Bên hồ là một bãi cát trắng như tuyết, phía trên còn có rất nhiều hoa nhỏ màu trắng nở linh tinh, vừa thấy giống như là tuyết trên đất, hồ không lớn, mực nước bên bờ đặc biệt thấp, ước chừng chỉ tới cẳng chân. Đáy hồ cũng là cát trắng, hơn nữa hồ nước thanh triệt, thấy rõ những con cá nhỏ màu lam băng nửa trong suốt bơi lội bên trong.
Liêu Đình Nhạn đứng ở đó, nửa ngày không có động tĩnh, Tư Mã Tiêu nhướn mày, kỳ quái nói: “Nàng không đi sờ cá?”
Sờ cá? Liêu Đình Nhạn bây giờ muốn bốc một nắm cát nhét vào cổ áo tổ tông này.
“Ta không đi.” Nàng nói. Ngữ khí cứng rắn.
So với nàng càng cứng hơn, thẳng nam sư tổ Tư Mã Tiêu tiến lên, từ trong hồ bắt ra một con cá, đặt trước mặt nàng: “Sờ đi.”
hắn đầy mặt viết ‘ Nàng thật là quá lười, thích sờ cá còn phải để người khác bắt đưa đến tận tay mới bằng lòng sờ ’. Liêu Đình Nhạn cho hắn thấy ‘ tinh thần toả sáng ’, bắt lấy con cá nhỏ vẫn còn đang nhúc nhích muốn ném vào vũng nước.
Tư Mã Tiêu: “Nghe nói loại cá băng lam này ăn vào mỹ dung dưỡng nhan.”
Liêu Đình Nhạn thu tay, quyết định không giận chó đánh mèo với cá nhỏ vô tội, dù sao cũng là Tư Mã Tiêu gây nghiệt, không thể liên lụy đến cá nhỏ có thể mỹ dung dưỡng nhan này.
Tư Mã Tiêu: “Nếu nàng sờ xong rồi, còn có thể nướng ăn.” Liêu Đình Nhạn có thể ăn còn có thể ngủ, Tư Mã Tiêu đã hiểu biết khắc sâu.
Liêu Đình Nhạn: “Cứ nướng tại đây?” Lúc bọn họ tiến vào có nhiều thủ vệ như vậy, hiển nhiên nơi này không đơn giản, nghênh ngang tới sờ cá của người ta cũng thôi, còn nướng cá tại chỗ, vậy cũng quá phản nghịch.
Tư Mã Tiêu chính là phản nghịch như vậy.
Liêu Đình Nhạn gắng sức chế tạo mình thành Doraemon, nghĩ muốn cái gì đều có thể lấy ra tại chỗ, cho nên nàng vừa nói thế này không tốt lắm đâu, vừa từ không gian của mình lấy ra cái giá nướng BBQ.
Cái giá BBQ này không quá giống đồ hiện đại, lúc trước trong một quán ăn nàng nhìn thấy lão bản nương làm thịt nướng, cảm thấy công cụ tự chế này thực không tồi, cho người đi mua, còn đặt làm vài bộ, là vì thời khắc muốn ăn cơm dã ngoại thế này.
“một con cá quá ít.” Liêu Đình Nhạn ước lượng con cá nhỏ linh khí nồng đậm no đủ trong tay mình, cảm thấy còn chưa đủ cho mình cắn hai miếng, khó được lúc nàng muốn chủ động ra tay làm đồ ăn, không thể không có mặt mũi như vậy.
Lúc này không cần Tư Mã Tiêu nói, nàng tự động xuống nước mò cá, còn Tư Mã Tiêu, hắn hoàn toàn không có ý tứ hỗ trợ, ngồi ở trên đệm mềm Liêu Đình Nhạn lấy ra, người đã nằm liệt xuống, giống một gã ăn cơm mềm.
Liêu Đình Nhạn cũng không quản hắn, dù sao Tư Mã Tiêu không ăn cái gì, cá đều là tự nàng ăn, tự mình bắt cũng không có gì. Vốn dĩ nàng cho rằng, lấy tu vi Hóa Thần kỳ bắt mấy con cá nhỏ thì dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng xuống nước mười phút, nàng cũng không bắt được cái gì, không khỏi bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Chúng nó có thể chạy trốn dưới tay nàng, đó thật là cá sao? Chúng nó thật sự không biết thuật thuấn di gì đó sao? một khắc trước cá nhỏ còn nhàn nhã bơi lội ở trước mắt, chớp mắt đã có thể biến mất vô tung vô ảnh, vừa rồi Tư Mã Tiêu bắt được như thế nào?
Nàng đã dùng đến toàn bộ thuật pháp có thể nghĩ đến, nhưng vẫn vô dụng, cũng không thể vận dụng thuật pháp lôi hệ rất lợi hại giật chết cá, nếu không làm ra động tĩnh lớn chẳng phải sẽ đưa tới rất nhiều thủ vệ.
