệ lôi đánh nàng, tên kia vì dỗ tiểu công chúa vui vẻ, còn cố ý đẩy linh lực hệ lôi bạo liệt vào vết thương, đau đến nàng thiếu chút nữa ngất xỉu đi.

Tay Tư Mã Tiêu ấn lên vết thương, chậm rãi di động. Tay hắn lạnh, những theo động tác của hắn, tia linh lực hệ lôi còn lại đang tàn sát bừa bãi khắp nơi cũng bị hắn dẫn ra, linh mạch dễ chịu hơn rất nhiều, lại có dược lực giảm bớt, chỗ tổn hại bắt đầu chậm rãi được chữa trị.

Linh lực bị chặn cũng chậm rãi lưu động, tự động chữa trị thân thể bị hao tổn. Còn một vết thương tương đối nghiêm trọng chính là ở bụng, do một tu sĩ thuộc hệ thổ bên người Nguyệt Sơ Hồi đá ra.

Tu sĩ thấp lè tè mập mạp đá người siêu đau, nếu nàng không phải tu vi Hóa Thần, phỏng chừng có thể trực tiếp bị hắn đá đến vỡ bụng rồi, bất quá hiện tại cũng không tốt chỗ nào, tạng phủ bị thương, trên bụng có một vết xanh đen, không biết có phải mập mạp kia dùng năng lực gì đặc thù hay không, nhìn đặc biệt đáng sợ, vẫn luôn đau buốt.

Tư Mã Tiêu vén áo trên bụng nàng lên nhìn vết thương, biểu tình khó coi, âm thanh lạnh lùng nói: “Mới vừa rồi xử lý quá đơn giản, sớm biết mấy thứ đó làm cho nàng bị thương nặng như vậy, nên làm cho bọn họ chết thảm hại hơn.”

Liêu Đình Nhạn: “……” Còn muốn chết thảm đến thế nào? Mấy vị nhân huynh đó chết còn chưa đủ thảm sao? Cái khác không nói, tu sĩ hệ lôi kia, lão nhân gia ngài dùng bạo lôi rót từ đỉnh đầu hắn vào, não và linh mạch người ta cùng vỡ nát, tu sĩ thổ kia, tư duy bị xé rách, bụng cũng bị phá tan, ruột lôi ra một đoạn thật dài, dùng để siết chết huynh đệ hắn.


“Ọe.” không thể hồi tưởng, muốn nôn.

hiện tại, Tư Mã Tiêu dùng đôi tay móc bụng người ta, mềm nhẹ vuốt ve bụng nàng, nàng đều cảm thấy dựng cả tóc, sợ hắn luẩn quẩn trong lòng cho nàng một trảo hắc hổ đào tâm. Lúc trước hắn tức điên còn nói muốn giết nàng, hiện giờ nhìn qua cũng thực tức giận, thật sự rất có khả năng móc bụng nàng ra.

Hơn nữa lúc trước hắn xé bụng người ta còn cười, hiện tại sờ bụng nàng, sắc mặt so với lúc đó càng khó nhìn.

Đại khái cảm nhận được nàng khẩn trương, Tư Mã Tiêu nheo nheo mắt, bàn tay to đặt lên bụng nàng, ngón tay sờ dọc theo miệng vết thương, cúi người hỏi nàng: “Sợ hãi?”

Cảm giác đây là vấn đề nói thật ra liền sẽ toi mạng, nếu tổ tông không dùng BUFF nói thật, tức là tỏ vẻ cho phép dùng lời nói dối cầu sinh trong tuyệt cảnh, vì thế Liêu Đình Nhạn nói: “không sợ.”

Tư Mã Tiêu: “Giờ nàng còn không biết sợ.”

hắn nói những lời này, ngữ khí thực bình tĩnh, bình tĩnh đến làm người ta sợ hãi. Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, ta lựa chọn sai rồi?!

Tư Mã Tiêu một tay đỡ mặt nàng, sờ soạng vết thương trên mặt nàng, “Nàng hẳn là phải chịu chút trừng phạt.”

Liêu Đình Nhạn: “……???!” Ta làm sai cái gì mà phải chịu trừng phạt?

Trừng phạt gì? thật muốn moi bụng sao? Đừng mà, moi xong lại giúp ta chữa còn không phải là chàng sao. Liêu Đình Nhạn khẩn trương bịt kín bụng mình, lại bị lột bỏ quần áo.