Liêu Đình Nhạn tay không trở về, yên lặng nằm xuống bên Tư Mã Tiêu, bày ra tư thế giống hệt con cá nằm lẻ loi trên giá nướng BBQ.
Tư Mã Tiêu: “……”
Liêu Đình Nhạn: “……”
Tuy rằng bề ngoài hai người đều bảo trì trầm mặc, nhưng trên thực tế Liêu Đình Nhạn trong đầu đang dõng dạc hùng hồn lặp lại một câu: “Ai có thể bắt được thật nhiều cá cho ta, chính là nam nhân tốt nhất trên thế giới, ta siêu thích siêu sùng bái, nam nhân biết bắt cá quá soái, làm cho người ta có cảm giác an toàn, thật sự, cá thật khó bắt, có thể bắt được đều là siêu tuyệt lợi hại.”
Tư Mã Tiêu ấn cái trán, ngồi dậy, đi về phía bờ hồ.
Liêu Đình Nhạn cũng nhanh chóng ngồi lên, chờ đợi ở bên cạnh giá nướng BBQ, lúc Tư Mã Tiêu mang theo một chuỗi cá dài trở về, Liêu Đình Nhạn còn ra dáng ra hình đưa cho hắn một cái khăn trắng, ân cần nói: “Vất vả vất vả, tới lau mồ hôi.”
Căn bản không có mồ hôi Tư Mã Tiêu tiếp nhận cái khăn lông lau lau tay, chỉ huy: “không cần nướng hết, nấu cho ta bát canh.”
Liêu Đình Nhạn: “Gì? Chàng muốn ăn?!”
Tư Mã Tiêu: “Ta bắt cá, ta không thể ăn?”
Liêu Đình Nhạn: “Có thể, có thể, có thể.”
Lúc Liêu Đình Nhạn xử lý cá, nghĩ thầm là tổ tông không thích ăn cái gì đã mở tôn khẩu đòi ăn, vậy cá này có thể mỹ dung dưỡng nhan sao? không phải! Là tình yêu a!
không nghĩ tới hắn lại thích mình như vậy, thích đến nguyện ý khắc phục bệnh kén ăn, ăn thứ nàng làm.
Cái ý niệm này đã dao động vào lúc ăn cá. Má ơi sao lại có cá ăn ngon như vậy! Cá nướng bên ngoài xốp giòn, thịt cá mềm mại không có chút mùi tanh, còn không có xương, đã giòn lại thơm, cá hầm canh càng ngon, đến đầu lưỡi cũng bị nuốt vào.
Vốn là canh của Tư Mã Tiêu, hắn chỉ uống hai ngụm, dư lại đều bị Liêu Đình Nhạn uống ừng ực xong hết.
“Uống ngon?” Tư Mã Tiêu chống cằm nhìn nàng, trong mắt có một chút hài hước.
“Uống ngon.” Liêu Đình Nhạn ôm bụng thẳng thắn nói.
Phá án, Tư Mã Tiêu chịu uống hai ngụm canh, khẳng định không phải vì cái tình yêu gặp quỷ gì đó, mà là canh này thật sự quá ngon. Nàng tùy tùy tiện tiện làm một lần đã ăn ngon như vậy, nếu để đầu bếp dụng tâm làm, quả thực không thể tưởng tượng.
Tư Mã Tiêu: “Khi còn bé ta ở Tam Thánh sơn, mỗi ngày sẽ có người đưa rất nhiều thức ăn tới, loại cá này cũng có, ăn quá nhiều có chút chán.”
Liêu Đình Nhạn:…… Hóa ra không phải ngài có bệnh kén ăn, là kén ăn trong kén ăn.
Nếu từ trước mỗi ngày ăn thứ ngon như vậy, khó trách hiện tại trên cơ bản không ăn cái gì. Đậu má, thật hâm mộ a!
Liêu Đình Nhạn chà xát tay: “Ngài xem, chúng ta có thể đóng gói mang đi sao?”
Tư Mã Tiêu vung tay áo lên, vớt hết nửa cái hồ cá, tất cả đều bị Liêu Đình Nhạn bảo tồn trong hộp giữ tươi, chỉ cần thèm ăn là có thể lấy ra.
Liêu Đình Nhạn: “Đủ rồi đủ rồi, để lại một chút tài nguyên tái sinh đi.”
Hồ này tên là Vân không Cảnh, trong hồ là linh phi ngư, cá muốn to bằng bàn tay phải mất một trăm năm, đồ ăn của chúng nó ăn là linh khí tinh thuần nhất ngưng tụ thành hạt nhỏ, còn chỉ ăn nước linh khí, cho nên bày ra một loại màu lam băng xinh đẹp.
Ban đầu nơi này là một vị đại năng trong tộc Tư Mã sáng lập, bất quá hiện tại cảnh đời đổi dời, đã thuộc về tộc Sư thị. Quản lý nơi này chính là Sư Thiên Ký đệ đệ cùng cha khác mẹ của chưởng môn Sư Thiên Lũ, Sư Thiên Ký bản tính tham lam lại thích luồn cúi, ỷ vào trưởng huynh là chưởng môn, trong tay ôm không ít bảo bối, hồ và cá này chính là bảo bối thứ nhất của hắn.
Ngày thường chính hắn ăn cũng luyến tiếc bắt nhiều, chỉ qua một thời gian bắt hai ba con ăn đỡ thèm, bọn nhỏ hắn thương yêu nhất cũng chỉ có vào lúc làm vui lòng hắn, mới có thể được ban thưởng một con.
một ngày nọ, tâm tình sung sướng đến bắt cá, Sư Thiên Ký phát ra rống giận đau lòng đến cực điểm.
Trận sờ cá phong ba này, Liêu Đình Nhạn đang ở ngoại phủ Canh Thần Tiên Phủ cũng thực nhanh nghe nói, bởi vì nháo ra thật sự ồn ào huyên náo. Sư Thiên Ký vì chuyện bảo bối bị trộm, nổi giận đùng đùng, dù thế nào cũng không chịu thiện bãi cam hưu, phái ra không ít đệ tử môn nhân truy tra tung tích kẻ cắp.
hắn là thân phận gì, bảo bối của hắn bị trộm đương nhiên cũng là đại sự, tin tức thực nhanh truyền rộng, khắp nơi đều thảo luận là ai lớn mật như vậy, lại có tu vi như thế, dám làm ra loại chuyện này.
Liêu Đình Nhạn nghe các bạn học chung quanh bàn tán, trong tay còn cầm cá khô thơm giòn mới vừa chiên không bao lâu. Nàng tạm dừng lại, phát giác tình thế nghiêm trọng, bất giác miếng cá khô trong miệng càng thêm thơm ngon.
Hóa ra là đồ vật trân quý như vậy, cảm giác ăn càng ngon.
Tư Mã Tiêu nghe chuyện này, mặt vô biểu tình, chơi quả cầu nhỏ của hắn. Đó là dấu hiệu hắn lại chuẩn bị ra cửa làm chuyện gì.
Liêu Đình Nhạn nhìn kĩ hắn, Tư Mã Tiêu bỗng nhiên duỗi tay kéo cổ nàng, ấn cái ót nàng lại hôn một cái.
hắn ghét bỏ nói: “một miệng mùi cá.”
Liêu Đình Nhạn lau lau miệng, tiếp tục tí tách ăn cá khô.
Nàng ăn xong cá khô mới lý trí phân tích: “Ta kiến nghị chàng tìm chút đồ ăn càng ngon cho ta, vậy lần sau miệng sẽ có vị khác, ta ngẫm xem…… thịt bò thế nào?”
Tư Mã Tiêu: “Thịt bò có gì ngon.”
Liêu Đình Nhạn: “Những lời này thần thiếp nghe đã chán, thần thiếp đều có thể, đều muốn ăn.”
Tư Mã Tiêu: “Gần đây nàng ăn quá nhiều, trên bụng thêm thịt.”
Liêu Đình Nhạn nháy mắt đứng lên, “nói bậy, nhân sĩ tu tiên sao có thể béo!”
Tư Mã Tiêu: “Đó chính là mang thai.”
Liêu Đình Nhạn mềm chân ngồi xuống: “không có khả năng, tri kỷ sao lại mang thai!!!”
Tư Mã Tiêu đầy mặt biểu tình không sao cả, nói: “Nàng chưa nghe đến ‘cảm động mà có thai ’ à?”
hắn nói giống như thật, Liêu Đình Nhạn hoảng sợ nhìn hắn, “Cái lung tung rối loạn gì, các ngươi biết chơi như vậy sao? Nếu như vậy còn có thể mang thai, sao chàng không làm tốt bảo hộ?!!”
Tư Mã Tiêu: “Phốc.” hắn dùng ngón tay thon dài che cái trán và đôi mắt.
Liêu Đình Nhạn: “Chàng cười, cho nên là chàng đang lừa ta có phải không.”
Tư Mã Tiêu lắc đầu cười to, nhìn nàng thật giống như nhìn vật cưng thiểu năng trí tuệ.
Liêu Đình Nhạn phát giận từ trong lòng, giương nanh múa vuốt nhào qua, phải cho cái đồ nhãi con tiểu học khi dễ bạn học nữ một giáo huấn. Bị hắn ngáng chân vấp một cái, lại ôm eo áp đảo lên bàn, không thể động đậy.