Trong nhất thời, tâm tình Liêu Đình Nhạn thế nhưng có chút phức tạp. Chàng đã có ý tứ ‘ trừng phạt ’ này thì sao không nói sớm, khiến cho ta khẩn trương như vậy.

Tư Mã Tiêu: “Hình như nàng không có ý tứ giãy giụa.”

Liêu Đình Nhạn: “A? Nếu chàng có yêu cầu về phương diện này, ta thử xem sao.”

Nàng có lệ vặn vẹo hai cái nói: “không cần như vậy, mau dừng tay.”

Tư Mã Tiêu đang bạo nộ, thiếu chút nữa bị nàng chọc cười, nhưng sắc mặt hắn vặn vẹo một chút, nhịn trở về, nhéo mặt nàng, “không được chọc ta cười.”


Liêu Đình Nhạn: Ai biết điểm cười thanh kỳ của chàng mọc lên ở nơi nào, người này thật sự rất khó hầu hạ, chàng có biết không?

Tư Mã Tiêu: “không được giãy giụa.”

Lúc hắn cúi đầu hôn vết thương trên bụng nàng, Liêu Đình Nhạn vẫn nhịn không được giãy giụa, cảm giác quá kỳ quái, nhưng eo bị người ta siết ở trong tay, tránh không được.

“Mặt nàng thực hồng.” Tư Mã Tiêu ngẩng đầu, dùng ngón cái cọ mặt nàng một chút, cúi xuống hôn nàng.

Nam nhân này thực hung tàn, nhưng động tác có ôn nhu lưu luyến hoàn toàn bất đồng với tính cách của hắn.

Bất quá, Liêu Đình Nhạn hiểu ra vì sao hắn nói loại sự tình này là trừng phạt.

“Nam nhân nhà Tư Mã các người làm loại chuyện đó, nhà gái đều phải chịu tội thế này sao!” Liêu Đình Nhạn thật sự nhịn không được khóc lóc gào to ra, ôm lấy cổ Tư Mã Tiêu, véo vai hắn, túm tóc hắn.

Làn da toàn thân nàng đều đỏ, cảm giác giống như lửa đốt, khó chịu đến mức nàng dùng đầu đâm cằm Tư Mã Tiêu, thần trí không rõ khóc ra: “Ta sắp bị thiêu chết!”

Tư Mã thị ít khi cùng người ngoài kết hợp, một nguyên nhân trong đó cũng là vì trong cơ thể bọn họ linh huyết Phụng Sơn mang theo hơi thở linh hỏa, sẽ làm người ngoại tộc rất khó chịu. Đặc biệt là lần đầu tiên, nói là ‘ trừng phạt ’ tuyệt không quá. Tư Mã Tiêu còn là người uẩn dưỡng linh hỏa, nếu Liêu Đình Nhạn không phải từng uống nhiều máu của hắn như vậy, hôm nay tuyệt đối không chịu nổi cảm giác linh hỏa thiêu đốt.

Nhưng cảm giác này, Tư Mã Tiêu đã phải thừa nhận nhiều năm qua, ngày ngày đêm đêm.

“Vốn không muốn làm nàng khó chịu như vậy, nhưng nàng làm ta không cao hứng, cho nên lúc này nàng cần phải chịu, biết không.” hắn hôn hôn đầu Liêu Đình Nhạn đã hồng toàn bộ, ách giọng nói.

Liêu Đình Nhạn khó chịu mà thít chặt cổ hắn, chuẩn bị siết hắn chết ở trên người mình, giống như không nghe thấy hắn nói.

Tư Mã Tiêu cắn mặt nàng một ngụm, lại liếm huyết châu tràn ra từ vết thương, như là con thú thành niên trấn an thú con bị thương, lại khắc chế không được hung tính của mình, chỉ muốn gia tăng thêm đau đớn cho nàng.

hắn đẩy tóc mái bên mặt Liêu Đình Nhạn ra, dán lên mặt nàng.

Tri kỷ không phải lần đầu tiên, nhưng tự thể nghiệm cùng với tri kỷ thì vẫn là lần đầu tiên, Liêu Đình Nhạn quả thực bị cuộc chơi siêu cao cấp này của hắn làm cho choáng váng.