Bị người ta trấn áp toàn diện, Liêu Đình Nhạn biểu tình nghiêm túc mà tàn nhẫn nói: “Ta muốn giảm béo, loại bỏ hết tất cả thịt mềm trên bụng, về sau sờ vào không còn xúc cảm tốt nữa!”
Tư Mã Tiêu: “……”
Lần này hắn ra cửa trở về, mang theo một con bò.
Dù sao mỗi lần hắn đều nửa đêm trở về, Liêu Đình Nhạn nhiều lần bị hắn lắc tỉnh, lúc này bị lắc tỉnh, nhìn thấy trong phòng còn một con bò kêu mu mu, nàng quả thực không còn lời gì để nói.
Con bò này khoác cái đệm hoa lệ, trên sừng nạm châu báu, trên cổ mang bảo hoàn, trang điểm châu quang bảo khí, so với Liêu Đình Nhạn còn ra dáng phu nhân hơn. Hiển nhiên không phải bò bình thường, bò bình thường sao lại khóc lóc xin tha đâu?
Con bò còn nói một miệng tiếng người: “Cầu tiền bối không cần ăn ta!”
Liêu Đình Nhạn chui đầu vào trong chăn, không muốn đối mặt với ác mộng canh ba nửa đêm này. Lại bị Tư Mã Tiêu không thuận theo không buông tha móc ra, “không phải nàng nói muốn ăn thịt bò?”
Liêu Đình Nhạn nổi giận, ngươi mẹ nó mang về là bò sao? Quản nó là bò yêu hay là bò tinh, tóm lại không phải bò.
“Ta chỉ muốn ăn bò không biết nói.” Liêu Đình Nhạn hờ hững.
Tư Mã Tiêu đầy mặt đương nhiên: “Cắt đầu lưỡi thì sẽ không nói.” hắn còn lạnh lùng nhìn con ‘ bò ’ đang khóc oa oa kia một cái, tràn đầy tức giận: “không được nói nữa.”
‘ Bò ’ sợ tới mức thút tha thút thít, nếu không phải thấy nó kia thân hình cường tráng và bốn chân hữu lực, thật giống một phụ nữ nhà lành đáng thương.
Tư Mã Tiêu hung tàn là thuần thiên nhiên.
Liêu Đình Nhạn cũng muốn học con ‘ bò ’ khụt khịt, nàng nắm tay Tư Mã Tiêu: “Ta thật sự không muốn ăn, cầu tổ tông ngài, tới, bụng cho chàng sờ, tùy tiện sờ, bò này từ nơi nào tới thì để nó đi về nơi đó được không?”
Tư Mã Tiêu nhéo bụng nàng mềm mại, còn rất không cao hứng, “Gần đây nàng càng thêm cả gan làm loạn.” không phải ngữ khí thực hung, dưới tình cảnh như vậy càng như là oán giận.
Liêu Đình Nhạn không chỉ không sợ hãi, thậm chí còn muốn mắng người: anh nói lời rắm gì, tôi còn cả gan làm loạn bằng anh sao?
Trong lòng bình tâm tĩnh khí mắng to, ngoài miệng nhanh chóng nhận thua xin tha: “Phải phải, lá gan ta siêu lớn, hơn nửa đêm không nên cãi nhau, chúng ta ngủ đi được không?”
Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, trong phòng không còn bò, Liêu Đình Nhạn còn tưởng rằng tối hôm qua mình nằm mơ, ai biết vừa cúi đầu, nhìn thấy tiểu hắc xà đẩy lồng sắt giam gà núi lại đây, bên trong có thêm một con bò thu nhỏ. Con bò bị thu nhỏ còn rất thích ứng, đuổi theo hai con gà núi chơi.
Hắc xà phải nuôi, trừ hai con gà núi, lại thêm con bò.
Liêu Đình Nhạn hỏi Tư Mã Tiêu: “Con bò này đến tột cùng có thân phận gì?”
Tư Mã Tiêu nói: “Thê tử của một con bò yêu.”
Liêu Đình Nhạn: “??? Chàng đoạt lão bà của người ta, bò yêu sẽ không tới trả thù sao? Hơn nữa không thể hiểu được đã bị đoạt lão bà, có chút thảm a.”
Tư Mã Tiêu suy xét một lát, “Nàng nói đúng.”
Sau đó hắn biến mất nửa ngày, cũng mang bò yêu về, để phu thê chúng nó đoàn tụ. Hai con bò thu nhỏ ở trong một cái lồng sắt khác, trở thành sủng vật của tiểu hắc xà.
Liêu Đình Nhạn: Hành động thật đáng xấu hổi!
Tác giả có lời muốn nói: Liêu Đình Nhạn: Ta Liêu Đình Nhạn dù có chết cũng sẽ không yêu đương với đại ma vương này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...