“không cần sợ, có ta ở nơi này, sẽ không còn bất kì kẻ nào có thể tổn thương nàng.”

“Đau đớn như vậy, về sau cũng sẽ không có nữa.”

“Khóc lóc kể lể với ta, không được chịu đựng.”

“Nàng không được làm ta cảm thấy đau đớn nữa.”


Tư Mã Tiêu có thù tất báo, toàn bộ những người làm hắn thống khổ, hắn đều sẽ động thủ giết chết, nhưng Liêu Đình Nhạn cũng làm hắn thống khổ, hắn lại không thể giết chết nàng, chỉ có thể chịu đựng đau đớn nàng mang đến.

Cỡ nào khiến cho người ta tức giận.

“Nếu có lần tiếp theo, ta liền giết nàng.” Có thể đem câu uy hiếp giết người nói ra như là lời âu yếm, thẳng nam Tư Mã Tiêu này thật là tuyệt.

Liêu Đình Nhạn cảm nhận được từ trong thần hồn giao hòa truyền đạt ra ý tưởng nội tâm chân thật của hắn, nàng run bần bật. Đại lão, hóa ra chàng nói thật sao.

Nhưng mà, không chỉ không sợ hãi, còn có chút chua xót.

Nàng nhớ lúc trước đi học, lão sư từng giảng những ‘ di chứng ’ tri kỷ. Cảm tình càng tốt, càng thích đối phương, vậy thì “Thương ở trên thân nàng, đau ở trong lòng ta” cũng không phải chỉ là một câu nói, mà là tồn tại chân thật. Nếu không, vì sao những đạo lữ yêu nhau nhiều năm làm bạn, sau khi ái nhân chết đi, sẽ lựa chọn kết thúc sinh mệnh.

Đồng sinh cộng tử không phải cơ chế cưỡng chế, mà là tình đến chỗ sâu, không muốn sống một mình.

Bất tri bất giác nàng càng ngày càng ỷ lại Tư Mã Tiêu, phần cảm tình này là ảnh hưởng lẫn nhau, nàng cũng không biết đến tột cùng mình ảnh hưởng Tư Mã Tiêu nhiều hơn, hay là Tư Mã Tiêu ảnh hưởng mình nhiều hơn.

Tình yêu ở trong lòng nở hoa, mỗi một lần thần hồn giao hòa đều là một trận mưa ngọt, cho nên vẫn luôn tràn đầy ra bên ngoài.

Tư duy Liêu Đình Nhạn từ trước là một mảnh trời xanh xa xưa, không biết khi nào lại có những bụi hoa lớn. Thần hồn Tư Mã Tiêu đến tư duy nàng nghỉ ngơi, thích nhất dừng ở dưới bụi hoa.

Tư duy Tư Mã Tiêu là một mảnh đất khô cằn, nhưng không biết khi nào xuất hiện một mảnh đất sạch sẽ, nơi đó không có nghiệp hỏa màu đỏ, không có đất khô cằn cháy đen, mà mọc lên một bụi hoa, hưởng thụ một ánh mặt trời duy nhất.

Sau khi Liêu Đình Nhạn hôn mê, Tư Mã Tiêu sờ sờ nhiệt độ trên trán nàng.

Bên trong thân thể của nàng đang phát sinh thay đổi, từ đây thân thể của nàng sẽ càng đặc thù hơn tu sĩ bình thường, về sau nếu bị thương, nàng sẽ khôi phục rất nhanh.

Lại nói tiếp cũng thú vị, huyết mạch tộc Tư Mã càng cường đại, thân thể bị thương càng khó khép lại, lại có thể cho người khác năng lực nhanh chóng khép lại vết thương.

Tư Mã Tiêu gỡ lồng sắt nhốt gà núi treo ở bên ngoài, đổ hai con gà ra, làm cho bọn họ biến trở về hình người.

Huynh muội Vĩnh Lệnh Xuân và Vĩnh thì Tưu hai người sẽ về lại thân phận bọn họ, sẽ không nhớ rõ trong khoảng thời gian này đã xảy ra cái gì, còn hành tích của hắn và Liêu Đình Nhạn lại bị vùi lấp ở chỗ này.

Bọn họ cần phải rời khỏi đây.

Editor: WTF?!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui